Chương 30: Nhìn họa mi mà ngộ đạo (2)
Thiếu đi phức tạp, thiếu đi tranh cãi, cũng ít áp lực, thiếu đi khóa thần khóa thánh, đây chẳng phải là hoàn cảnh mà mình muốn sao, ở đây không có ai tranh đua cùng với ta nha!
Vậy ta còn ở đây hoang mang ngày này qua ngày khác làm gì, chẳng phải là chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài thôi sao?
Trong khoảng thời gian này không có điện thoại cũng không có internet, cũng không phải là không thể sống nha!
Đổi một loại góc độ, thế giới bên ngoài lịch sử quen thuộc, trong thiên địa này, có bao nhiêu sự việc mới lạ chờ ta tới nhìn?
Có bao nhiêu phong quang xinh đẹp không bị ô nhiễm chờ ta tới dạo chơi?
Bên trong nơi này ta lại có thể sáng tác ra loại tác phẩm nào, hoặc là mở ra kỹ nghệ nào, có lẽ truyền khắp thiên hạ lưu danh bách thế? Mấu chốt là chiều ý bản thân!
Nếu như ta có thể trở về, sau đó lại hiện ra cho đủ loại chuyện xưa của đời này cho nghìn nghìn vạn vạn người, sẽ lại tạo ra chủ đề HOT như thế nào?
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy mình dần dần tháo xuống gánh nặng nội tâm, tìm được phương hướng của chính mình, tâm tư cũng trở nên hưng phấn vả lại càng hoạt bát hơn.
Nơi đây đương nhiên sẽ có lo lắng ở nơi đây, ví dụ như trên con đường này có thể có thể sẽ gặp phải nguy hiểm hay không, nhưng nơi đây tự nhiên cũng có phương thức giải quyết của nơi đây, dùng lời đã nói của Dịch Thư Nguyên chính là, người khác có thể sống, chẳng lẽ ta không thể sống?
Thậm chí, cái loại khát vọng khác này cũng chiếm cứ thượng phong trong nội tâm Dịch Thư Nguyên, khát vọng có thể tự mình gặp gỡ một chút sự tình thần quỷ, khát vọng đủ loại huyền bí của thế gian!
"Khà khà khà khà, ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Tâm tình Dịch Thư Nguyên thật tốt, hướng về phía núi rừng tùy ý cười to, sau khi hít một hơi thật sâu còn lên tiếng hô to.
"Cửu tại phiền lung lý, phục đắc phản tự nhiên—— "
"Phản tự nhiên... Tự nhiên..."
Dư âm vang vọng trong núi thật lâu không tiêu tan.
Có đôi khi việc làm mình khúc mắc phức tạp hồi lâu, đơn giản chỉ là một chút khiếm khuyết người ngoài nhìn thấy cực kỳ không có ý nghĩa chỉ điểm, vốn căn bản là thiên thời địa lợi, lại thúc đẩy thêm một chút nhân hòa.
Trong lúc nhất thời, Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần trở nên tự nhiên, nhìn thấy thiên địa càng lộ ra vẻ lộng lẫy.
Giờ khắc này, tâm thần thuế biến!
Sách phải xem, huyện chí Nguyên Giang cũng phải sửa sang biên soạn lại, nói không chừng võ công cũng có thể thử nghiệm luyện qua một chút.
Đã có mục tiêu rõ ràng, Dịch Thư Nguyên cũng không vội, đổi thành hắn kiếp trước, lúc này khẳng định đã không thể chờ đợi được nữa, nhưng hiện giờ hắn cũng không thấy vội, không riêng gì hắn biết rõ phải chuẩn bị sẵn sàng không thể mù quáng hành động, cũng bởi vì trong lòng của hắn có một loại cảm giác giống như hiểu ra.
Tất cả những thứ ta nghĩ, tất cả những thứ ta muốn, không có người tranh giành, cũng không có người có thể tranh, trong thiên hạ chỉ một mình ta!
-
Một lúc lâu sau, tâm tình Dịch Thư Nguyên thật tốt, hình như muốn đi tìm con chim họa mi kia, bước chân khoan thai, đi dạo trong núi, chỉ bất quá núi rừng sum xuê, làm sao có thể tùy tiện liền tìm được một con phi điểu cơ chứ.
Kết quả là, Dịch Thư Nguyên nghe thấy bất kể tiếng chim gì hót, mặc kệ học được có giống như nó hay không, chung quy lên tiếng trêu chọc đôi câu, khiến cho những nơi hắn đi qua, trong rừng líu ríu một mảnh.
Đi tới đi lui, Dịch Thư Nguyên lập tức im tiếng, phía trước có một vị tiều phu trung niên đeo một vài bó củi trên lưng đang đi trên một con đường núi khác tiến về phía trước, tiều phu kia ngừng chân nghiêng người, rõ ràng là đã nhìn thấy hắn.
Dịch Thư Nguyên nhanh chóng chắp tay hành lễ về phía tiều phu, người này khả năng chính là người trong thôn bọn họ, Dịch Thư Nguyên không nhận ra toàn bộ cũng không dám dựa vào may mắn, nhưng đừng để cho người ta quay về thôn nói con trai cả của Dịch gia lại phát điên trên núi rồi.
Vị tiều phu bên đó cũng là người lịch sự, cũng chắp tay về phía Dịch Thư Nguyên, sau đó mới vui đùa nói.
"Ta nói tại sao sáng nay trên núi này lại líu ríu ồn ào như vậy, thì ra là ngươi ở đây chơi đùa!"
Ha ha ha, người này quả nhiên đã nghe được, Dịch Thư Nguyên nhếch môi, vội vàng cười giải thích.
"Tự dưng hứng đến, cùng chim bay cá nhảy trong rừng vui đùa một chút mà thôi, làm trò cười rồi!"
Tiều phu khoát tay áo, lưng đeo bó củi rời đi, Dịch Thư Nguyên cũng không dám chơi nữa, đi ngược lại bắt đầu đi tới khu vực phía Sơn Nam, làm cỏ cho nấm mồ của phụ mẫu, hôm nay hắn dạo chơi có chút xa rồi, phải đi lại một hồi.
Tuy rằng nấm mồ của nhị lão Dịch gia đã được Dịch Thư Nguyên và A Phi nhổ sạch trong đoạn thời gian trước, không còn nửa căn cỏ dại, nhưng xuân tới cỏ cây đâm chồi, mầm dài liên tục mọc lên, hôm nay Dịch Thư Nguyên tới lại thấy một chút cỏ mọc dài ra.