Chương 31: Dùng đá suối làm tân nghiên (1)
"Ta nói hậu sinh."
Thanh âm từ xa xa truyền đến.
Dịch Thư Nguyên đã đi một đoạn đường bỗng sửng sốt một chút, quay người nhìn lại, phát hiện vị tiều phu kia không biết từ lúc nào cũng đã đổi lại tuyến đường, đi về phía mình.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Dịch Thư Nguyên vẫn gật đầu đáp lại.
"Vị lão ca này có chuyện gì vậy?"
Tiều phu đeo bó củi trên lưng đi tới, một tay đỡ phía sau lưng một tay lau mồ hôi.
"Đốn củi có chút khát, lại quên mang đồ đựng nước, nãy ta nhìn thấy ngươi có mang theo bình trúc bên người, ngươi có còn nước uống không?"
Dịch Thư Nguyên thoải mái nở nụ cười, ngừng tại chỗ chờ tiều phu tới đây, sau đó liền lấy bình trúc bên hông ra đưa tới.
"Vẫn còn, cầm lấy uống đi."
Tiều phu lộ vẻ mặt vui mừng, tiếp nhận bình trúc liền ngẩng lên uống, cho đến khi uống không còn một giọt dư thừa, mới đưa bình trúc trả lại cho Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên lắc bình trúc, bên trong trống không, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng cũng không nói gì.
"Vừa rồi khát quá, uống hơi vội."
"Một bình nước mà thôi, không đáng nói."
Dịch Thư Nguyên thu hồi bình trúc muốn đi, tiều phu cũng cùng nhau đồng hành với hắn.
"Hậu sinh muốn đi đâu?"
"Phía nam núi."
"A vậy vừa hay tiện đường, chúng ta cùng đồng hành một đoạn đi."
Giờ phút này trong lòng Dịch Thư Nguyên rất thoải mái, có lẽ là do tâm cảnh chuyển biến, cũng có lẽ là do người bên cạnh này cho hắn một loại cảm giác hiền hòa tự nhiên, tóm lại lần đầu tiên gặp mặt, vừa đi vừa nói vẫn tính là hòa hợp.
"Ngươi hậu sinh này ngược lại là tiêu sái, sáng sớm lên núi làm gì đó?"
"Trong núi phong cảnh tú lệ, lại có phụ mẫu ở bên, là một nơi có thể làm cho ta tạm thời thanh tĩnh bình an, là một nơi rất tốt."
Dịch Thư Nguyên vừa trả lời, vừa rất tự nhiên thuận tay gạt ra một nhánh cây cản đường, để cho tiều phu đi qua trước, động tác này cũng không phải là lần đầu tiên.
Tiều phu dùng hai tay ghìm dây thừng buộc củi, trên mặt mang theo mỉm cười.
"Nếu như người khác nói tới đây tìm thanh tĩnh ta còn thật không tin, nhưng ngươi ngược lại là có chút ý tứ."
Nghe thấy như thế, Dịch Thư Nguyên có thể xác định vị tiều phu này không phải người trong thôn Tây Hà rồi, nếu không không thể nào không biết hắn, vốn vừa nãy còn đang suy nghĩ lấy quan hệ trong cùng một thôn ít nhiều cũng dính chút họ hàng thân thích, hắn đang không biết nên gọi người này thế nào, dù sao bối phận của mình khá lớn, giờ thì không cần suy nghĩ nhiều rồi, liền thuận miệng thoải mái trả lời lại.
"Lão ca ngươi đốn củi cũng là có chút ý tứ nha."
Tiều phu quay đầu nhìn lại phía sau một chút, hậu sinh chắc là đang chê cười lão đốn củi hơi ít.
"Ha ha, tiết đầu xuân, cây rừng trong núi sinh trưởng, những người thường lên núi đốn củi sẽ không tùy tiện chặt cây, nhặt chút ít cành khô trên núi là được, vạn vật khô khốc, lúc này nên tuân theo tự nhiên, mới có thể kéo dài được lâu, phồn vinh hưng thịnh!"
"Thụ giáo, là tại hạ kiến thức nông cạn rồi."
Dịch Thư Nguyên vừa nãy không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe xong cũng thấy có đạo lý, hơi có vẻ lúng túng, ngoài ra cũng hiểu được vị tiều phu này có chút bất phàm.
Chim nhỏ trong rừng vẫn hót líu ríu vô cùng vui vẻ như cũ, lại không đáng ghét một chút nào, ồn ào theo sau như muốn cùng nhau gia nhập vào chủ đề nói chuyện phiếm.
Rất nhanh liền đến khu vực phía nam núi, cũng đã có thể nhìn thấy hai tòa nấm mồ từ xa xa.
Dịch Thư Nguyên đi đến nơi này, bước chân liền chậm lại, tiều phu cũng đặt bó củi xuống ngồi trên núi đá nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đang cẩn thận đi xử lý cây cỏ gần phần mộ, tiều phu nhìn một chút liền hỏi.
"Trong mộ chôn cất người phương nào?"
"Chính là gia phụ gia mẫu, trước kia ta phát điên bị lạc bên ngoài, rời nhà nhiều năm không quay về, lúc thanh tỉnh trở về, phụ mẫu dĩ nhiên đã song song qua đời."
Tiều phu nhẹ gật đầu, nhấc giá củi vác lên trên lưng, thoạt nhìn là đã nghỉ ngơi đủ rồi, chuẩn bị rời đi, trước khi đi cũng quay lại thoáng nhìn qua Dịch Thư Nguyên.
"Khi nào ta rảnh đi ngang qua nơi đây, sẽ thay ngươi ngó một chút, nhưng mà hậu sinh, lấy tính tình này của ngươi, tương lai nếu như vào quan trường, thiên tính tự nhiên này chắc chắn không thiếu được bị lây nhiêm, sợ là sẽ không quá thuận lòng!"