Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 332: Giải cứu nô lệ

Chương 332: Giải cứu nô lệ




Trương Minh Hiên ho khan một tiếng, mới lên tiếng nói: "Quốc vương nước Ngạo Lai!"

Biện Tùy cung kính đáp lại: "Bái kiến thần quân!"

Trương Minh Hiên nhìn ông ta nói: "Dựa theo điều khoản trên hiệp nghị, ông phải trao trả lại toàn bộ con dân Đại Đường hiện đang ở nước ông."

Biện Tùy nghe vậy, đáp ngay: "Chờ ta về nước, sẽ cho lập tức cử người đưa nô lệ về trao trả cho Đại Đường."

Trương Minh Hiên vừa lòng gật đầu, nói: "Vậy thì quá tốt! Nhưng để tránh việc có người giở trò gian lận... đảo Huyền Không chúng ta sẽ cử người giám sát toàn bộ quá trình này."

Biện Tùy gật đầu cười đồng ý: "Nên thế, nên thế."

Lý Thế Dân nghe vậy, hai mắt sáng lên nói chen vào: "Đại Đường ta cũng sẽ phái người tham dự toàn bộ quá trình này."

Biện Tùy không thèm để ý chút nào, gật đầu đồng ý ngay: "Không thành vấn đề!"

Lý Thế Dân kinh ngạc nhìn Biện Tùy, dễ nói chuyện tới vậy à? Ngu ngốc hơn quốc vương đời trước nhiều!

Ngay sau đó hắn đáp trả bằng nụ cười hữu hảo, đồng thời ôm quyền nói: "Quốc vương đây có lòng dạ thật rộng rãi! Khí độ rộng lớn bao dung chứa đựng được mọi việc trên đời, bội phục! Bội phục!"

Biện Tùy cười ha ha đáp: "Không có cái khí độ này sao có thể lên làm quốc vương được chứ!"

Linh Lung đang đứng trong quân trận, hết biết nói gì gõ trán mình, đúng là đau đầu quá đi mà!

Trương Minh Hiên lại mở miệng nói tiếp: "Long Thiên Ngạo ngươi đi một chuyến đi! Tiện đó chọn ra người đại diện mua bán di động ở nước Ngạo Lai luôn."

Long Thiên Ngạo ôm quyền đáp: "Vâng!"

Lý Thế Dân cũng nói: "Trình Tướng quân, phiền ngươi theo họ một chuyến." Nói rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim liếm môi cười hì hì đáp: "Lão Trình thần biết phải làm sao rồi."

Hai nước thu bình về trong hoà bình, Lý Thế Dân ôm một cái cúp trở về Trường An, vừa trở về hoàng cung, hắn đã ném cái cúp cho Đức Toàn.

Đức Toàn vội vàng đỡ lấy cái cúp, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ, ngài cẩn thận chút đi ạ, cái cúp này quý lắm đấy!"

Lý Thế Dân bước vào điện, đi thẳng vào trong ngồi lên long ỷ, tức giận nói: "Quý cái gì mà quý! Chẳng được cái tích sự gì cả!"

Đức Toàn cười làm lành khuyên: "Bệ hạ, nói thế nào thứ này cũng là minh chứng cho việc ngài đã đánh bại nước Ngạo Lai mà!"

Lý Thế Dân cười đầy trào phúng: "Thứ trẫm cần là thật sự xách binh đi tiêu diệt nước Ngạo Lai, chứ không phải cái cúp trò chơi vô bổ này."

Lý Thế Dân xoa phần eo mình nói: "Đức Toàn, cầm cái cúp này xuống Ngự thiện phòng đi."

Đức Toàn nghe vậy sửng sốt khuyên nhỉ: "Bệ hạ, cái này vẫn nên đặt trong Ngự thư phòng thì hơn ạ!"

Lý Thế Dân thẳng thừng bảo: "Không phải tên tiểu tử họ Trương đó bảo cái này khắc bằng xương của thần thú à! Vậy đem xuống bảo Ngự thiện phòng hầm canh cho trẫm uống, cái eo già này của trẫm không ổn chút nào! Cần phải bồi bổ cẩn thận."

Khoé miệng Đức Toàn run rẩy vài cái, vội khom người nói: "Vâng!" Rồi ôm cứ chạy tới Ngự thiện phòng.

Vài ngày sau, trong một trang viên nằm ven biển nước Ngạo Lai, một lão già mặc bộ áo ngủ bằng tơ lụa ngồi trong phòng, đổ viên đan dược từ trong lọ đựng ra, bỏ vào miệng nuốt ực một cái, lão không kiềm nổi rên một tiếng đầy thoả mãn, nói: "Đan dược của Vĩ huynh đệ đúng là lợi hại."

Rồi lão mở miệng gọi người hầu: "Người đâu!"

Hai người hầu chạy vào cung kính đáp lời: "Vâng, thưa lão gia!"

Lão già nói ngay: "Đi bắt hai ả nữ nô lệ Đại Đường vào đây cho ta."

Người hầu cung kính đáp: "Vâng, thưa lão gia!"

Ngón tay lão già quắp lại một cái, mặt hiện rõ vẻ đáng khinh: "Lấy mấy đứa nhỏ tuổi chút!"

Hai người hầu nhìn nhau, tự hiểu trong lòng: "Chúng ta đã hiểu, thưa lão gia."

Lão già thấy vậy, phất tay nói: "Đi mau đi, đi mau!"

Chỉ lát sau, một đám người hầu vác theo gậy gộc trường thương đi tới trước một căn lều nhỏ rách nát, cao giọng quát to: "Cút hết ra đây cho ta!"

Một đám người gầy gò như củi, ăn mặt rách rưới, bước ra khỏi căn lều rách nát, đứng thành hàng trước mặt đám người hầu.

Người hầu dẫn đầu vuốt cằm đánh giá đám nô lệ, đột nhiên, hai mắt gã sáng rỡ, chỉ ngón tay về trước: "Dẫn nó đi cho ta!"

Lại chỉ tay sang bên cạnh: "Cả nó nữa!"

Hai nam tử cao to mạnh khoẻ lập tức bước lại, kéo hai tiểu cô nương được chỉ ra ngoài.

Hai tiểu cô nương khóc to cầu xin: "Không cần, ta không đi đâu, ta không muốn chết! Phụ thân, mẫu thân cứu con với!"

Hai người mẫu thân đứng trong đám nô lệ nổi điên ôm chặt nữ nhi của mình, quỳ xuống đất dập đầu liên tục cầu xin: "Xin các vị tha mạng! Xin đại nhân tha mạng cho!"

Một mẫu thân khác cũng khóc to: "Muốn dẫn thì dẫn ta đi đi, đừng dẫn con gái ta mà."

Người hầu dẫn đầu quan sát mẫu thân một chút, khinh bỉ nói: "Ngươi? Lão gia đã chơi chán rồi."

Một nam tử thân thể gầy teo đen thui đột nhiên run lên, chạy ra đằng trước, tức giận quát to: "Đừng mơ dẫn nữ nhi của ta đi!" Nói rồi hắn vung quyền, đánh cho người hầu ngã xuống đất.

Người hầu dẫn đầu thấy vậy giận dữ hét lên: "Các ngươi muốn chết hết rồi đúng không?"

Ngay sau đó lại có mấy nô lệ bước ra, ấn nam tử vừa này xuống đất, khoá tay khoá chân hắn lại.

Nam tử quỳ trên đất, tức giận quát to: "Các người thả ta ra, ta muốn liều mạng với họ. Á... "

Mắt nam tử nọ đột nhiên trừng to, miệng mở lớn, máu phun ồ ạt ra khỏi miệng.

Các nô lệ đang đè hắn thì im lặng thả hắn ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt họ.

Chỉ thấy gã người hầu bị hắn đánh ngã lúc nãy đã đứng dậy, bước lại gần, dùng một thanh trường thương đâm thủng ngực hắn, sắc mặt dữ tợn quát to: "Dám đánh ta à, đúng là không biết sống chết. Hôm nay ta sẽ giết cả nhà ngươi, thê tử ngươi, nữ nhi ngươi cũng sẽ bị cưỡng hiếp tới chết mới thôi."

Phụt một tiếng, gã rút thanh trường thương ra, máu tươi phun đầy chung quanh.

Tiểu cô nương núp trong đám nô lệ thấy vậy, la lên thất thanh: "Phụ thân!"

Gã người hầu nhìn tiểu cô nương núp sau lưng mẫu thân mình, liếm môi hung ác nói: "Ngươi cũng sẽ phải chết!"

Nói rồi gã bước lên trước vài bước, vươn tay bóp cổ người mẫu thân, kéo nàng ta quăng xuống đất.

Gã người hầu vừa cởi xiêm y của mình vừa quay sang nói với đám nô lệ: "Hôm nay ta sẽ chơi chết ả ta ở trước mặt các người, cho các người biết kết cục của kẻ dám phản kháng sẽ thế nào."

Cả đám người hầu đứng chung quanh vừa cười vừa huýt sáo, tỏ vẻ ủng hộ, các nô lệ Đại Đường thì siết chặt nắm tay, quay mặt sang một bên.

Tiểu cô nương quỳ đằng xa dập đầu khóc lạy: "Đừng mà! Xin ngài, xin ngài, tha cho mẫu thân của ta đi, ta sẽ đi theo các người mà, các người muốn ta làm gì cũng được cả."

Gã người hầu cười hung tợn, quát lại: "Trễ rồi, mi cũng không thoát được đâu."

Gã người hầu bắt đầu cởi xiêm y ra, mở miệng cười to nhào về phía nữ tử.

Bụp! Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, thanh trường kiếm không biết từ đâu đánh tới, xuyên thủng qua ngực gã, dưới ánh chiều tà sóng kiếm loé lên ánh sáng lạnh tanh.

Người hầu nọ trợn trắng mắt ngã ra đất, máu tươi chảy ra từ nửa dưới người gã, thấm đỏ mặt đất chung quanh.

Bọn người hầu thấy vậy đều hoảng sợ la to: "Kẻ nào?"

Trời chiều ngã về tây, một đội kỵ binh từ đằng xa chạy thật nhanh về trước, để lại bụi mù cuồn cuộn phía sau. Chỉ nháy mắt đoàn kỵ binh đã xông tới trước, vây quanh đám người, ghìm cương lại, để mặc đàn ngựa hí dài.

Người hầu đứng đầu thấy vậy, cố giữ bình tĩnh bạo dạn quát to: "Các ngươi là ai? Có biết lão gia nhà ta là hảo hữu chí giao của thành chủ không hả"

Nữ tử đang nằm dưới đất vội vàng ngồi dậy, chạy tới chỗ tiểu cô nương, ôm nàng vào lòng, lạnh run nhìn đám kỵ binh đang dàn hàng đứng phía trước.

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười khinh bỉ: "Ngươi là thành chủ đúng không! Ngươi nói cho bọn chúng ta biết ta là ai?"

Đằng sau kỵ binh, một nam nhân tuổi chừng trung niên mặc quan phục cưỡi ngựa bước lên trước, bất đắc dĩ giải thích: "Vị đại nhân này là Lô Quốc Công tướng quân của Đại Đường ."

Các nô lệ nghe vậy bỗng nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn Trình Giảo Kim, ai nấy đều kích động tới phát run, lập tức quỳ rạp xuống khóc thật to: "Thảo dân bái kiến Lô Quốc Công! Hu hu hu..." Tiếng khóc vang lên không ngừng, như đứa trẻ ở ngoài bị ức hiếp nhìn thấy người nhà tới đón mình về vậy.

Tiểu cô nương đang quỳ trên đất, nước mắt hãy còn thấm ướt hàng mi, nàng nức nở hỏi mẫu thân mình: "Mẫu thân, ông ta là ai thế ạ? Ông ta có giết chúng ta không ạ?"

Nữ nhân ôm nàng lắc đầu thật mạnh, nàng ta vui tới bật khóc nức nở: "Không, không đâu, ông ấy... ông ấy là tướng quân nước chúng ta, là tướng quân nước chúng ta. Hu hu hu... mẫu thân, con chờ được rồi, cuối cùng con cũng chờ được rồi!"


Trang 167# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất