Chương 22: Đối mặt thực tế (2)
Một lát sau, Dịch Thư Nguyên đi theo Dịch Bảo Khang cùng nhau tiến vào trong phòng chính, cũng là gian phòng của phu phụ Dịch Bảo Khang đang ở, Triệu thị cũng nhắm mắt theo đuôi đi cùng, mấy người cuối cùng dừng lại trước một cái hòm gỗ phủ đầy bụi.
"Huynh trưởng, chính là chỗ này, có một số thứ đã không còn, đồ còn dư lại đều ở bên trong."
Nghe Dịch Bảo Khang nói, Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, ngồi chồm hổm xuống, dùng ống tay áo quét một mảnh tro màu xám trên mặt hòm, bụi bẩn bên trên khiến hắn sặc đến ho khan hai tiếng, sau đó hắn cẩn thận mở hòm gỗ ra, bên trong ngoại trừ một chút quần áo ra, còn có một hộp gỗ nước sơn đỏ.
Dịch Thư Nguyên thò tay đụng vào hộp gỗ, ký ức hồi nhỏ lại mơ hồ hiện ra trong đầu.
Một người đã không còn nhớ rõ bộ dạng đứng ở bên cạnh cười lớn vỗ tay một cái: "Giỏi giỏi giỏi, câu liên này rất hay, chữ này lại càng có tiến bộ, quả thật còn hơn vi phụ, vi phụ nguyện thua cuộc, ngày mai liền đặc biệt vào thành đi mua kẹo hồ lô cho ngươi!"
"Nói lời giữ lời, đệ đệ cũng phải có!"
"Được, đó là tự nhiên, vi phụ chưa từng nuốt lời?"
"A a a, phụ thân là tốt nhất... !"
Trong lúc bất tri bất giác, khóe miệng Dịch Thư Nguyên hiện lên một đường cong, hắn nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là văn chương và nghiên mực được xếp đặt chỉnh tề, cùng với mấy tấm giấy trắng hơi mốc vàng.
Bút vẫn còn tốt, mực đã khô nứt ra rồi, ngay cả chiếc nghiên mực cũ cũng đã thiếu một góc lớn.
Sau khi nhìn một lúc, Dịch Thư Nguyên vẫn đậy hộp gỗ nhỏ lại, cẩn thận thổi hộp gỗ sau đó đi ra phía bên ngoài nhà chính, những cái khác như quần áo xưa cũ trong rương cùng các loại đồ vật trước không cần quan tâm.
Không lâu lắm, những người khác của Dịch gia cũng đều vây đến trước bàn nhà chính, trong ánh mắt lộ ra một tia hiếu kỳ.
Lần đầu tiên chuẩn bị viết chữ ở trong nơi này, Dịch Thư Nguyên tự tăng cho mình thêm một chút cảm giác nghi thức, sau khi rửa sạch sẽ hai tay mới đi tới bên cạnh bàn, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) bày ra trên bàn.
Dùng nghiên mực tàn phá cộng thêm cục đá kê lót vào chỗ miệng vỡ, sau đó lấy nước đổ vào trong nghiên mực khô rạn nứt, cẩn thận mài mực, bên trong tư thế tay có một cỗ nho nhã.
Hết thảy động tác đều có chút lạ lẫm, lại vô cùng quen thuộc, cầm bút, điểm mực, ngòi bút cũng ngừng lại cách trên trang giấy, Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, sau đó đặt bút lên mặt giấy.
Nhưng bút thứ nhất hiển nhiên sẽ không thể nào khống chế tốt được rồi, đầu bút trực tiếp kéo lê trên giấy, in ra một một đống mực.
"Hí... iiiiii..."
Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng viết xong một chữ, bản thân nhìn qua cũng thấy chữ này quả thực vô cùng thê thảm, bên cạnh có người không nhịn được xùy một cái cười ra tiếng.
Dịch Thư Nguyên cố nén cảm giác lúng túng dùng ngón chân có thể đập ba phòng ngủ một phòng khách, tận lực làm cho mình giữ vững bình tĩnh.
Thả lỏng, Dịch Thư Nguyên ngươi làm được, ngươi phải tin tưởng vào mình, người bình thường vài thập niên không viết chữ đều sẽ như vậy, chung quanh đây cũng chỉ có một mình ngươi là người có văn hoá...
Sau khi nhiều lần hít sâu, rốt cuộc Dịch Thư Nguyên lần nữa bình tĩnh trở lại, coi như là chữ viết xấu như vậy, nhưng tâm lý gánh nặng cũng đã giảm bớt.
Tâm bất định, tay không vững, nóng lòng viết chữ, tự nhiên chữ sẽ có chút run, nhưng Dịch Thư Nguyên da mặt dày, coi những người bên ngoài như không tồn tại, trong lúc luyện tập dần dần không còn phân tâm.
Có thể nói là thân thể cùng với linh hồn của Dịch Thư Nguyên cũng có chút thiên phú, ký ức đã từng trước kia cũng dần dần bị ngòi bút dẫn từ trong lòng ra ngoài, chỉ là viết xong mười chữ, văn tự Dịch Thư Nguyên viết về sau đã tương đối tinh tế.
Viết xong hai mặt chính phản của tờ giấy, Dịch Thư Nguyên nhìn chữ, tự giác đã thấy thuận mắt hơn, nhờ ký ức đời này ban tặng, viết những chữ này cũng không thấy lạ.
Giờ phút này mấy người đứng ở bên cạnh Dịch Thư Nguyên cũng đều có chút kinh ngạc, bọn họ đời này một chữ to nhỏ thế nào cũng không nhìn ra, chẳng qua là cảm thấy chữ huynh trưởng hoặc là đại bá của mình viết thật sự rất là đẹp, chỉ cần có chiêu chữ này liền không lo chết đói đúng không?
Ý nghĩ đơn giản của người bên ngoài thật ra cũng là dự định của Dịch Thư Nguyên, giờ phút này hắn cũng cảm thấy yên ổn không ít, dựa vào một chút học thức của bản thân, ừm, ít nhất có thể viết có thể đọc, mới có thể tìm một phần công việc tương đối tốt một chút để nuôi sống chính mình.
Dịch Thư Nguyên cũng không ngại bán sức lực, nhưng một là hắn không đủ lòng tin đối với phương diện tố chất thân thể của mình, hai là hắn cảm thấy trong cái xã hội này, ưu thế học thức cực kỳ rõ ràng, không lợi dụng sở trường của bản thân quả thực quá lãng phí.