Chương 29: Nhìn họa mi mà ngộ đạo (1)
Nhưng mà kỳ quái chính là, cho dù là lúc trước ở trong núi, hay là bây giờ đang ở trong thôn cũng vậy, bất luận Dịch Thư Nguyên mất ngủ bao nhiêu, cứ đến thời điểm hừng đông ngày hôm sau, tinh thần của hắn vẫn sáng láng như cũ.
Lần này Dịch Thư Nguyên dứt khoát cũng không ngủ nhiều, vào lúc gà gáy trực tiếp quyết đoán rời giường.
Nói với người trong nhà biết một tiếng, Dịch Thư Nguyên muốn tự mình đi lên núi phía Bắc một chút, đi tới trong núi tĩnh mịch tìm một chút thanh tĩnh, cũng đi tới trước mộ phần của nhị lão nhìn xem một cái, hy vọng có thể đi tới trước lúc bình minh để nhìn mặt trời mọc một lần.
Trên núi đã bắt đầu hiện lên vẻ xanh biếc, phi điểu càng không ngừng líu ríu kêu lên, Dịch Thư Nguyên mang theo một cái bình trúc đựng nước, cuộn một cái bánh ngô lạnh tối hôm qua thừa lại, đi lên trên đường núi gập ghềnh.
Sắc trời vẫn còn có một chút màu xám tối, nhưng đối với Dịch Thư Nguyên mà nói vấn đề không lớn, hắn đã biết rõ tố chất thân thể bây giờ của mình tuyệt đối mạnh hơn so với mình kiếp trước.
Không nhanh không chậm, rốt cuộc vào lúc ánh bình minh phía chân trời càng lúc càng rõ ràng, Dịch Thư Nguyên đã tới vị trí phía nam núi, khi hắn đứng trên sườn núi, đưa mặt nhìn về phía đông, một vòng ánh sáng mặt trời màu vàng đang chậm rãi xuất hiện, cũng chiếu khuôn mặt của Dịch Thư Nguyên sáng trưng.
Dịch Thư Nguyên sững sờ xuất thần, chỉ cảm thấy thần hồn theo tia hào quang ngao du, không khỏi nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng ánh sáng mặt trời dường như cũng không hề tan biến khỏi mắt hắn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Dịch Thư Nguyên tựa như có thể cảm giác được ánh mặt trời đang chiếu rọi vào trên người hắn, giống như là một tầng vải mỏng nhu hòa nhưng lại ấm áp, lại tựa như mặt nước uyển chuyển lưu động, vải mỏng trên đó giống như là sóng nước hơi chút nhảy lên, lại thoáng như từng điểm lửa mơ hồ.
Dịch Thư Nguyên không hiểu tại sao mình lại có loại cảm ứng đó, nhưng vào lúc thời tiết vẫn còn rét lạnh như trước này, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dễ chịu, có phần thích ý.
"Chíp chíp -"
Một tiếng chim hót kéo Dịch Thư Nguyên bừng tỉnh từ trong thoáng mộng mơ hồ, hắn quay đầu nhìn lại tìm nơi phát ra âm thanh, phát hiện đằng sau nấm mồ mẫu thân Trần thị cách đó không xa có một mảnh khổ trúc, giờ phút này có một cây có chút ngoặt nghiêng xuống, bên trên bay tới một chú chim nhỏ.
Con chim nhỏ đậu xuống đầu cành của cây khổ trúc, ép tới cây khổ trúc cao thấp lắc lư, giọt sương trên lá trúc lách tách rơi xuống, giống như một trận mưa phùn.
Dịch Thư Nguyên theo bản năng đã bị chim nhỏ hấp dẫn lực chú ý, nó có một cái bụng vàng lưng màu lam, cổ ngực màu xanh biếc, lông bên màu trắng hai mắt sáng ngời, cứ như vậy đậu ở trên cây trúc không ngừng lắc lư nhìn chằm chằm Dịch Thư Nguyên.
Chim nhỏ kêu hai tiếng, mổ mổ dưới chân, tiếp đó lại há mồm kêu vài tiếng, tiếng hót thanh thúy dễ nghe, linh động vô cùng, dường như có thể lôi kéo từng điểm rung động trong lòng Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên lẳng lặng nghe, vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
Ừ, như là hoạ mi.
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nổi lên lòng tinh nghịch, so với kiếp này đần độn trôi qua, hết thảy kiếp trước lại rõ mồn một ngay ở trước mắt, tự nhiên cũng bao gồm cả những thứ đã từng nhiệt tình yêu thích.
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng giơ tay phải lên, dùng tay áo che từ mũi trở xuống.
"Chíp chíp, chiu - chít-"
Cảm giác khẩu kỹ có chút không thông thạo!
Mà con chim nhỏ trên cây khổ trúc liền nhảy qua nhảy lại vài cái, tiếp đó cũng cùng kêu vài tiếng, đầu quẹo trái quẹo phải, hình như đang tìm kiếm đồng bạn bỗng nhiên lên tiếng kia.
"Ríu rít chiu - "
Lần này âm thanh không thể nói giống như đúc cùng con chim nhỏ lúc vừa mới hạ xuống kêu lên, nhưng ít nhất cũng ở cùng trên một cái âm sắc và âm điệu.
Con chim nhỏ trên cây khổ trúc kia lập tức gọi tới gọi lui, hình như nó vô cùng buồn bực, hết nhìn đông tới nhìn tây, một lúc sau dường như cảm thấy có chút kinh hãi, liền vỗ cánh bay mất.
Dịch Thư Nguyên nghĩ lại, âm thanh này tất nhiên là hiện ra ý nghĩa cùng loại với hỏi thăm, vốn tưởng rằng còn có thể lại trêu chọc chim nhỏ một hồi , không ngờ nó trực tiếp bay mất.
"Ài!"
Dịch Thư Nguyên khẽ thở dài một cái, nhưng trên mặt lại nụ cười như trước, hắn đột nhiên cảm giác được không nhàm chán nữa, hắn đột nhiên cảm giác tâm tình của mình sáng sủa, hắn đột nhiên cảm giác được một chút lo lắng của mình cũng đã phai nhạt, bỗng nhiên tìm về một phần niềm vui thú lúc ban đầu.
Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy thực tế vừa thú vị vừa buồn cười, không khỏi nghĩ đến: Dịch Thư Nguyên à Dịch Thư Nguyên, ngươi đã từng hậm hực không vui, chỉ cảm thấy thực tế và mộng tưởng cách xa không thể chạm tới, chỉ cảm thấy hoàn cảnh bức bối và nội tâm bốc đồng, như vậy hiện giờ thì sao?