Chương 12: Ca hát(×), nhắng nhít(√)(2)
“Nếu bạn đã chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.” Nghiêm Mật cười một tiếng.
Nhìn thấy biểu cảm của ba người, Hứa Diệp cảm thấy đầu ngón chân sắp cắm sâu xuống đất rồi.
Có lẽ màn biểu diễn của tui sẽ hơi không giống với tưởng tượng của mấy vị.
“Vâng, chị Mật.”
Hứa Diệp ra dấu tay.
Tiếng nhạc đệm dần vang lên.
Bản cover của Tengger mở đầu là một đoạn tiếng đàn du dương.
Khi nhịp điệu vang lên, ba người Nghiêm Mật đều mỉm cười nụ cười.
Kiểu đúng là như vậy.
Sau khi nhịp điệu kết thúc, Hứa Diệp lên tiếng.
Hắn giơ mic đến bên miệng.
“Nụ cười của Super Idol đều không ngọt ngào bằng cậu.”
Khi hắn hát xong câu này, Nghiêm Mật đang chuẩn bị đu đưa cơ thể theo nhịp điệu trực tiếp shock tại chỗ.
Bởi vì quá shock, nên cơ thể cũng cứng lại.
Bao gồm hai giám khảo bên cạnh cũng vậy.
Cái quỷ gì đây?
Giọng hát này này là sao?
Hắn đang nghiêm túc thật đấy hả?
Trong nháy mắt, trong đầu Nghiêm Mật tràn đầy dấu chấm hỏi.
Giờ phút này, trong phòng livestream video của chương trình «Những Ngôi Sao Ngày Mai».
Vào khoảnh khắc Hứa Diệp mở miệng, khu bình luận trực tiếp nổ tung.
“Chú ý, không phải video đang tạm dừng đâu! Ha ha ha!”
“Giọng hát này là gì đây? Sao tôi lại có cảm giác giống như đang ở trên thảo nguyên thế?”
“Super Idol gì chứ, đây chính là Super Ngưu Lang của thảo nguyên thì có!”
“Chị Mật shock vãi mèo rồi!”
Trong những thí sinh đã biểu diễn trước đó, có người hát theo nhịp, có người không biết hát nhảy lung tung.
Những thí sinh biểu diễn không tốt này đều nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của mọi người.
Thế nhưng màn biểu diễn của Hứa Diệp thật sự quá vô lý.
Hắn không hát theo nhịp, hát rất hay, nhưng nghe cứ quái quái thế nào ấy.
“Ánh mặt trời giữa trưa tháng tám cũng không hút mắt như cậu.”
“Nhiệt tâm 105°C của cậu, chính là dòng nước suối nguyên chất.”
“Cậu không biết mình đáng yêu thế nào đâu, vấp ngã rồi lại cười ngây ngô mà đứng dậy.”
“Cậu trước giờ đều không dễ nói lời thất bại, sự cố chấp với ước mơ chưa từng đổi thay.”
Chân mày của Nghiêm Mật dần nhíu lại, cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy được chỗ nào không đúng rồi.
Không phải vấn đề của lời bài hát, cũng không phải vấn đề của bài hát.
Mà là vấn đề của người hát.
Cách thể hiện bài hát không đúng!
Một ca khúc ngọt ngào nhưng sao lại bị hắn hát thành thế này chứ?
Rốt cuộc hắn đã từng học hát chưa?
Nghiêm Mật lớn tiếng gào thét trong lòng.
Lúc này, Hứa Diệp vẫn đang nghiêm túc biểu diễn.
Trong khoảnh khắc hắn cất tiếng hát, hắn đã biết mình không còn đường lui rồi.
Đã thế thì phó mặc cho số phận vậy.
Không phải mình đang ca hát.
Mà là đang nhắng nhít.
“Tớ rất an tâm khi cậu nói với tớ, đừng sợ có tớ ở đây, bỏ ra đi để tớ làm.”
“Dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, dáng vẻ kiên định đó.”
Nhịp điệu đến đây là đã sắp hát đến điệp khúc rồi.
Ngay lập tức, Nghiêm Mật giơ giấy A4 trong tay lên, xem kỹ nhiều lần.
Trên khu bình luận đang có vô số dòng chữ chạy qua.
“Bây giờ chị Mật đã có chút nghi ngờ liệu mình có nghe lầm hay không rồi, ha ha ha!”
“Cậu ấy đang quảng cáo nước cất à? Sao tui cứ cảm thấy giống nước lẩu hai ngăn hơn nhỉ!”
“Tôi hiểu Hứa Diệp nói khích lệ lòng người là có ý gì rồi, bây giờ tôi cảm thấy mình có thể đi chăn trâu trên thảo nguyên ấy chứ!”
“Sao tôi lại có cảm giác giọng hát của cậu ấy giống như đang lái xe chạy nhanh trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, nhưng bánh xe lại là hình vuông vậy nhỉ?”
Các khán giả đều cười như điên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe bài hát như thế.
Không chỉ riêng bọn họ, suy nghĩ của những thí sinh khác cũng vậy.
Cậu ấy đang làm gì thế?
Trương Quang Vinh ở hậu trường cũng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
“Mình sơ ý quá! Mẹ nó, thằng nhóc này ngáo hết phần người khác rồi!”
Nhưng sau khi nhìn thấy số người vào xem livestream của lúc này, ông ấy nhất thời lộ ra sắc mặt vui vẻ.
Kiếm lời rồi, kiếm lời rồi!
Hứa Diệp tiếp tục hát, hắn đã hoàn toàn buông thả bản thân rồi, thậm chí cơ thể cũng bắt đầu đung đưa theo tiết tấu.
“Nụ cười của Super Idol đều không ngọt ngào bằng cậu.”
“Ánh mặt trời giữa trưa tháng tám cũng không hút mắt như cậu.”
“Nhiệt tâm 105°C của cậu, chính là dòng nước suối nguyên chất.”
“Tại nơi đây độc nhất vô nhị, thời đại thuộc về cậu.”
“Không sợ thất bại, nhiệt huyết vui vẻ.”
“Nhiệt tâm 105°C của cậu, chính là dòng nước suối nguyên chất.”
…
Không lâu sau, bài hát đã đến khúc cuối.
Hát xong câu cuối cùng, âm thanh nhạc đệm cũng dần dần biến mất.
Hứa Diệp khẽ mỉm cười, nói: “Chị Mật, em đã biểu diễn xong rồi.”
Nghiêm Mật nhìn vào giấy A4 trên tay, rồi lại nhìn qua Hứa Diệp, biểu cảm trên mặt có chút dở khóc dở cười.
Cô ấy hít sâu một hơi, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp, nghiêm túc hỏi: “Ai dạy cậu hát kiểu này?”