Chương 97: Ninh Thái Thần, Nhiếp Tiểu Thiến
Trương Minh Hiên cưỡi con lừa đi trên đường cái, suy nghĩ một chút, chuyển hướng lần nữa đi về phía thư ốc Bút Thú.
Lúc này đám người trước cửa thư điếm đã tản đi rồi, ngược lại trước đại trạch lại có không ít người vây quanh, từng dãy màn hình hiện lên trên không trung, trong đám người tiếng cười hả hả liên tiếp vang lên.
Trương Minh Hiên buộc con lừa trước cửa thư điếm, đắc ý nhìn một đám người đang chơi điện thoại di động ở phía xa, trong lòng thầm nghĩ: “Có phải nên mở một cửa hàng điện thoại di động không, kiểu bày hàng vỉa hè này cũng không có đẳng cấp cho lắm!” Hắn thầm nghĩ trong đầu, đi vào thư điếm.
Trương Tuấn ngồi phía sau quầy, vẻ mặt đang tươi cười cầm điện thoại di động viết chữ. Hắn liếc nhìn thấy Trương Minh Hiên đi vào thì lập tức cất điện thoại.
Trương Minh Hiên nghi ngờ nhìn Trương Tuấn hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Trương Tuấn có chút xấu hổ nói: “Không làm gì cả! Không phải vừa mới mua một cái điện thoại di dộng sao! Đang nghiên cứu.”
Trương Minh Hiên lẩm bẩm nói: “Bộ dạng lấm la lấm lét, không hề giống như đang làm chuyện gì tốt hết.”
Trong tay hắn cầm một cuốn kịch bản, đưa cho Trương Tuấn nói: “Xem đi!”
Trương Tuấn cầm lấy cuốn kịch bản nhìn thoáng qua, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Thiến Nữ U Hồn? Sách mới sao?"
Trương Minh hiên cười ha hả nói: "Không phải sách mới, là kịch bản!"
Trương Tuấn nói thầm: "Kịch bản? Là thứ gì?"
Trương Minh Hiên giải thích: “Lần trước quay lưu ảnh thạch ngươi còn nhớ không?”
Trương Tuấn gật đầu nói: "Đương nhiên, mới cách đây mấy ngày thôi mà."
“Cái này và cái đó không khác biệt nhiều lắm, chỉ là dài hơn rất nhiều. Lần này ngươi là nhân vật chính!”
Trương Tuấn hơi run tay một chút, kinh ngạc nói: "Ta là nhân vật chính? Huynh không nhầm lẫn chứ? Ta không biết bay, cũng không biết kiếm pháp."
Trương Minh Hiên nói: “Cái này không cần ngươi biết bay, cũng không dùng pháp thuật. Ngươi cứ diễn vai Ninh Thái Thần trong đó, là một nho sinh.”
Trương Tuấn lắc đầu liên tục nói: "Ta không diễn, lần trước chỉ là xuất hiện một chút trong lưu ảnh thạch thì đã bị người khác nhìn ta giống như quái vật vậy, lần này ta không làm đâu."
Trương Minh Hiên cười hắc hắc nói: "Ngươi không diễn thật sao?"
Trương Tuấn cảnh giác nhìn Trương Minh Hiên nói: "Thật! Huynh muốn thế nào?"
Trương Minh Hiên nói bằng một giọng điệu tiếc nuối: “Thật sự đáng tiếc quá. Vương Tỉnh cũng xuất hiện trong đó. Lần này quay cũng phải mất khoảng một tháng! Sớm tối sống chung với nhau! Nếu ngươi không đồng ý thì thôi vậy, nhờ ngươi coi chừng tiệm cho tốt nhé!”
"Chờ một chút!" Trương Tuấn vội vàng gọi Trương Minh Hiên đang dự định rời đi trở lại.
Trương Tuấn chạy ra khỏi quầy, ngượng ngùng nói: "Nếu là ông chủ yêu cầu thì tôi sẽ làm."
“Đừng mà! Ta sẽ không ép buộc nhân viên của ta đâu, không đồng ý thì trực tiếp nói ra, ta rất dân chủ mà.”
“Đồng ý! Đồng ý! Sao có thể không đồng ý chứ! Đa tạ ông chủ đã hậu ái!”
Trương Minh Hiên hài lòng nói: "Nếu đã đồng ý, vậy thì đi học thuộc lòng đi!"
“Học thuộc lòng?” Trương Tuấn mơ hồ nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Ngươi diễn Ninh Thái Thần, học thuộc lòng tất cả lời nói của Ninh Thái Thần, thời gian có hạn đấy!" Nói xong, hắn thảnh thơi đi ra khỏi thư điếm.
Trương Minh Hiên đến gần trước sạp bán điện thoại di động, ra sức gạt đám người ra để đi vào bên trong, khiêu khích tiếng cười mắng của một đám người.
Dung Mỗ vừa ngẩng đầu nhìn thấy Trương Minh Hiên thì vui mừng kinh ngạc nói: “Thiếu gia, sao ngài lại đến đây?”
Trương Minh Hiên đi đến đằng sau sạp hỏi: “Buôn bán thế nào?”
Dung Mỗ ngượng ngùng nói: “Còn chưa bán hết, chỉ mới bán ra sáu trăm ba mươi lăm cái thôi.”
Trương Minh Hiên hài lòng nói: “Như vậy đã rất tốt rồi.”
Trương Minh Hiên đảo mắt liếc nhìn một lượt, kinh ngạc hỏi: “Vương Tỉnh đâu?”
Dung Mỗ cung kính trả lời: “Cô ấy nói với ta có việc phải đi ra ngoài một chút.” Trương Minh Hiên khẽ gật đầu, biểu thị là đã hiểu.
Hắn vừa đi về phía đại trạch vừa nói: “Ta có việc nói với các người, ngươi và Vương Bội tới đây một chút đi.”
Dung Mỗ nhìn Vương Bội bên cạnh một cái. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Vương Bội rụt rè nhìn Dung Mỗ. Rất nhiền nữ quỷ nhìn Vương Bội với ánh mắt thừm thuồng và đố kị.
Dung Mỗ nói: “Đi thôi! Đừng để thiếu gia sốt ruột chờ đợi.” Hai người đi theo Trương Minh Hiên vào đại trạch.
Trương Minh Hiên hài lòng quan sát Vương Bội. Vương Bội bị nhìn một hồi nhăn nhăn nhó nhó, toàn thân không được tự nhiên, tâm thần bất định cúi đầu xuống
Trong tay Trương Minh Hiên xuất hiện mấy cuốn kịch bản đưa cho Dung Mỗ. Dung Mỗ nghi ngờ nhìn Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên nói: “Đây là một cuốn kịch bản, một câu chuyện truyền kỳ, ta muốn các người diễn lại câu chuyện này.”
Dung Mỗ nghi ngờ hỏi: “Diễn lại? Hí kịch à?”
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Không giống như hí kịch. Dung Mỗ, bà cứ diễn vai Thụ Yêu lão lão. Vương Bội ngươi diễn Nhiếp Tiểu Thiến. Mấy ngày này các người đọc thuộc hết lời thoại đi, đọc đi đọc lại nhiều lần vào, cảm nhận tính cách của nhân vật trong kịch bản.”
Vương Bội ngây thơ nói: "Vâng!"
Dung Mỗ do dự một chút, tuy còn có rất nhiều chỗ không hiểu rõ lắm, nhưng cũng lên tiếng đáp: “Vâng thưa thiếu gia!”
Trương Minh Hiên hài lòng nói: "Trong này còn có một số những nhân vật khác, bà cũng sắp xếp một chút đi!"
Dung Mỗ cung kính đáp: “Vâng!”
Trương Minh Hiên tặc lưỡi một hồi, nhìn hai người bộ dạng cung kính, không được tự nhiên!
Hắn khoát tay rồi đi ra phía ngoài. Trước khi trở lại thư điếm thì dắt con lừa ra cưỡi lên đi về nhà.
Về đến nhà chỉ thấy Lý Thanh Tuyền đang vui vẻ tươi cười ngồi phía sau quầy, chỉ vào màn hình, dáng vẻ của một thiếu nữ nghiện net.
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: “Chơi gì vậy? Bây giờ trên đó còn chưa có trò gì chơi vui đó!”
Lý Thanh Tuyền cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Nói chuyện phiếm đi! Dì Ngọc Diện kết hôn rồi cũng không nói với ta, giận thật đấy!”
Trương Minh Hiên im lặng nhìn nàng. Bộ dạng với gương mặt vui vẻ tươi cười này của cô đâu có vẻ gì mang ý nghĩa giận hờn chứ!
Lý Thanh Tuyền ngẩng đầu lên vẩy tay với Trương Minh Hiên nói: “Đúng rồi, ngươi qua đây, ta hỏi ngươi chuyện này.”
Trương Minh Hiên hiếu kỳ đi tới.
Lý Thanh Tuyền vẻ mặt độc ác nhìn con lừa sau lưng Trương Minh Hiên nói: “Đừng đứng gần ta như vậy, cẩn thận ta ăn thịt ngươi đó.”
Con lừa lập tức cúi đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, thân thể không tự chủ run rẩy một chút, vội vàng lui lại hai bước.
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn Lý Thanh Tuyền nói: “Không ngờ ngay cả súc sinh cũng sợ ngươi.”
Lý Thanh Tuyền dáng vẻ độc ác nói: “Có phải ngươi lại muốn bay lên trời không?”
Trương Minh Hiên lúng túng nói: “Là chuyện gì?”
Lý Thanh Tuyền đắc ý bĩu môi dưới một cái, tra vào mục lựa chọn cú pháp ghép vần hỏi: “Đây là cái gì?”
Trương Minh Hiên nói: “Ghép vần đó!”
Lý Thanh Tuyền nghi ngờ hỏi: “Ghép vần là cái gì? Sao ta lại không biết?”
Trương Minh Hiên lúng túng một chút, hình như bọn họ thật sự không biết! Hắn nói: “Đây là do ta phát minh ra, sau này ta sẽ dạy ngươi.”
Lý Thanh Tuyền nói thầm: “Chắc chắn không phải thứ gì tốt.”
Nàng ta ghét bỏ phất phất tay nói: “Đi đi! Đi đi!”
Trương Minh Hiên im lặng nhún vai một cái, đúng là quá thực tế mà, sau đó dắt con lừa nhỏ đi về phía hậu viện.
Trong hậu viện, trước mặt Lý Thanh Nhã cũng hiện lên một cái màn hình. Trong màn hình là một bà lão già nua đang cười ha hả nói chuyện cùng Lý Thanh Nhã.
Trương Minh Hiên dắt con lừa đi tới, phất tay nói với Lý Thanh Nhã: “Thanh Nhã tỷ, ta về rồi.”
Lý Thanh Nhã khẽ gật đầu cười nói với Trương Minh Hiên: “Buộc xong lừa thì qua đây một chút.”
“Được rồi!” Trương Minh Hiên cười ha ha dắt con lừa đi ra phía sau.
Trang 50# 1