Chương 81: Phán quan đi tuần
Trương Minh Hiên tốn cả một buổi chiều để viết xong kịch bản của Thiến Nữ U Hồn, ăn xong cơm chiều còn phải viết tiếp Tru Tiên, lần đầu tiên Trương Minh Hiên cảm thấy mệt mỏi muốn xỉu luôn.
Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều chìm vào im lặng, mọi người đều đã nghỉ ngơi, thế giới bên kia lại bắt đầu bận rộn. Trong một không gian mà mắt thường không nhìn thấy, cũng có một thành Trường An, trên tường thành đứng một đội binh sĩ tinh nhuệ trông giữ, trong thành thì có vài người bị binh sĩ dắt đi.
Một luồng thần quang từ trong thành dâng lên, trong thần quang có một người trung niên mặc quan phục phá không xuất hiện, cắt qua lớp cách không gian đáp xuống trước cửa nhà Trương Minh Hiên mới mua. Mỉm cười đi vào trong, vừa vào nhà người nọ đã thay đổi sắc mặt, lĩnh vực của tiểu động thiên!
"Ai đó?" Một tiếng quát chói tai vang lên. Hai mươi bóng người từ bốn phương tám hướng xông ra.
Thần quan trung niên nhìn chúng quỷ cười nói: "Các ngươi có tạo hoá không sai, có thể ôm đùi được vị này."
Dung Mỗ đứng ra nói: "Ngươi là người phương nào? Sao lại tự ý xông vào nhà dân?"
Thần quan trung niên cười nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Lâm Văn Trí, ta là phán quan của hào phủ Trường An hào."
Cái gì? Chúng quỷ đều ngạc nhiên, theo bản năng lui về sau hai bước, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lâm Văn Trí.
Dung Mỗ cười khổ nói: "Ta biết ngay là không cách nào giấu được, thần quân đại nhân định xử trí chúng ta thế nào?"
"Xử trí?"
Lâm Văn Trí cười nói: "Ta không có tư cách xử trí các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng ra ngoài làm xằng làm bậy là được."
Chúng quỷ vui vẻ ngẩng đầu nhìn Lâm Văn Trí, trong lòng dâng lên một suy nghĩ, lai lịch của chủ thượng còn lớn hơn những gì họ tưởng tưởng nữa.
Dung Mỗ vội vàng cười nói: "Đại nhân, mời ngài vào! Mời ngài vào nhà uống trà!"
Lâm Văn Trí vừa đi vừa nhìn nói: "Uống trà thì không cần đâu, ta phụng lệnh của phủ quân đại nhân đến xem xét, trong thành Trường An lại có một lĩnh vực tiểu động thiên do Thiên Ma thành lập, đây là do chúng ta thất trách."
Lâm Văn Trí đi vòng mấy vòng quanh lâm viên, thường thường bỏ lại một luồng thần quang, cuối cùng cau mày, mặt mày u sầu bỏ đi, cuối cùng vẫn hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Thần quan đi rồi, chúng quỷ nhìn nhau cùng hoan hô, sau này có thể ra ngoài chơi rồi. Cho là lĩnh linh ấn của Lý Thanh Tuyền, mặt ngoài thoạt trong không khác gì người thường, nhưng họ vẫn là không dám ra ngoài, sợ bị hào thổ phát hiện bắt lại. Giờ thì khác rồi, lần này xem như có tên ở dưới rồi! Có thể quang minh chánh đại ra ngoài chơi đùa rồi.
Trương Minh Hiên viết xong mười chương hôm nay, trong lòng có chút lo được lo mất, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ? Nhớ lại chuyện lần trước, Trương Minh Hiên vẫn còn thấy hơi sợ, nhưng đâu có cách nào khác đâu chứ! Nguyên tác giả vốn viết như vậy mà.
Trương Minh Hiên ôm tâm trạng thấp thỏm, nằm lên trên giường, hít vào thở ra, thế giới Tru Tiên trong thức hải hắn cũng phình to thu nhỏ theo. Rầm! Một tiếng nổ to dùng vang lên trong thức hải của Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên theo bản năng chau chặt mày, linh hồn xuất hiện trong thức hải. Chỉ thấy tiểu thế giới Tru Tiên đã mở rộng gấp mấy lần ban đầu, còn hơi toả ra ánh sáng màu vàng.
Trương Minh Hiên ngơ ngác thì thầm: "Cứ vậy mà tiến giai rồi à?"
Hắn có thể cảm nhận được thần lực mình có thể sử dụng gia tăng nhiều hơn, thân thể cũng mạnh mẽ hơn, nhưng vầy cũng quá mức tuỳ tiện rồi nhỉ? Ta chưa làm gì hết đâu, không có bế quan, không có uống đan dược, sao cứ tuỳ tuỳ tiện tiện cái là tiến giai rồi? Tu luyện cứ như cưỡng gian ấy, không hề theo ý mình chút nào! Nhưng vậy cũng tốt, bớt được biết bao nhiêu việc! Đặt biệt thích hợp với loại người lười biếng như hắn.
"Tốc độ tu luyện không chậm chút nào! Mới đó đã hoá thần. Sau này ngươi sẽ tu luyện thành bộ dáng thế nào đây nhỉ?"
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ đáp: "Ta cũng đâu có biết!" Khoan đã~ ai đang nói chuyện với mình thế? Trương Minh Hiên vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau hắn đang đứng một thanh niên áo xanh vóc người dong dỏng cao.
Miệng Trương Minh Hiên mở to đùng, ngạc nhiên reo lên: "Sư phụ!" Thông Thiên giáo chủ gật đầu cười.
Trương Minh Hiên vội vàng quỳ xuống đất vái chào: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"
Thông Thiên giáo chủ chỉ thản nhiên nói: "Đứng lên đi!"
Trương Minh Hiên liền đứng lên, không cảm thấy chuyện này có gì sai, như thể lời người nọ nói là thiên ý, là chân lý, nhất định phải nghe theo.
Trương Minh Hiên cười hì hì nói: "Sư phụ, sao người không khoác ngũ thải hà quang?"
Thông Thiên giáo chủ cười nói: "Ngươi không phải đã đoán được rồi à?"
Trương Minh Hiên cười đắc ý nói: "Ngạc nhiên chưa! Người thấy đồ đệ thông minh chưa nè?"
Thông Thiên giáo chủ gật đầu đáp: "Trễ hơn những gì ta nghĩ rất nhiều, rất nhiều." Mặt bị tát sưng vù luôn rồi
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: "Sư phụ, người tìm con có gì cần căn dặn ạ?"
Thông Thiên giáo chủ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Trương Minh Hiên nói: "Tây Du sắp bắt đầu rồi!"
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Thông Thiên giáo chủ, không rõ ông nói chuyện này với mình làm gì
Thông Thiên giáo chủ hiểu lầm vẻ mặt ngạc nhiên của Trương Minh Hiên là hắn đang không hiểu, liền nói: "Phương Tây đang có một lượng kiếp chuẩn bị hưng thịnh, đây là đại thế của thiên đạo, nhưng hưng ở phương nào lại là do người cố ý làm, hưng ở Tây Ngưu Hạ Châu cũng là hưng, hưng ở Đông Thắng Thần Châu cũng là hưng. Hai vị thánh nhân Phật giáo lấy việc chấm dứt nhân quả trận phong thần chiến năm xưa làm điều kiện, mời Nguyên Thủy lão tử và Nữ Oa định ra hành trình Tây Du, Phật hiệu truyền về phía đông! Mượn thế hưng thịnh, truyền bá Phật giáo khắp bốn châu lớn. Ngũ thánh phán định, Tây Du đã vào thế phải làm, ta muốn ngươi ngăn cản quá trình Tây Du này."
Trương Minh Hiên nghe vậy trừng to hai mắt la lên: "Sư phụ, người... người muốn ta ngăn cản Tây Du?" Nói rồi hắn cười khổ: "Có phải người quá để mắt con rồi không? Con chỉ là một con kiến còn chưa bước vào cửa tiên môn nữa là!"
Thông Thiên giáo chủ ngạo nghễ nói: "Có Thanh Bình kiếm trong tay, ngươi cần gì sợ bọn họ?"
Trương Minh Hiên nhìn Thông Thiên giáo chủ ngạo kiều, chỉ đành yên lặng khóc dài trong lòng, ngươi có Thanh Bình kiếm người ta cũng có pháp bảo của Thánh Nhân mà.
Thông Thiên giáo chủ im lặng một lúc nói tiếp: "Nếu thật sự không cản được, cũng phải nhúng tay vào vài chuyện trong đó, Ngũ Thánh định Tây Du đã được thiên đạo tán thành, tám mươi mốt kiếp nạn, đâu đâu cũng là công đức, ngươi có thể lấy bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu!"
Trương Minh Hiên nhìn Thông Thiên giáo chủ tinh thần có hơi sa sút, cắn răng nói: "Con sẽ cố hết sức!"
Hắn vốn định rời xa khỏi khu vực Tây Du, đánh giết linh tinh gì đó quá mức nguy hiểm á. Nhưng giờ sư phụ đã căn dặn, hắn cũng chỉ đành kiên trì xông tới trước.
Những người từng xem Phong Thần bảng đều biết, sau trận chiến Phong Thần, Thông Thiên giáo chủ bị Nguyên Thuỷ lão tử cùng với Chuẩn Đề ức hiếp thảm thương, lúc nào ông cũng nghĩ tới chuyện báo thù, giờ đã có cơ hội, họ chơi cờ ông có thể làm người gây rối, phá huỷ hứng trí của họ. Nhưng Thiên giáo chủ lại đột nhiên phát hiện trong tay mình không có quân cờ nào để dùng, vạn tiên đệ tử ngày xưa nay không phải lên Phong Thần bảng chính là bị Tây Phương độ thành khách hồng trần, còn không cũng trở thành thuộc hạ toạ kỵ. Trong tay ông giờ chỉ có mỗi đệ tử mới nhận này, nhưng tài nghệ không bằng ai, đúng là quá bi thương.
Hai người im lặng một hồi, hai mắt Trương Minh Hiên đột nhiên sáng rỡ, nói: "Sư phụ, con có cách có lẽ ngăn cản được Tây Du. Nhưng cần người giúp ta một chuyện."
Thông Thiên giáo chủ hỏi lại ngay: "Chuyện gì?"
Trương Minh Hiên cười hì hì nói rằng: "Cần người giúp con giăng mạng internet?"
Thông Thiên giáo chủ không hiểu gì hết, internet? Là thứ gì? Lấy Nguyên Thần câu thông thiên đạo, tra khắp chư tiên cũng không tra được Internet là cái gì. Thông Thiên giáo chủ chỉ đành bất đắc dĩ hỏi: "Internet là cái gì?" Đột nhiên cảm thấy hơi bị mất mặt nha! Đường đường là một thánh nhân vậy mà cũng có thứ ông không biết nữa chứ.
Trang 42# 1