Chương 10: Đệ đệ đáng thương
Dạ Côn nhìn giấy trắng trên bàn dài, nên vẽ cái gì bây giờ.
Tranh vị trí đệ nhất từ dưới đếm lên cũng là một việc khó khăn, hay là cứ nộp giấy trắng đi?
Vậy cũng quá không nể mặt mũi, rõ ràng cố ý như thế, phải làm đến thần không biết quỷ không hay.
Nhìn sang đệ đệ, tiểu tử này rất chân thành, xem ra đệ đệ rất muốn được phụ mẫu và lão sư khen ngợi một lần.
Làm đại ca, dĩ nhiên phải thành toàn cho đệ đệ.
Ngẫm lại qua nhiều năm như vậy, đệ đệ chưa từng được phụ mẫu khen ngợi một lần nào, đúng là vô cùng thê thảm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dạ Côn vẫn không có động thủ, nhưng trông thấy đệ đệ vẽ, lại chính là bức tranh ảnh gia đình.
Tiểu tử này, mặc dù vẽ không phải rất tinh tế, có chút qua loa, thế nhưng tâm ý xác thực đủ, nhìn mình một chút, đều đứng ở phía trước, cái đầu trọc đặc biệt kia có thể chứng minh hết thảy.
Xem ra đại ca mình ở trong lòng đệ đệ có địa vị rất cao, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ a.
Như vậy lần này đại ca nhất định phải thành toàn cho ngươi mới được.
Dạ Côn tay phải vung lên, động tác mãnh liệt như hổ, làm ra vẻ hết sức chuyên nghiệp.
Nhưng mà bởi vì ống tay áo tương đối rộng lớn, thời điểm móc bút dính phải mực tàu, chuyện này khiến Dạ Côn nhíu mày, dù sao Côn ca ta là nam nhân thích sạch sẽ.
Bỗng nhiên!
Thời điểm Dạ Côn thu tay lại, bút lông trong tay đụng phải hộp mực.
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy, trơ mắt nhìn hộp mực nghiên ngã, rơi xuống tờ giấy trắng.
Không có biện pháp, vì để tránh cho chảy lên trên người, tranh thủ thời gian đứng dậy, thuận tiện cũng cầm giấy vẽ lên run run, tránh để mực nước rơi ở trên giấy.
Côn ca ta không nhìn nổi nửa điểm vết bẩn.
- Dạ Côn, vẽ xong rồi à?
Vi lão trên đài thấy Dạ Côn đứng lên, chậm rãi hỏi thăm.
- Ách...
Dạ Côn có chút xấu hổ, hắn nghĩ tới đủ loại phương pháp để được hạng chót, thế nhưng loại này hắn hoàn toàn không ngờ tới, xem ra lão thiên đều muốn mình đứng chót rồi.
Vi lão đứng dậy đi đến chỗ Dạ Côn, vẻ mặt không tốt đẹp gì.
Ở trong đôi mắt già nua của y, Dạ Côn chính là loại không có lý tưởng, tiền đồ xa vời kia.
Nhưng khi Vi lão cầm lấy bức họa của Dạ Côn, đôi mắt híp lại mở ra một chút, để lộ ra một cỗ khó có thể tin.
Đứa nhỏ này...chẳng lẽ lão hủ nhìn lầm rồi?
Kẻ này họa đạo cao minh như thế?
Chỉ thấy tờ giấy trắng bị mực nước nhuộm đen một nửa, nhưng mà một phần bị nhuộm đên này vừa vặn tạo thành một dãy núi, dòng suối chảy xuôi, bụi cỏ bụi lau.
Hài tử nhỏ như thế, vậy mà có thể tọa ra tác phẩm như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Kẻ này không phải không có lý tưởng, mà tên này đang giả heo ăn thịt hổ!
Dạ Côn cũng không nhìn thấy mình vẽ, nghĩ thầm bị mực nước đổ như thế, đoán chừng sẽ vô cùng thê thảm, bất quá ánh mắt của lão sư...có điểm gì đó là lạ.
- Lão sư, vừa mới con không cẩn thận...
Dạ Côn còn chưa kịp nói rõ lí do, Vi lão đã nâng bức họa trong tay cho tất cả học sinh xem.
Sau đó mang theo ngữ khí tự hào nói ra:
- Hài tử, đây là Dạ Côn vẽ, nhìn núi này một chút, nhìn nước này một chút, sinh động như thế, thành tích vẽ tranh lần này, Dạ Côn quang vinh thu được đệ nhất! Vi sư rất hài lòng!
Hài tử trong lớp nhìn bức họa nhìn trong tay lão sư, làm sao cảm giác giống giống như mấy bức tranh treo trong nhà, sau đó nhìn lại tranh của mình, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Ba Uyển Thanh nhăn nhăn mày ngài, cúi đầu nhìn thoáng qua tranh mình vẽ, cảm giác căn bản không có mặt mũi cho lão sư xem.
Nguyên Chẩn và Phong Điền không phục, tiểu tử này khẳng định có vấn đề, nhất định không phải tự vẽ!
Thật không có sai, hiện tại Dạ Côn cũng hết sức mất tự nhiên, không biết có người nào đổi tranh cho mình không a?
Làm sao lại quang vinh thu được đệ nhất...
- Vi sư muốn treo bức họa này lên, đặt ở trên lớp học, mọi người phải lấy Dạ Côn làm gương, làm một hài tử có tiền đồ.
Dạ Côn:...
Dạ Côn hiện tại cái gì đều không nghĩ, thậm chí không dám nhìn tới biểu lộ của đệ đệ.
Trong lòng Ta Dạ Côn rất áy náy a, đây không phải kết quả Côn ca ta mong muốn.
- Dạ Côn, ngươi ngồi xuống đi, về sau nỗ lực thật tốt, vi sư coi trọng ngươi.
Sau khi Vi lão nói xong, còn nhìn Dạ Tần nói ra:
- Thân là đệ đệ Dạ Côn, Dạ Tần ngươi cũng phải theo sát phía sau mới được.
Dạ Côn tâm muốn khóc đều có, lão sư ngươi cũng không cần xát muối lên ngực đệ đệ ta.
Vừa rồi ta mới nói mình không biết vẽ, kết quả lập tức đứng thứ nhất, thế này làm sao có thể nói rõ với đệ đệ được đây.
Dạ Côn đang ngồi đều có thể cảm giác bên cạnh xuất hiện một cỗ khí tức u oán.
Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Côn chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua đệ đệ.
Như thế xem xét, tâm cũng phải nát đầy đất rồi.
- Đại ca, ngươi không phải không biết vẽ sao?
Ngữ khí Dạ Tần vô cùng ủy khuất, hoàn toàn có thể khiến cho Dạ Côn áy náy ba ngày ba đêm.
Dạ Côn nhìn đệ đệ nghiêm túc nói:
- Ngươi tin đại ca không?
- Đương nhiên tin.
- Vừa rồi chỉ là giả tượng, đại ca hoàn toàn không làm gì cả.
- Thế nhưng đại ca ngươi được hạng nhất, ta...
Dạ Tần nói xong lại liếc mắt nhìn tranh mình vẽ, so sánh với đại ca, bức tranh của mình không lấy ra thì hơn.
Dạ Côn cũng không biết giải thích như thế nào:
- Đệ đệ, là đại ca làm không tốt.
- Nguyên lai còn không phải tác phẩm đỉnh cao của đại ca.
Dạ Côn:...
Côn ca ta còn có thể nói cái gì, càng nói càng loạn a.
Sau khi tan học, hai huynh đệ đi theo Trương Thiên Thiên về nhà, vậy mà hôm nay Dạ Tần không nói chuyện, một đường đều giữ yên lặng.
Trong lòng Dạ Côn đang suy nghĩ, làm thế nào cải biến tình trang này một chút đây, bằng không thì đệ đệ sẽ không để ý tới mình nữa.
Dạ phủ.
Đông Môn Mộng cầm lấy bức tranh của con trai, khóe miệng mang theo nụ cười vui mừng:
- Tần Tần, vẽ không tồi nha.
Theo một câu nói như vậy, Dạ Tần phảng phất đầy máu phục sinh, vừa rồi còn mặt mày ủ rũ, trong nháy mắt liền vẻ mặt tươi cười.
Dạ Côn nghe thấy mẫu thân biểu dương đệ đệ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra tình huống không phải bết bát như vậy.
- Bất quá...Tần Tần con phải học tập đại ca cho giỏi, Côn Côn hôm nay lấy được hạng nhất, tiên sinh còn cố ý bảo người giữ cửa tới khen ngợi Côn Côn đấy.
Nụ cười của Dạ Tần trong nháy mắt liền cứng ngắt.
Dạ Côn đã muốn tự tử rồi, thế này không phải là dùng đệ đệ tới khen ngợi mình sao...
Đệ đệ cũng quá thảm đi.
- Đại ca còn chưa có vẽ nghiêm túc đâu, chỉ sợ con học không nổi.
Dạ Tần chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ ủy khuất.
Dạ Côn thật muốn ôm đệ đệ vào trong ngực an ủi một phen, tiểu tử này hoàn toàn vặn vẹo ý tứ của mình.
- Ồ? Còn có chuyện như vậy?
Dạ Minh bên cạnh nghi ngờ hỏi một tiếng.
Dạ Côn tranh thủ thời gian nói rõ lí do:
- Không có, con chỉ đùa giỡn với đệ đệ thôi, hôm nay đệ nhất là chuyện ngoài ý muốn.
- Đại ca ngoài ý muốn đều có thể đạt hạng nhất, con sao có thể đuổi kịp.
Mọi người:...
Dạ Côn cảm giác phải nói chuyện tâm tình với đệ đệ, trước kia không có đọc sách, trong nhà đều không có gì tranh đoạt.
Hiện tại đi tư thục, ra cái bài danh gì đó, một thoáng liền khiến đệ đệ không vui..
Trọng điểm trước đó nói sẽ không vẽ, kết quả lại đứng thứ nhất, đây không phải lừa gạt đệ đệ sao...
Hiện tại đệ đệ nhất định đang tức giận mình, chờ lúc nữa trao đổi thật tốt với đệ đệ vậy.