Chương 98: Hồ yêu!
Trong màn hình, bà lão cười ha hả nói: “Đây chính là đệ đệ kết nghĩa của con sao?”
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: “Lúc đầu chẳng qua là thấy hắn có chút đáng thương nên thu nhận hắn.”
Bà lão gật đầu nói: “Con vẫn cứ lương thiện như vậy đó. Có thời gian thì dẫn hắn đến đây, để ta gặp hắn một chút.”
Lý Thanh Nhã hơi do dư một chút nói: “Hắn còn chưa biết thân phận của con.”
Bà lão sững sốt một chút, nói: "Con định tiếp tục giấu giếm như vậy sao! Giống như lúc trước, cứ mãi giấu giếm sao? Cho đến khi không giấu được nữa mới thôi."
Nụ cười trên gương mặt của Lý Thanh Nhã nhất thời trầm xuống. Hồi lâu nàng mới lên tiếng: "Con sẽ tìm thời gian nói với hắn."
"Thanh Nhã tỷ!" Trương Minh Hiên cười ha ha chạy chầm chậm tới, hai mắt tò mò quan sát màn hình, có chút quen mắt!
Lý Thanh Nhã lập tức chuyển ánh nhìn sang hắn, cười nói: "Đây là mẫu thân ta, ngươi cũng đến chào hỏi đi!"
Trương Minh Hiên lập tức nhớ ra, đây không phải là người lần trước nhìn thấy trong lưu ảnh thạch sao?
Hắn lập tức cúi người nịnh nọt cười nói: “Tham kiến mẫu thân đại nhân.”
Bà lão trong màn ảnh sững sốt một chút, liếc nhìn Lý Thanh Nhã một cái, cười ha hả nói: "Được, được, được…mau đứng dậy đi! Thật là một đứa trẻ ngoan."
Bà lão tò mò hỏi: “Nghe Thanh Nhã nói, cái này … điện thoại di động đúng không! Là do ngươi làm ra đúng không?”
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: “Là sư phụ con luyện chế ra.”
Bà lão gật đầu bừng tỉnh nói: “Thì ra ngươi còn có sư phụ à! Cố gắng tu luyện, tranh thủ để sớm ngày được đắc đạo Thiên Tiên.”
Trương Minh Hiên gật đầu cười xòa nói: “Người nói đúng. Con sẽ cố gắng.”
“Trương Minh Hiên, ngươi ra đây cho ta!” Phía trước thư điếm vang lên một tiếng gào thét.
Trương Minh Hiên cau mày bất mãn nhìn về phía thư điếm. Lý Thanh Nhã cũng sững sờ, vừa nhìn qua liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng cười nói: "Ngươi mau đi xem một chút đi! Nếu không cố ấy sẽ phả hủy cả thư điếm đó."
Trương Minh Hiên gật gật đầu, sau đó cung kính bái bà lão một cái rồi nói lời xin lỗi: “Mẫu thân đại nhân xin thứ lỗi, nhi tử gặp chút chuyện rắc rối ở đây, con đi một lát sẽ quay lại.”
Bà lão cười ha ha nói: "Mau đi đi!"
Trương Minh Hiên đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi về phía thư điếm, rất có phong độ của một vị đại tướng.
Đi vào thư điếm, Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt nói: “Khương Cẩm Tịch?”
Khương Cẩm Tịch nhìn thấy Trương Minh Hiên thì lập tức giận dữ hét: “Được lắm! Cuối cùng ngươi cũng ra rồi.”
Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: "Ta làm gì cô?"
Khương Cẩm Tịch lập tức nhào tới Trương Minh Hiên hét: “Trả mạng Bích Dao lại cho ta.”
Trương Minh Hiên cực kỳ hoảng sợ, lập tức trốn sang bên cạnh. Nhưng động tác của hắn sao có thể nhanh bằng Khương Cẩm Tịch, còn chưa cử động nữa. Chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng thì đã ngã xuống đất rồi, Khương Cẩm Tịch đang ngồi bên cạnh hắn, một tay ấn vào ngực hắn, cả khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Trương Minh Hiên định thần lại, lập tức kêu gọi Lý Thanh Tuyền đang ở phía sau quầy: “Này, mau đến giúp ta đi chứ! Chúng ta là người một nhà mà.”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi một cái nói: “Nghiệt do mình tạo ra thì tự mình gánh lấy đi. Ta không thèm giúp ngươi đâu!”
Trương Minh Hiên thầm mắng một câu con bé đáo để.
Trương Minh Hiên cười xòa ngước nhìn Khương Cẩm Tịch nói: “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân. Cô nghĩ có phải nên buông ta ra trước không?”
Khương Cẩm Tịch kêu lên: “Không được, ngươi phải cứu sống Bích Dao.”
Trương Minh Hiên cẩn thận hỏi: “Có phải cô còn chưa xem nội dung phía sau, chỉ xem đến chương Bích Dao chết thôi không.”
Khương Cẩm Tịch đương nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy! Ta mới trốn ra khỏi Côn Lôn."
Trốn ra? Trương Minh Hiên nhìn Khương Cẩm Tịch một cách kỳ lạ, đây cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm à!
Hắn chỉ có thể giải thích: “Cô nương, cô có điều chưa biết rồi. Ở phần sau của sách, Trương Tiểu Phàm đang vì cứu Bích Dao mà cố gắng đó.”
Khương Cẩm Tịch nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
Trương Minh Hiên vội vàng gật đầu nói: “Thật đến không thể thật hơn nữa.”
Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên khinh bỉ rồi phá lên cười.
Khương Cẩm Tịch vội vàng buông tay ra.
Nàng ta ngượng ngùng nói: “Việc đó, là ta quá kích động rồi, thật xin lỗi.”
Trương Minh Hiên bò từ dưới đất đứng lên, phủi bùn đất dính trên người nói: “Không sao. Là cô quá kích động, tu vi tính khí quá kém. Cho dù Bích Dao chết thì đã sao? Chỉ là một tình tiết trong truyện thôi mà, tuyệt đối đừng để truyện ảnh hưởng đến suy nghĩ của chính bản thân mình, ảo ảnh và hiện thực phải phân biệt rõ ràng.”
Nghe được tin Bích Dao còn chưa chết, Trương Tiểu Phàm sẽ cứu sống cô ấy, tâm trạng của Khương Cẩm Tịch lập tức trở nên tốt hẳn, vui vẻ cười nói: “Ta biết rồi, sách mới ở đâu? Ta muốn mua.”
Trương Minh Hiên buông tay nói: “Thật không may. Sách mới không bán ở đây.”
Khương Cẩm Tịch nghi ngờ hỏi: “Không ở đây thì ở đâu?”
Lý Thanh Tuyền cất điện thoại di động, nhảy từ trong ghế ra nói: “Đúng lúc sách mới của hôm nay ta chưa xem, ta dẫn cô đi!”
Khương Cẩm Tịch nghi ngờ nhìn Lý Thanh Tuyền nói: “Cô tốt như thế sao?”
Lý Thanh Tuyền tức giận nói: “Không đồng ý thì dẹp đi, đại thẩm!” rồi quay đầu đi ra phía ngoài.
Khương Cẩm Tịch tức giận như khói bốc trên đầu kêu lên: “Gọi ai là đại thẩm đó!” rồi lập tức đuổi theo.
Trương Minh Hiên nhìn hai người chạy ra ngoài, liền chạy về phía sau hậu viện, hơi sợ sệt ngồi bên cạnh Lý Thanh Nhã nói: “Thanh Nhã tỷ, có người muốn hại ta, tỷ phải bảo vệ ta đó!”
Lý Thanh Nhã nhìn bộ dạng sợ hãi của Trương Minh Hiên, buồn cười nói: “Các nàng ấy là đang đùa với ngươi đấy!”
Trương Minh Hiên lắc đầu liên tục, sợ hãi nói: “Không phải, đứa trẻ nghịch ngợm không thể trêu chọc đâu. Không ai biết cô ta sẽ làm ra những chuyện gì đâu. Lỡ ra tay mạnh một chút thì tỷ sẽ không còn gặp được ta nữa đâu!”
Lý Thanh Nhã nói: “Ngươi ở đây giúp ta coi chừng Nha Nha, ta đi làm cơm.”
Trương Minh Hiên đưa mắt nhìn Lý Thanh Nhã rời khỏi, nhìn Nha Nha nằm trong nôi, đưa tay bế Nha Nha lên thầm nói: “Như vậy thì bọn họ sẽ không dám đánh ta nữa rồi!”
Hắn đưa đầu dùng mặt cọ vào Nha Nha nói: “Nha Nha ngoan! Con phải bảo vệ cha đó.”
Nha Nha cười khanh khách, khua bàn tay bé nhỏ.
"Đau đau đau…" Mặt của Trương Minh Hiên đột nhiên nhăn nhó, chỉ thấy Nha Nha đang dùng tay níu lấy tóc của Trương Minh Hiên, cười càng vui vẻ hơn.
Trương Minh Hiên tốn nhiều sức mới khiến cho Nha Nha buông tay ra, đau đến nhe răng trợn mắt, vò đầu bứt tóc.
Hắn làm ra vẻ giận dữ, vỗ vào mông của Nha Nha nói: “Ngay cả con cũng ăn hiếp ta.”
Vỗ hai lần, Trương Minh Hiên đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, giống như có thứ gì đó!
Hắn bèn gỡ quần của nó ra nhìn thoáng qua.
"A!" Một tiếng kêu sợ hãi, Trương Minh Hiên xém chút ném đứa bé trong tay ra ngoài, còn may phản ứng lại kịp, lại ôm chặt.
Lý Thanh Nhã vội vàng chạy từ trong bếp ra lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
Trương Minh Hiên thấp thỏm nói: “Nha. . . Nha Nha, nó có đuôi."
Lý Thanh Nhã biến sắc, từng bước tiến tới gần Trương Minh Hiên, tiếng bước chân giống như bước đi trong lòng của Trương Minh Hiên, khiến hắn cảm thấy sợ hãi, ngoài ra còn có cảm giác xa lạ.
Lý Thanh Nhã ung dung thản nhiên đón lấy Nha Nha từ trong lòng của Trương Minh Hiên qua, nói: “Ngươi phát hiện rồi à?”
Trương Minh Hiên nuốt nước miếng một cái, bất an gật đầu nhè nhẹ.
Lý Thanh Nhã nói: “Vậy ta cũng không giấu ngươi nữa, ta là hồ yêu, Nha Nha và Thanh Tuyền cũng thế.”
Trương Minh Hiên kinh hãi lui lại hai bước, gượng cười nói: “Thảo nào các người thích ăn thịt gà như thế, thì ra là hồ… hồ yêu à!”
Trang 50# 2