Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 333: Công bố với dân chúng

Chương 333: Công bố với dân chúng




Đám nô lệ lập tức vang lên tiếng khóc thê lương, dù là nam nữ, dù là già hay trẻ đều giàn dụa nước mắt, nằm sấp trên đất khóc lóc, trút ra hết muôn vàn uất ức mà mình đã phải chịu trong suốt thời gian qua.

Đoàn người Trình Giảo Kim thấy tình cảnh này, ai nấy đều mím chặt môi, sắc mặt xanh mét. Binh sĩ siết chặt đao thương trên tay mình, cổ tay nổi đầy gân xanh.

Đám người hầu cũng lạnh run, người hầu dẫn đầu lắp bắp cãi lại: "Chỗ này là nước Ngạo Lai, không phải chỗ người Đại Đường các người có thể tuỳ ý làm bậy!"

Trình Giảo Kim liếc nhìn đám nô lệ đang quỳ rạp dưới đất, quay đầu nhìn sang đám người hầu, nghiến răng quát: "Giết!"

"Tuân lệnh!" Hai binh sĩ nhảy ra ngoài, hai ánh đao sáng như tuyết lướt qua không trung, mấy cái đầu lâu bay vút lên cao, cột máu phun tứ toé.

Mấy thi thể không đầu rầm một tiếng ngã vật xuống đất, hai binh sĩ nhún mình cái, người như diều hâu bay thẳng về lưng ngựa, hai con chiến mã phát ra vài tiếng thở phì phì.

Tiếng khóc của đám nô lệ lập tức im bặt, họ kích động nhìn cảnh này, tướng quân của chúng ta đã đến thật rồi.

Long Thiên Ngạo người mặc bộ áo dài màu xanh, chân bước trên hư không đáp xuống dưới đất, đi tới trước mặt nam tử vừa bị giết lúc nãy, chậc một tiếng tiếc nuối: "Sao ngươi không thể chờ thêm một lát nữa chứ! Đúng là quá đáng thương!"

Nói rồi hắn duỗi tay ra, thì thậm tụng niệm: "Hoa nở rộ trong tâm hồn, cây mọc thành rừng hoà vào gió hát vang, ánh sáng thần kì của tự nhiên nở rộ, để nỗi bi thương nhận được lời chúc phúc chân thành!" Vô vàn hạt ánh sáng xanh xuất hiện trên không trung, chen chúc như cả một đàn đom đóm khổng lồ, hội tụ lại trong tay Long Thiên Ngạo, hoá thành một quả cầu ánh sáng lớn màu xanh biếc.

Long Thiên Ngạo đẩy tay ra, nói: "Đi đi!"

Quả cầu ánh sáng từ từ dâng lên, dừng lại giữa không trung, nổ tung, mưa ánh sáng xanh rơi xuống mặt đất, rơi trúng người những nô lệ, rồi lập tức tan biến vào cơ thể họ.

Các nô lệ chợt thấy thoải mái tới mức rên rỉ ra tiếng, một nam tử quấn khăn trên đầu vui mừng la lên: "Đầu của ta hết đau rồi này!"

Một nữ tử cũng vui vẻ reo lên: "Chân tôi cũng hết đau rồi!"

Các nô lệ liên tục phát hiện ốm đau trên người mình đều biến mất sạch sẽ, họ chưa từng thấy thoải mái thế này

Mà nam tử đang nằm dưới đất, ngón tay của hắn hơi cử động, phát ra một tiếng rên rỉ.

Tiểu cô nương thấy vậy vui vẻ reo lên: "Phụ thân!" Tiểu cô nương giãy khỏi tay mẫu thân, chạy lại ôm chầm lấy phụ thân mình.

Những người còn lại đều mở to mắt nhìn nam tử, im lặng cúi đầu, vô cùng áy náy vì chuyện lúc nãy.

Long Thiên Ngạo nhìn ba người kích động ôm nhau khóc rống, xoay người trở về, nhảy lên ngựa.

Thành chủ tức giận chất vấn: "Trình Tướng quân, ngươi cứu người bản quan cũng mặc kệ, nhưng ngươi giết người trong khu vực bản quan cai quản, có phải đã hơi quá đáng rồi không?"

Hai mắt Trình Giảo Kim chợt loé lên vẻ hung ác, ông bật lại ngay : "Ngươi nói hơi quá đáng ấy à? Bản tướng quân còn thấy chưa thấm vào đâu đây! Dám công nhiên nhục nhã giết hại con dân Đại Đường ta, tội đáng chết vạn lần!"

Trình Giảo Kim nhìn sang đám nô lệ Đại Đường hỏi: "Biết kẻ đứng sau lưng bọn họ là ai không?"

Cả đám người đều câm như hến.

Một nam tử diện mạo hàm hậu đứng ra, quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Thưa đại nhân, họ là người nhà họ Đỗ! Nhà họ ở ở Đỗ gia trang cách đây không xa."

Trình Giảo Kim nói ngay: "Họ Đỗ đúng là chẳng có ai tốt cả mà. Hướng nào thế?"

Nam tử kia cung kính đáp: "Ở cách đây hai dặm về phía tây."

Thành chủ đứng một bên im lặng nghe nãy giờ, hơi lo lắng lên tiếng nói chen vào: "Trình Tướng quân ngươi muốn làm gì?"

Trình Giảo Kim nhe răng cười đầy dữ tợn: "Giết người chứ làm gì!"

Thành chủ cả giận quát: "Ngươi làm sao dám! Nơi này là đất nằm trong biên cảnh nước Ngạo Lai chúng ta."

"Bọn chúng dám giết con dân Đại Đường ta!"

"Chúng chỉ là nô lệ!"

Long Thiên Ngạo cười nói chen vào: "Vào giây phút quốc vương các ngươi thua trận đấu đó, họ đã không còn là nô lệ nữa rồi."

Thành chủ không biết nói gì thêm mới phải, nếu với Trình Giảo Kim lão còn dám cãi tay đôi, thì với Long Ngạo Thiên, lão lại không dám làm càn nữa, vì Long Ngạo Thiên không chỉ là thần quân, mà còn tới từ núi Thiên Môn trong truyền thuyết.

Trình Giảo Kim cả giận quát to: "Toàn thể tướng sĩ nghe lệnh, giết sạch không chừa một ai ở Đỗ gia trang."

Tất cả binh sĩ nghe vậy đồng loạt ôm quyền cúi đầu đáp: "Tuân lệnh!"

"Giá!" Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên.

Một đêm này tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ Đỗ gia trang kêu, nơi đó, ánh lửa tận trời.

Sáng ngày thứ hai, bách tính mở di động lên việc đầu tiên là bật bản tin lâm triều lên xem, nó đã thành tiết mục mà mỗi buổi sáng dân chúng đều phải xem, Lý Thế Dân cũng vui vẻ nhận ra, từ sau khi tiết mục bản tin lâm triều được phát sóng, hình tượng của các quan viên trên triều đều lần lượt thay đổi, ai nấy đều mặt mày sáng sủa, lúc lâm triều cả đám đều hưng phấn bước ra khỏi hàng nói chuyện, chính sách lo cho dân lo cho nước ông đưa ra không ai lên tiếng cản trở, cả đám như biến thành đức thánh hiền ưu quốc ưu dân, cực kì bớt lo.

Hôm nay, sau khi Trương Tuấn giới thiệu sơ qua các sự kiện được nhắc tới trong buổi lâm triều, hắn chuyển sang đề tài khác, nói: "Mấy hôm trước, hoàng đế Đại Đường ta và quốc vương nước Ngạo Lai có đánh một trận ở vùng giao giới phủ An Đông, cuối cùng thắng hiểm được quốc vương Ngạo Lai, vì thế đã đón được hơn mấy vạn con dân Đại Đường ta trở về."

Người xem trước di động đều bật cười ha ha, một trận chiến gì chứ! Không phải chỉ chơi trò chơi thôi à!

Trương Tuấn lại nói tiếp: "Bây giờ chúng ta sẽ cùng theo chân Trình tướng quân đến hiện trường giải cứu con dân Đại Đường chúng ta nhé!"

Ngay lập tức một màn hình phóng to lên, trong màn hình là cảnh tượng ngày hôm qua, lúc chạng vạng Trình Tướng dẫn quân vào một thành trì tên An Phổ ở nước Ngạo Lai, ngay sau đó lao thẳng tới bờ biển thành An Phổ, nghe nói đó là nơi tụ tập của phần đông nô lệ.

Màn hình lần lượt di chuyển, hiện trạng của những nô lệ ở đó hiện ra trước mắt mọi người, căn lều liêu xiêu rách nát, tóc tai lộn xộn, vóc người gầy guộc, mặt mày chết lặng, đều khiến dân chúng ở Đại Đường rung động không thôi, căm phẫn siết chặt nắm tay.

Không lâu sau chợt nghe được tiếng khóc la từ đằng xa truyền tới, đoàn người Trình Giảo Kim lập tức giơ roi thúc ngựa chạy tới, từ xa đã nhìn thấy một gã nam nhân trần truồng đang lao về phía một nữ tử, Long Ngạo Thiên búng tay cái, một thanh trường kiếm vút cái bay ra, đâm xuyên qua bụng gã nam nhân nọ.

Ngón tay Trương Tuấn chỉ lên, màn hình lập tức dừng lại ở cảnh này.

Trương Tuấn cười nói: "Giờ xin phép cho chúng ta liên lạc với phóng viên ở hiện trường, hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì nhé."

Bên góc phía dưới của Trương Tuấn lại xuất hiện thêm một màn hình, một người trẻ tuổi mặc đạo bào xuất hiện trong màn hình.

Trương Tuấn lập tức lên tiếng hỏi: "Xin chào Vân Tâm đạo trưởng, xin được hỏi đạo trưởng, ở đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có cảnh mọi người vừa nhìn thấy lúc nãy?"

Vân Tâm bèn nói: "Dựa theo những gì ta điều tra được thì mọi chuyện là thế này..."

Vân Tâm lần lượt kể lại chuyện lão thái gia ở Đỗ gia trang gọi người hầu dâng nử tử trẻ tuổi lên cho mình thế nào, rồi người hầu ở đó kiêu ngạo ương ngạnh giết người không chớp mắt ra sao, rồi chuyện người hầu muốn chơi chết nữ tử kia thế nào.

Người xem trước màn hình di động, nghe kể mà hai mắt muốn nứt ra, không ít người đập màn đứng dậy, lửa giận ngập trời!

Trương Tuấn tiếp tục nói: "Cảm ơn Vân Tâm đạo hữu, vậy là mọi người đã biết được đầu đuôi sự việc lần này rồi nhỉ."

Hắn tắt video trò chuyện đi, quay ra nhìn người xem, nói: "Ngay sau đây mời các vị tiếp tục theo dõi bản tin!"

Phần tiếp theo là chuyện Trình Giảo Kim tức giận giết người, tàn sát sạch sẽ người trong Đỗ gia trang, ở đằng sau Đỗ gia trang tìm được một cái giếng chôn xác, Long Ngạo Thiên ra tay, vớt được vô số hài cốt bên dưới dưới, không biết bao nhiêu người dân Đại Đường đã táng thân trong cái giếng này.

Người xem trước di động khi nhìn thấy Trình Giảo Kim vung kiếm giết người, đều trầm trồ khen ngợi, kích động vô cùng, hận không thể xách đao xông vào giúp binh lính, nhưng khi nhìn thi hài vớt ra từ trong giếng, ai nấy đều im lặng không nói được một lời, nếu không có gì bất ngờ, thì đó toàn bộ đều là dân chúng Đại Đường, không ít người thấy cảnh này đã bật khóc nức nở, lòng đau như cắt.


Trang 168# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất