Chương 21: Đối mặt thực tế (1)
Thời gian từng ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này, tiết trời ở đây cũng nhanh chóng ấm lên, sự hiếu kỳ và quan tâm của người trong thôn đối với Dịch Thư Nguyên cũng dần dần hạ thấp, người tới xem cũng ít đi.
Chỉ là bây giờ Dịch Thư Nguyên đã xử lý xong tóc tai rồi, trên mặt cũng sạch sẽ hơn không ít, quần áo cũng vừa người, cộng thêm ngũ quan đoan chính, thân thể thon dài, thân hình cũng không hề còng xuống, dùng tiêu chuẩn của hắn nhìn mình cũng phải tự xưng là tuấn lãng.
Dung mạo như vậy ở trong nơi thâm sơn cùng cốc thế này, quả thật cũng coi như là xuất chúng, dẫn đến có chút phụ nữ trong thôn thỉnh thoảng vẫn đi qua cổng nhà của Dịch gia, Dịch Thư Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười đối với điều này.
Hơn nữa trong mắt người ngoài, đừng nói hắn lớn hơn so với Dịch Bảo Khang, nói hắn hơn ba mươi tuổi cũng có chút hơi quá, đương nhiên, Dịch Thư Nguyên tự lấy ánh mắt của mình nhìn nhận vẫn thấy mình rất là thành thục, ít nhất cũng không non nớt.
Mỗi một người trong thôn nhìn qua bộ dạng của Dịch Thư Nguyên đều sẽ lén lút cho hắn một like vì lớn lên đẹp trai, nhưng mà cũng không có bao nhiêu người tin hắn là huynh trưởng của Dịch Bảo Khang, càng nhiều hơn nữa là tin tưởng Dịch Thư Nguyên là nhi tử của người nọ, dẫu sao tính toán thời gian thì cái này mới là hợp lý.
Đương nhiên, cũng sẽ không có quá nhiều người rảnh rỗi không có việc gì đến mức nhất định phải đi tới uốn nắn Dịch Bảo Khang, dẫu sao có người đã thử đi uốn nắn rồi nhưng lại khiến cho y tức giận, nếu như y đã thích gọi đại chất tử của mình là huynh trưởng thì cứ mặc kệ y gọi đi, người trong thôn chỉ cho đây là trò cười trong khi uống trà ở tửu lâu.
Sáng sớm ngày hôm nay, Dịch Thư Nguyên còn chưa có rời giường, chợt nghe đến bên phía phòng bếp truyền tới động tĩnh.
Trong phòng bếp, Triệu thị lôi kéo Dịch Bảo Khang lại, không cho y ăn cháo.
"Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, đương gia, chúng ta phải nuôi một người ngoài như vậy tới khi nào?"
Ngày bình thường rất nhiều việc Dịch Bảo Khang đều nghe theo thê tử của mình, nhưng mà lần này y lại hất tay của Triệu thị ra, trừng mắt nhìn nàng.
"Cái gì mà người ngoài? Đó là huynh trưởng của ta! Những điều mà trước khi mẫu thân mất đã nhắc nhở thì ta không làm được, ta đã rất áy náy trong lòng rồi!"
"Ngươi thật sự coi hắn là huynh trưởng của ngươi?"
"Ngươi cũng tin những tin đồn phía ngoài? Chớ nói về vấn đề tướng mạo, ngay cả vết sẹo ở chân huynh trưởng vì cứu ta trên vách núi mà bị thương khi còn bé cũng ở đằng kia, ta có thể nhận lầm ư?"
Thấy Dịch Bảo Khang có chút kích động, Triệu thị rõ ràng hiếm khi cúi thấp đầu xuống, chủ động múc cháo giúp y, nhưng khi nhìn ra bên ngoài phòng bếp, ngoài miệng vẫn liên tục nói.
"Vậy ngươi nói hắn làm sao lại không già?"
"Cái này, nói không chừng có thần tiên cứu được huynh trưởng một mạng thì sao, nói không chừng là âm phủ thả huynh trưởng hoàn hồn trở về thì sao, như vậy liền không già nữa rồi..."
"Hí... iiiiii... Đừng nói nữa, ngươi làm ta nổi hết cả da gà lên rồi!"
Triệu thị không nhịn được duỗi người ngó đầu ra bên ngoài, may mà thấy Dịch Thư Nguyên vừa vặn đi ra ngoài phơi nắng, lúc này mới an tâm một chút.
Loại lời này thật ra cũng không có sức thuyết phục gì cả, dẫu sao Dịch Thư Nguyên vẫn còn đang đứng ngay ở đó, bộ dạng chính là một người bình thường, nhưng mặc kệ người ngoài nói như thế nào, Dịch Bảo Khang cũng biết người kia chính là huynh trưởng của mình, không riêng gì một chút dấu vết từ bé, cũng bởi vì một loại cảm giác.
Sân nhà Dịch gia cũng không tính là lớn, Dịch Thư Nguyên đương nhiên có thể nghe tiếng tranh cãi trong phòng bếp, trên thực tế buổi tối những ngày này hắn cũng nghe được một chút phê bình kín đáo sau bức tường ngăn, hắn cũng không có gì oán trách cả, dẫu sao trước kia hắn cũng không ủng hộ việc ngồi không, huống chi là ăn không của huynh đệ.
Về phần lộ ra vẻ không già, sau một loạt những gì trải qua từ khi đến cái thế giới này, trong lòng Dịch Thư Nguyên cảm thấy cái này thật ra không tính là đại sự gì.
Đương nhiên, toàn bộ Tây Hà thôn đoán chừng chỉ có hai người Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An tin Dịch Thư Nguyên là huynh trưởng và đại bá của mình, những người khác ngay cả Triệu thị cùng với Lý thị của cả hai người đều không quá tin, trẻ con thì lại khác.
Trong khoảng thời gian này cũng tính thời gian chân chính an tĩnh lại, Dịch Thư Nguyên cũng đã nghĩ rất nhiều.
Trong lòng Dịch Thư Nguyên có mờ mịt, có bất an, hắn cảm thấy mình sợ là khó có thể trở lại cái thế giới quen thuộc kia nữa, hắn rất hy vọng tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
Thiên địa của thế giới này rộng mở, ngôi sáng đa dạng, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, cảm giác cô độc tỏa ra không đi, tâm cũng khó có thể chân chính yên ổn.
Sửa sang lại suy nghĩ hỗn loạn, Dịch Thư Nguyên tạm thời xếp trái tim phiền muộn qua một bên, nhắm mắt đưa mặt về phía đông, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, cũng cảm thụ được sự hiện hữu của mình.
Người, cuối cùng vẫn phải dung nhập vào trong thực tế, bất luận là ở thực tế nào, bất luận là loại hoàn cảnh nào.
"Bảo Khang."
Dịch Thư Nguyên mở mắt ra, nhìn về phía phòng bếp gọi một câu, Dịch Bảo Khang bên trong vội vàng mượn cơ hội này thoát thân khỏi nương tử, đặc biệt chạy ra ngoài đáp lại một câu.
"Huynh trưởng, ta ở đây."
"Đồ đạc của phụ thân có còn giữ lại hay không?"
Dịch Thư Nguyên nói xong liền đi qua, tiếp tục biểu lộ ý nghĩ của mình với Dịch Bảo Khang.
-