Chương 156: Côn ca tới
Đạo Đức Tử đều phải cảm thán, người trẻ tuổi bây giờ, có phụ mẫu tốt đúng là có thể bớt mấy ngàn năm phấn đấu.
- Không tốt!
Ký Văn Sơn quát nhẹ một tiếng.
Chỉ thấy miệng giếng trong cơn lay động thế mà bắt đầu sụp đổ, còn chưa kịp ra tay ngăn cản thì đã sụp đổ rồi.
Hoàn toàn che kín miệng giếng lại
- Đại ca!
Dạ Tần hô to, không hổ là huynh đệ, kêu còn nhanh hơn cả thê tử Côn ca.
- Phu quân!
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly cũng kinh hô, tiểu trọc đầu ngươi làm sao lại xui xẻo như vậy, mới vừa nhảy xuống, cửa vào đã bị chặn lại...
- Côn Côn ~
- Nhi tử!
Dạ Minh và Đông Môn Mộng kêu khá bi thảm, nhưng mà trong nội tâm lại có 100 cái yên tâm, không nói pháp khí trên người, thực lực Côn Côn nhà mình vẫn còn là một câu đố, đến lúc đó phải nghĩ biện pháp để Côn Côn bại lộ một chút.
Vợ chồng hai người tựa như tâm linh tương thông, còn liếc nhau một cái.
Xem ra sau khi Côn ca ta đi ra, còn phải đối mặt với sáo lộ của phụ mẫu.
- Để cho ta tới cứu chất nhi, đều tránh ra!
Chỉ thấy Dạ Chiếu trực tiếp rút thanh kiếm bên hông ra, lập tức phát ra một tiếng kiếm reo, tựa hồ muốn đâm xuyên miệng giếng.
- Dừng tay!
Đạo Đức Tử nghiêm nghị quát.
Dạ Chiếu trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Vị trí sụp đổ đã sát với Cổ Sâm Thụ, nếu như ngươi xuất thủ khiến Cổ Sâm Thụ khởi tử hồi sinh. Đến lúc đó toàn bộ An Khang châu đều sẽ xong đời.
- Lão sư, Cổ Sâm Thụ này không phải đã khô kiệt rồi sao?
Quan Thanh nghi hoặc hỏi.
Đạo Đức Tử lắc đầu, hai tay khoác lên quải trượng, ngẩng đầu nhìn Cổ Sâm Thụ trước mặt từ tốn nói:
- Nó không chết, chẳng qua là bị Nguyên Tôn Kiếm Đế phong ấn, tránh khủng hoảng không cần thiết, mới nói nó bị khô kiệt.
Bùi Thiên nghe xong biểu lộ không có biến hóa.
Nhưng Ba Đài lại nghi hoặc hỏi:
- Cổ Sâm Thụ này đến cùng là thứ gì, ngay cả Nguyên Tôn Kiếm Đế đều chỉ có thể phong ấn?
- Ài, Cổ Sâm Thụ này là một đầu Yêu Vương, năm đó Yêu Vương này bảo hộ lấy Tu Luyện Viện, khiến thế lực xung quanh không dám trêu chọc.
Nghe đến nơi này, liền Dạ Minh và Đông Môn Mộng cũng rất tò mò, có một số việc bọn họ quả thật không biết.
Nhan Mộ Nhi thầm nghĩ khó trách, lúc tiến vào lại cảm thấy một cỗ khí tức thân thiết, nguyên lai Cổ Sâm Thụ cũng giống như mình, hóa thành yêu.
Không đúng, hẳn là có thể hóa thành người.
- Nhân yêu vạn năm không hợp, vì sao Yêu Vương lại có thể đến bảo hộ nhân loại?
Ký Văn Sơn cau mày hỏi, thân là châu trưởng còn không biết địa bàn của mình thế mà còn phong ấn một vị Yêu Vương.
Nhìn những cọng dây mây cứng cáp trên đỉnh đầu, nếu như Yêu Vương thức tỉnh, chỉ sợ toàn bộ An Khang châu sẽ biến thành Thụ Đằng châu.
- Trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng có mấy ai biết được, có lẽ phục sinh Nguyên Tôn Kiếm Đế mới có thể biết được một ít.
- Hay là nói vì sao Nguyên Tôn Kiếm Đế lại phong ấn Yêu Vương bảo hộ nhân loại đi.
Dạ Minh hỏi.
Đạo Đức Tử liếc mắt nhìn Dạ Minh, hít một hơi thật sâu:
- Cổ Sâm Thụ chung quy là Yêu Vương, lúc ấy học sinh trong Tu Luyện Viện trên cơ bản đều nghe Cổ Sâm Thụ truyền đạo, dựa theo đạo lý mà nói, Cổ Sâm Thụ xem như lão sư của Nguyên Tôn Kiếm Đế.
- Khi sư diệt tổ.
Dạ Chiếu hít sâu một hơi, đây chính là tối kỵ. Một ngày là thầy, cả đời là cha
Đạo Đức Tử tầng tầng thở dài:
- Giữa thiện và ác, Nguyên Tôn Kiếm Đế chọn thiện, dù phải mang thanh danh không tốt.
- Đến cùng là nguyên nhân gì dẫn tới, Đạo Đức Tử, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa có được không.
Dạ Minh nghe đều gấp.
- Kiếm Đế nghe lệnh Yêu Vương sẽ dẫn đến chuyện gì? Nếu như thực lực Nguyên Tôn Kiếm Đế không có cao như vậy, có lẽ sẽ không phát sinh, thế nhưng đứng trên cùng một độ cao, còn nghe lệnh yêu tộc, nhân tộc không hy vọng nhìn thấy chuyện như thế, vì vậy bốc lên Cổ Sâm Thụ đoạn tuyệt với Nguyên Tôn Kiếm Đế, Nguyên Tôn Kiếm Đế không đành lòng giết chết lão sư, đành phong ấn y lại, sau đó tu kiến An Khang châu, dụng ý an khang này, các ngươi điều hiểu chứ.
Lần này tất cả mọi người đã hiểu, trước đó nhân loại không có Kiếm Đế, cho nên ủy khúc cầu toàn, sau này có Kiếm Đế liền không cam tâm nghe Yêu Vương.
Nguyên Tôn Kiếm Đế sẽ không đoạn tuyệt với lão sư, cho nên mới dùng âm mưu khiến bọn họ quyết liệt.
Quá chân thực.
Bất quá Nguyên Tôn Kiếm Đế không có giết, chẳng qua là phong ấn, còn ở bên cạnh xây thành trì, lấy tên an khang, trong lòng cũng còn một phần cảm kích.
Ký Văn Sơn thân là châu trưởng, tưởng rằng đặt tên An Khang là vì bách tính, nguyên lai là bởi gốc Cổ Sâm Thụ này.
- Vậy phải làm sao bây giờ, phu quân ta còn bị khốn ở phía dưới.
Diệp Ly lo lắng nói ra.
Dạ Thiếu Long nói nhỏ:
- Ai bảo các ngươi trang bức, treo đầy pháp khí lên người tên trọc kia, hiện tại tốt rồi, hỏng chuyện.
- Ly Nhi đừng lo lắng, Côn Côn mang theo không ít pháp khí, hẳn sẽ có biện pháp đi ra.
Đông Môn Mộng an ủi Diệp Ly, mặc dù không biết thật giả, nhưng nếu như là thật, Yêu Vương thức tỉnh không phải đánh không lại, mà là này An Khang châu sẽ bị hủy, mấy chục triệu nhân khẩu có thể còn lại một thành sao?
Mà bây giờ chỉ có thể dựa vào Quan Thanh Pháp Đạo, nhìn về phía màn nước trên không, Dạ Côn bên trong sóng nước tựa hồ cũng đang phiền não.
Đáy giếng.
Dạ Côn nhìn lối vào bị chặn lại, vẻ mặt có chút dị thường, chẳng lẽ "vận rủi" đi rồi?
Ngẫm lại đúng là có chút xúc động đây, chỉ sợ nhảy xuống liền gặp phải loại truyền công kia.
Nhìn về phía giọt nước bên cạnh, Dạ Côn biết, đây cũng là một loại Pháp Đạo, người bên ngoài có thể nhìn thấy mình.
Giơ giơ tay lên, Dạ Côn biểu thị mình vô cùng an toàn, không cần lo lắng.
Bất quá loại Pháp Đạo này tựa hồ không thể truyền âm, chỉ có thể nhìn.
Xem ra đẳng cấp hơi thấp.
Cao cấp một chút nữa thì hình ảnh bên trong sẽ chân thật đến từng chi tiết.
Cao cấp thêm nữa, hẳn là sẽ có công năng truyền âm.
Lại cao cấp thêm nữa, hẳn liền sẽ có công năng ẩn tàng khí tức.
Đây thật đúng là thần pháp của Sắc Ma.
Xuất hiện ở trước mắt Dạ Côn là một cái hang đá thật lớn, bởi vì Thiên Huyền pháp khí trên người có hiệu quả phát sáng, cho nên Dạ Côn cũng thấy rất rõ ràng.
Bất quá cũng chỉ có thể chiếu hơn năm trượng, Kim Lũ Y trên người cũng không có chói mắt như vậy, nếu như giống lúc mới cầm ra, vậy đúng là vô địch rồi.
Một cỗ hàn khí âm trầm lạnh lẽo từ cửa hang thổi tới, trong đó còn trộn lẫn một chút mùi hôi thối, chuyện này khiến Dạ Côn khẽ nhíu mày.
Bệnh hôi miệng quá nghiêm trọng.
Che mũi, Dạ Côn bắt đầu tiên vào cửa hang, bảo vật trên người lắc lư lách cách vang, tựa như đang thông báo cho ba con hung thú ở bên trong.
Côn ca tới, trốn cho kỹ ~
Mới vừa đi hai mươi bước, Dạ Côn liền phát hiện chuyện không đúng, Dạ Côn âm thầm suy nghĩ, nơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Khó trách bọn họ nói phải có thực lực Kiếm Hoàng trở lên, không có thực lực chạy xuống, bằng vào loại không khí kinh dị này đã có thể hù chết ngươi.
Một đường xuống dốc, Dạ Côn ước chừng đã đi nửa canh giờ, rốt cục nhìn thấy cửa hang.
Lúc này hàn khí càng nồng hậu dày đặc, vách đá xung quanh đều kết một tầng băng thật dày, Dạ Côn thở ra khói, chà xát hai tay, hàm răn đều lạch cạch va vào nhau.
Nếu như Đông Tứ và Đát Từ thấy được, lại sẽ cảm thán, lão sư thế mà ẩn giấu tu vi đến mức này.
Được rồi, chỉ là Côn ca không biết cách dùng mà thôi.
Trước đó thân thể được cường hòa ngay cả nướng lên cũng không cảm thấy gì, hiện tại lại thấy lạnh, chuyện này rốt cuộc là thế nào, Dạ Côn đều cảm thấy mơ hồ.