Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Chương 334: Khương Tử Nha trở về

Chương 334: Khương Tử Nha trở về




Trong Ngự thư phòng Lý Thế Dân ngồi bệt trên long ỷ, miệng thì thào lẩm bẩm: "Trẫm nên cứu họ ra sớm hơn mới phải!"

Đức Toàn cung kính đứng bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Không thể trách bệ hạ được, bệ hạ cũng có nỗi khổ của riêng mình mà!"

Lý Thế Dân khoát tay áo nói: "Ngươi không cần khuyên, tất cả đều là lỗi của trẫm."

Nói rồi hắn đập mạnh một quyền xuống long án, một tiếng rầm vang lên, Lý Thế Dân hung hăng nói: "Trẫm thề, chắc chắn sẽ tiêu diệt nước Ngạo Lai!"

Mấy ngày kế tiếp, mọi người đều chú ý bản tin lâm triều, chú ý quá trình cứu nô lệ của Trình Giảo Kim ở nước Ngạo Lai, sau trận mưa máu gió tanh mấy hôm trước, người ở nước Ngạo Lai đều đã rút được kinh nghiệm, tất cả đều hiểu chuyện hẳn ra, không ai dám làm bừa nữa, khiến Trình Giảo Kim không biết nên trút cơn giận của mình vào đâu.

Không ai làm bừa, phóng viên Vân Tâm bèn chạy đi đào móc, một tin tức rơn người lập tức được công bố, địa lao, xà quật, đủ thứ chỗ kinh khủng lần lượt trồi lên mặt nước, tiếng kêu than oán giận của dân chúng trong Đại Đường không ngừng tăng lên. Các nước chung quanh cũng nhân cơ hội lao vào chỉ trích, tiếng mắng vang khắp bốn bề.

Trong hoàng cung nước Ngạo Lai, Biện Tùy đang kéo mấy tiểu thái giám chơi trò thần thoại Hồng Hoang với mình, tiếng cười đùa hô to gọi nhỏ của họ vang khắp hậu hoa viên.

Linh Lung mặc bộ quan phục bước vào trong, cung kính cúi đầu nói: "Bệ hạ, vi thần có việc cần bẩm báo!"

Biện Tùy không thèm ngẩng đầu lên nói: "Chờ một chút! Tiểu Lý Tử, mau xuống phía sau chặn bắt đi."

Một tiểu thái giám vui cười nói: "Bệ hạ, ngài cứ chờ đó đi!"

Biện Tùy hưng phấn kêu to: "Các ngươi giỏi hơn đám đại thần đó nhiều, toàn một lũ vô dụng."

Đám thái giám ngồi chung quanh lại bật cười ha hả.

Qua một lúc lâu, Biện Tùy mới ngẩng đầu lên cười nói: "Là Linh Lung à? Nàng tìm trẫm có chuyện gì không?"

Linh Lung không vui nhìn quét đám thái giám chung quanh, mới mở miệng nói: "Bệ hạ, ngài cần phải lấy quốc sự làm trọng, mấy trò chơi này nên chơi ít thôi!"

Biện Tùy không thèm để ý, nói thẳng: "Chuyện quốc sự không phải đã có nàng à? Nói đi! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Linh Lung hít sâu một hơi, nói: "Bệ hạ, Trình Giảo Kim ở trong biên giới nước ta, tuỳ ý giết hại dân chúng nước ta, thần nghĩ chúng ta nên làm gì đó để cảnh cáo Đại Đường thì hơn."

Biện Tùy lại nói: "Chuyện này ấy à! Trẫm đã biết. Trẫm có xem bản tin lâm triều mà, chuyện này không trách lão Trình nhà họ được. Là do bọn chúng không thèm nghe lệnh trẫm, trẫm đã ra lệnh cho người dân khắp đất nước, bảo chúng phải chăm sóc nô lệ thật tốt, chờ người Đại Đường tới đón, bọn chúng thì hay rồi, xem mệnh lệnh của trẫm như gió thoảng mây bay, còn dám tự tiện làm bậy, mấy kẻ không nghe lời đó, chết cũng đáng lắm."

Linh Lung không cam lòng, nói thêm: "Nhưng mà, đó là những vùng đất nằm trong biên giới nước ta!"

Biện Tùy đứng lên, đi tới cạnh Linh Lung vỗ vai nàng ta cái, Linh Lung lùi ra sau ngay, né tránh bàn tay vươn ra của Biện Tùy.

Biện Tùy ngượng ngùng rút tay về, nói: "Linh Lung à! Chuyện lần này được thần quân ở núi Thiên Môn làm trọng tài, cho dù là trẫm cũng không có cách nào cả! Tuy trong lòng trẫm rất khó chịu, nhưng cũng phải nhịn nuốt xuống cục tức này thôi!"

Linh Lung lạnh lùng nói tiếp: "Bệ hạ, trước khi làm mấy chuyện này, xin ngài hãy bàn bạc trước với vi thần thì sẽ tốt hơn đấy."

"Biết rồi, biết rồi, trẫm chắc chắn sẽ bàn với ngươi trước khi quyết định."

"Vi thần cáo lui!" Linh Lung xoay người bước ra ngoài.

Tiểu Lý Tử chớp mắt, nói: "Bệ hạ, có phải Thừa tướng đại nhân đã quá mức làm càn rồi không, sao ngài ấy dám bất kính như vậy trước mặt bệ hạ chứ."

Mặt Biện Tùy xụ xuống ngay, nghiêm giọng nói: "Lôi ra ngoài chém!"

Ngay lập tức, có hai thị vệ bước vào, kéo Tiểu Lý Tử ra ngoài.

Tiểu Lý tử giãy dụa kêu to: "Xin bệ hạ tha mạng! Bệ hạ, nô tài biết sai rồi. Xin người tha mạng cho nô tài!" Giọng gã dần xa hơn rồi tắt hẳn.

Đám thái giám đang ngồi chung quanh, mặt ai nấy đều trắng như giấy, mỏng như cánh ve mùa đông.

Biện Tùy cười cười, quay lại chỗ ngồi, tiếp tục chơi: "Tiếp tục đi! Trầm muốn chơi suốt ba ngày ba đêm luôn."

"Tuân lệnh!"

Trong nước Ngạo Lai lòng dân bất ổn, ở Đại Đường, lòng dân lại cùng hội tụ về một hướng, quân đội canh giữ biên giới ai ấy đều sôi trào nhiệt huyết, các nước bên phương Tây thì chỉ ăn dưa xem náo nhiệt, ngày ngày chỉ trỏ bàn tán xôn xao, Đường Tam Tạng thì mỗi ngày than thở nhìn Tôn Ngộ Không, con khỉ này không dễ nuôi chút nào!

Trên đảo Huyền Không, mọi thứ lại vô cùng yên bình, Trương Minh Hiên hoàn toàn trở thành ông bố bỉm sữa, bởi vì dạo gần đây Lý Thanh Nhã đã bị đám bằng hữu kéo đi chơi trò chơi, cả cơm cũng không thèm nấu nữa.

Trương Minh Hiên ôm Nha Nha, một mình ngồi trong phố ăn lẩu, Nha Nha ôm bình sữa, vui vẻ ăn, trong bình đựng một ít nước trái cây cho con bé bổ sung chất dinh dưỡng.

Lúc trước lúc hắn làm ra cái bình vú cho bé hồ ly này để tranh công với Thanh Nhã tỷ, Lý Thanh Nhã đã xấu hổ đỏ mặt tại chỗ, với người cổ đại như các nàng mà nói, thứ này rất xấu hổ, nàng lập tức phê bình Trương Minh Hiên một trận ra trò. Mấy hôm sau, dần dà nhận ra thứ này dùng rất tốt, Lý Thanh Nhã mới miễn cưỡng chấp nhận dùng nó đút cho Nha Nha ăn.

Trương Minh Hiên xâu một xâu thịt dê bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Nha Nha, con xem có phải ta đã tự làm tự chịu rồi không? Người trong nhà bỏ đi chơi trò chơi hết rồi, chẳng ai thèm nấu cơm nữa cả."

Trương Minh Hiên lấy trán mình chạm vào trán Nha Nha, nói: "Nha Nha à, con đáng thương quá đi, mẫu thân con không thèm con nữa rồi kìa."

Nha Nha bất mãn vung cánh tay nhỏ nhắn của mình lên, bốp một tiếng đánh vào mặt Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên lập tức ngẩng đầu kêu to: "Hay lắm! Con bé không lương tâm này, cẩn thận cả ta cũng không thèm lo cho con nữa đấy nhé."

Nha Nha vui vẻ uống nước trái cây, hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì tới Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên cười to nói: "Đúng là một bé hồ ly tham ăn mà."

Với Trương Minh Hiên mà nói, đây là một ngày khá bình tĩnh, không có đánh đánh giết giết, không có sống mà phải cẩn thận từng bước, đúng là tốt tới không thể tốt hơn.

Rạng sáng, trong phái Côn Lôn, Khương Cẩm Tịch đi theo đằng sau Khương Chí Hoa, cung kính đứng trước cửa môn phái, hai bên trái phải là các trưởng lão, đằng sau là toàn bộ đệ tử trong phái, mọi người đều mặc trang phục Côn Lôn thống nhất, cung kính đứng đợi.

Khương Cẩm Tịch tò mò nhỏ giọng hỏi cha mình: "Cha, chúng ta đang chờ gì vậy ạ?"

Khương Chí Hoa vội ngắt lời nàng: "Đừng nói gì hết!"

Khương Cẩm Tịch bất mãn chu môi ra, gọi mình về sớm vậy còn không chịu nói một lời nào, thật đúng là.

Ánh mặt trời buổi sớm mai dần dâng lên, toả những tia sáng vàng phá tan bóng tối. Một bóng người đắm mình trong hào quang vạn trường, như thần thái dương chậm rãi bước tới trước.

Khương Chí Hoa lập tức quỳ xuống đất, hô to: "Cung nghênh phụ thân trở về núi."

Hai mắt Khương Cẩm Tịch sáng lên, vui vẻ reo to: "Cung nghênh gia gia trở về núi!"

Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống hô to: "Cung nghênh tổ sư trở về núi!"

Bóng người càng ngày càng hần, vừa bước từ hư không xuống, lập tức đã xuất hiện trước mặt mọi người, nói: "Đứng lên cả đi!"

Lúc này, tất cả đệ tử mới cung kính đứng lên, Khương Cẩm Tịch ngạc nhiên nhìn người trước mặt, đó là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, chắp tay sau lưng, đứng đằng trước, mái tóc bạc trắng tuỳ ý cột ra sau đầu, dung nhan tuấn lãng được điểm xuyết thêm bằng một đôi mắt đẹp linh lung như sao trời, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh ánh trăng trông rất xuất trần.

Khương Cẩm Tịch nhìn Khương Tử Nha, vui vẻ lẩm bẩm: "Gia gia của ta tuấn tú quá đi mất!"

Khương Tử Nha phiên bản trẻ tuổi bước đi đằng trước, đám đệ tử thấy vậy đều cung kính khom người tự động tránh ra hai bên nhường đường .
Khương Tử Nha nói: "Chí Hoa đi theo ta vào trong."

Khương Chí Hoa cung kính đáp: "Vâng!"

Bên trong đại điện, Khương Tử Nha ngồi trên chủ vị, Khương Chí Hoa đứng phía dưới.

Khương Tử Nha nhíu mày hỏi thẳng: "Ta chưa chấm dứt chuyển kiếp mà ngươi đã vội vàng triệu ta về đây, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?"

Khương Chí Hoa lập tức quỳ rạp xuống đất, bi thương kể ra: "Hài nhi bất hiếu, đã làm mất căn cơ của Côn Lôn chúng ta."

Khương Tử Nha nghe vậy biến sắc, vội vàng hỏi: "Mất cái gì? Nguyên Thủy Đạo Kinh à?"

Khương Chí Hoa do dự một lát, mới chần chừ nói : "Còn cả đài Phong Thần nữa ạ!"

Khương Tử Nha hoảng hồn đứng phắt dậy, la lên: "Cái gì? Đài Phong Thần bị lạc mất rồi?"

Khương Chí Hoa gật đầu đầy chua sót.

Khương Tử Nha cả giận quát: "Ngươi có biết đài Phong Thần quan trọng thế nào không? Ngươi dám nói mình làm mất nó rồi? Sao ngươi không tự làm mất mình luôn đi?"

Khương Chí Hoa bị doạ tới mức người run như cầy sấy.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất