Chương 329: Tiền đặt cược
Quốc vương Ngạo Lai quốc cầm một chiếc ngọc phù bên cạnh, đằng hắng một cái, toàn bộ Hoang Nguyên liền vang lên một tràng ho khan.
Trong quân của Đại Đường, Lý Thế Dân mang theo Lý Tĩnh, Trình Giảo Kim, Phòng Huyền Linh cùng một đám quan văn võ tướng ở trong lều vải bàn bạc quân sự, trong lều vải có đặt một chiếc sa bàn, Lý Tĩnh đang suy diễn trận đánh, nếu như thật sự muốn đánh trận, phải tiến công như thế nào, phải phòng ngự như thế nào!
Lúc này, tiếng ho khan lớn làm kinh động mọi người, tất cả mọi người đều không kìm được nhìn về phía Ngạo Lai quốc.
Lý Thế Dân cười ha ha nói: “Ngạo Lai quốc lại muốn làm gì? Chúng ta ra xem một chút!”
Lý Thế Dân dẫn theo một đám đại thần đi ra khỏi đại trướng, trở mình lên ngựa đi về phía tiền trận, chưa đi đến tiền trận đã nghe thấy một thanh âm vang vọng trên chiến trường: “Trẫm chính là quốc vương Ngạo Lai quốc Biện Tùy, Đường vương đi ra đáp lời!”
Lý Thế Dân phi ngựa tiến lên, duỗi tay nói: “Đưa dương âm thạch cho ta!”
Đức Toàn Lý Diện liền lấy ra một khối ngọc thạch trong ngực cung kính đưa cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân đặt dương âm thạch ở bên miệng, cười ha hả nói: “Ngươi chính là quốc vương của Ngạo Lai quốc? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt!” Thanh âm vang vọng trên chiến trường.
Biện Tùy cười lạnh nói: “Đường hoàng tiểu nhi, ngươi lại dám cự tuyệt cầu thân của trẫm, khiến trẫm mất hết thể diện, hôm nay trẫm nhất định phải quyết sống chết với ngươi.”
Trong lòng bách tính đang xem điện thoại đều run rẩy, đây chính là muốn tử chiến!
Đường hoàng im lặng, chỉ là chơi Hồng Hoang thần thoại mà ngươi có thể nói đến khoa trương như vậy sao?
Đáp lời: “Tiền đặt cược ngươi chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị kỹ thì bắt đầu, trẫm rất bận rộn.”
Trước quân trận Ngạo Lai quốc, Linh Lung hộ vệ loan giá ở bên cạnh nhảy dựng lên một cái, quay đầu hỏi: “Bệ hạ, ngài còn chuẩn bị tiền đặt cược?”
Quốc vương Ngạo Lai quốc Biện Tùy hậm hực nói: “Không có tiền đặt cược hắn không đánh với bổn vương!”
Linh Lung nhíu mày hỏi: “Tiền đặt cược là cái gì?”
Biện Tùy thấp giọng nói: “Thời kỳ Tùy triều, Dương Quảng chinh phạt nước ta, nô lệ bị chúng ta bắt giữ khi đó, cùng với nô lệ chúng ta bắt từ bách tính Tùy triều, bách tính Đại Đường. Tổng cộng năm vạn nô lệ.”
Con ngươi Linh Lung trừng lớn, cả kinh nói: “Bệ hạ, ngài đem nộ lệ đặt cước hết sao? Nếu như ngài thua, chúng ta lấy người đâu đến biển làm việc? Người để tế tự Hải Yêu hằng năm của chúng ta lấy từ đâu ra?”
Biện Tùy nói: “Yên tâm, trẫm sẽ không thua.”
Linh Lung còn muốn khuyên nhủ: “Nhưng bệ hạ…”
Biện Tùy lập tức ngắt lời nói: “Thừa tướng, ý trẫm đã quyết, với lại trẫm đã đồng ý với Đường vương, ngươi muốn trẫm không giữ lời sao?”
Linh Lung lập tức ngậm miệng, trầm mặc một hồi rồi nói: “Bệ hạ, về sau khi ngươi đưa ra quyết định gì, có thể thương nghị với vi thần một chút hay không?”
Biện Tùy cười nói: “Được, ta đã biết, về sau nhất định sẽ thương nghị với ngươi.”
Linh Lung thở dài một hơi, lùi lại.
Biện Tùy trả lời: “Đương nhiên bổn vương đã chuẩn bị xong, ngươi thì sao?”
Lý Thế Dân trả lời: “Bổn vương cũng đã chuẩn bị xong!”
Phòng Huyền Linh âu sầu quay đầu nhìn Lý Thế Dân nói: “Bệ hạ, ngài thực sự nghĩ kỹ chưa? Nếu như chúng ta thua phủ An Đông, phía Đông Đại Đường chúng ta sẽ không còn gì che chắn!”
Lý Thế Dân ngồi trên lưng ngựa, nhìn về phía trước nói: “Con dân của trẫm sinh sống trong nước sôi lửa bỏng, ngươi muốn trẫm nhắm mắt làm ngơ?”
Trình Giảo Kim một thân khôi giáp kêu lên: “Bệ hạ, dứt khoát để lão Trình ta cầm binh giết qua đó đi!”
Lý Thế Dân lắc đầu nói: “Không được, Đại Đường ta còn chưa đánh nổi, nhưng trẫm cam đoan với ngươi, sẽ có một ngày như vậy.”
Biện Tùy ở đối diện cười ha ha nói: “Vậy thì đến đi!” Hai đội hộ vệ đẩy loan giá về phía trước.
Lý Thế Dân nói: “Đi theo ta!” roi ngựa trong tay vỗ vào mông ngựa một cái, ngự giá lập tức chạy chầm chậm về phía trước, bọn người Trình Giảo Kim, Phòng Huyền Linh lập tức đuổi theo phía sau, sau cùng còn có năm người trẻ tuổi đi theo, ba huynh đệ Trình gia đột nhiên xuất hiện, còn có hai thiếu niên đang sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Trước điện thoại di động, trong một gian nhà gỗ, người một nhà đều quây quanh nhìn vào màn hình chiếc điện thoại di động đó.
Một vị phụ nhân vừa nhìn vừa lau nước mắt nói: “Tiểu Tam Nhi cái gì cũng không biết, làm sao ra chiến trường chứ? Đao thương không có mắt, vạn nhất xảy ra chuyện ta phải làm sao!”
Một người đàn ông thô kệch trách mắng: “Khóc cái gì mà khóc? Có thể đi theo bệ hạ ra chiến trường là vinh hạnh của nó.”
Người đàn ông khẽ cắn bờ môi nói: “Coi như, nếu như nó chết trên chiến trường, cũng là vì nước nhà mà chết, là anh hùng! Mạnh hơn cha hắn.”
Bên cạnh còn có hai thanh niên một nam một nữ lo lắng nhìn màn hình.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn vào giữa chiến trường, Lý Thế Dân cùng với Biện Tùy đang đối mặt, bầu không khí vô cùng ngưng trọng căng thẳng.
Biện Tùy giơ ngón tay cái lên khen: “Vậy mà một tùy tùng cũng không mang theo, trẫm kính phục ngươi.”
Lý Thế Dân châm chọc nói: “Trên chiến trường mang theo thị nữ, ngươi cũng xem như là mở ra tiền lệ rồi.”
Biện Tùy cười ha ha đắc ý nói: “Trẫm không giống người bình thường!”
Lý Thế Dân nói: “Người của ngươi đâu?”
Biện Tùy phủi tay, lập tức bốn người mặc quan phục phi ngựa chạy đến, có trung niên có lão giả.
Trình Xử Mặc phía sau Lý Thế Dân cũng phi ngựa đi ra, đứng đối lập với bốn người kia.
Lý Thế Dân cau mày nói: “Vì sao ngươi có bốn người?”
Biện Tùy kinh ngạc nói: “Vì sao ngươi có năm người?”
Lý Thế Dân nghi ngờ nói: “Hồng Hoang thần thoại không phải là năm người sao? Chẳng lẽ ngươi và chúng ta chơi khác nhau?”
Biện Tùy nâng người trên cán nói: “Một người trong đó là chúng ta!”
Lý Thế Dân kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Biện Tùy nói: “Đương nhiên, trong văn thư ta đã nói rất rõ ràng, là muốn cùng ngươi phân cao thấp, là hai người chúng ta!”
Lý Thế Dân nổi nóng nói: “Không được, trẫm không chơi!”
Biện Tùy đắc ý nói: “Vậy thì chuyện không liên quan đến ta, trừ phi ngươi không cần những nô lệ kia.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ lo lắng nói một câu: “Bệ hạ! Cái này…”
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân cắn răng nói: “Nghênh chiến! Trẫm cho đến bây giờ chưa bao giờ lùi bước.”
Biện Tùy cao hứng nói: “Thật tốt! Vậy thì bắt đầu đi!”
Người xem trước điện thoại di động đều quay cuồng, vì sang càng xem càng không thấy giống chiến tranh chứ? Trong lòng xuất hiện một suy đoán không tốt.
Trong khách điếm, Trư Bắt Giới hừ hừ nói: “Lão Trư ta thấy, đây là muốn chơi game mà! Không giống như là muốn chiến tranh!”
Đường Tam Tạng lắc đầu liên tục nói: “Không có khả năng, bệ hạ của ta không có khả năng làm ra trò đùa như vậy!”
Hòa thượng Sa Tăng ha ha nói: “Sự phụ! Bệ hạ Đại Đường không có khả năng làm ra trò đùa như vậy, nhưng bệ hạ Ngạo Lại quốc lại rất có thể.”
Lúc này, trên chiến trường gió giục mây vần, trên không trung xuất hiện núi rừng, xuất hiện sông lớn, phiên bản thu nhỏ của chiến trường Hồng Hoang thần thoại buông xuống, mặc dù nói là phiên bản thu nhỏ nhưng cũng không tính là thu nhỏ, khoảng chừng ngàn mét vuông, mọi người ngẩng đầu nhìn liền lập tức bị thế giới kỳ dị này hấp dẫn.
Biện Tùy cũng mơ hồ nói: “Đây là có chuyện gì?”
Lý Thế Dân cười nói: “Trẫm mời trọng tài.”
Biện Tùy không vui nói: “Ngươi mời trọng tài mà không nói cho trẫm, có phải hơi không thỏa đáng không?”
Trang 166# 1