Chương 46: Ánh mắt có thể dọa người (1)
Sau khi chỉnh xong đoạn phim Yên Vũ Giang Hồ, mấy người Hứa Diệp bắt đầu xem đoạn phim chăm chú, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mặc dù có Chu Viễn giảng giải, nhưng từ đầu đến cuối hai người vẫn không tìm được cảm giác, không thể tiến vào bên trong nhân vật.
Giống như bản thân đại thái giám, đây là một nhân vật có khí chất trên cao, yêu nghiệt tà mị, nếu tức giận sẽ vô cùng vênh váo hung hăng.
Còn vai Vương Giáp mà Hứa Diệp phải diễn, người này tham tiền háo sắc, có loại cảm giác vô lại, bản thân còn là cao thủ võ lâm, phải diễn ra được sự xấu xa của hắn ta.
Sự xấu xa của hắn ta không phải kiểu biểu lộ ra bên ngoài, mà là ăn sâu vào tận xương tủy.
Lại diễn luyện thêm một đoạn.
Lý Tinh Thần chậm rãi đi đến chỗ cách Hứa Diệp khoảng mười bước.
Cậu ta nhìn về phía Hứa Diệp, chậm rãi nói: “Võ công của ngươi không tệ, giúp ta giết một người đi.”
Hứa Diệp bình tĩnh nói: “Hai trăm lượng.”
Lý Tinh Thần móc ra một chiếc túi ở trước ngực, bên trong đều là bạc, sau đó ném cho Hứa Diệp.
Lúc Hứa Diệp đang chuẩn bị đón lấy, Chu Viễn hô: “Cắt!”
“Biểu cảm của hai người đều không đúng, đến tìm người ta để giết người, sao lại bày ra vẻ mặt này chứ? Còn cậu nữa, mặt đơ như tượng vậy!”
Chu Viễn bắt đầu phân tích.
Đoạn này là đoạn mở màn của nội dung cốt truyện.
Nhân vật chính Tạ Uyên muốn Vương Giáp giết người, khiến cho Vương Giáp rơi vào một trong những cái bẫy do Tạ Uyên tạo ra.
Người mà Tạ Uyên muốn Vương Giáp giết chính là Tam sư đệ của Vương Giáp, Ngô Bính.
Mặc dù Vương Giáp thường bắt chẹt Ngô Bính, nhưng trong lòng vẫn có tình cảm sâu đậm với vị sư đệ này.
Bị Chu Viễn khiển trách một trận, Hứa Diệp cũng nghiêm túc lắng nghe.
Đợi khi hắn quay về ghế nghỉ ngơi, sắc mặt Đổng Ngọc Khôn buồn khổ: “Anh Diệp ơi, khó quá, em bó tay mất thôi!”
“Ừm, cậu xem, bọn họ cũng giống như thế.”
Hứa Diệp chỉ về phía đám người Lý Tinh Thần và Giang Thịnh.
Đổng Ngọc Khôn suy nghĩ một chút, đúng là có chuyện này.
Ba người này nói có kinh nghiệm, thực ra cũng chỉ có thế.
Chu Viễn vỗ tay một cái, nói: “Mọi người phải cảm nhận những nhân vật này cho thật tốt, tiến vào nội tâm của nhân vật, mỗi một cử động đều phải tự nhiên, nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tiếp tục!”
“Thầy Chu, em hiểu rồi.” Lý Tinh Thần lập tức nói.
Lộ ra dáng vẻ nghiêm túc học tập.
Hứa Diệp thở dài, lấy Quả Nhập Vai trong kho hàng của hệ thống ra.
Cứ vậy đi, không tranh đấu nữa.
Bật cmn hack luôn!
...
Thực ra đám người Hứa Diệp hoàn toàn không cần phải chi tiết như thế, dù sao chỉ là diễn lại một đoạn phim, hơn nữa còn là diễn trên sân khấu nhỏ.
Nhưng đây không đơn giản là biểu diễn, mà còn là thi đấu.
Ai có thể để lại ấn tượng cho người xem, khiến cho người ta cảm thấy tốt mới là quan trọng.
Thế nên Hứa Diệp quyết định bật hack!
Quả Nhập Vai vẫn luôn không có tác dụng với hắn.
Rất rõ ràng, phải sử dụng nó ở mảng diễn xuất mới phát huy hết tác dụng.
Sau khi dùng có thể lựa chọn nhập vai vào một nhân vật nào đó.
Hứa Diệp vốn muốn để lại cho những lần diễn xuất sau này dùng, nhưng bây giờ không còn cách nào khác.
Nếu như thể hiện không tốt trong «Giờ Học Diễn Xuất Ngôi Sao», sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn.
Hứa Diệp bỏ Quả Nhập Vai vào trong miệng, hắn cảm thấy mí mắt như đang đánh nhau, cả người trực tiếp ngủ say.
Hứa Diệp cảm thấy ý thức của mình đang tiến vào một không gian hư vô màu đen.
“Xin hãy lựa chọn nhân vật mà bạn muốn nhập vai.”
Âm thanh của hệ thống vang lên.
Hứa Diệp không chút do dự nói: “Vương Giáp trong Yên Vũ Giang Hồ.”
“Thời gian nhập vai lần này là một tiếng, ký chủ có thể lựa chọn thời gian bắt đầu nhập vai tùy ý, trong quá trình nhập vai có thể tạm ngừng bất cứ lúc nào, sau khi kết thúc một tiếng sẽ tự động biến mất. Một tiếng nhập vai, thời gian trong thế giới thật là sáu phút.”
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Không gian hư vô xung quanh trực tiếp nổi lên từng bức tranh.
Những hình ảnh này đều là cảnh tượng trong bộ phim Yên Vũ Giang Hồ.
Hứa Diệp trực tiếp lựa chọn điểm bắt đầu của đoạn phim cần diễn.
Sau khi lựa chọn xong, cảnh tượng xung quanh thay đổi trong chớp mắt.
Hắn đứng trên một con đường thời cổ đại, trên người mặc đồ cổ trang, trong tay cầm một thanh đoản đao.
Lúc này, trong đầu Hứa Diệp xuất hiện rất nhiều hồi ức.
Những hồi ức này không phải của hắn, mà là của Vương Giáp.
Vương Giáp lúc nhỏ, thời niên thiếu, thanh niên, cho đến tận bây giờ.
Nó thông qua hồi ức tiến vào đại não của Hứa Diệp, khiến cho hắn nhanh chóng hiểu rõ về nhân vật này.
“Quả Nhập Vai, đây đúng là nhập vai thật mà!”
Trong lòng Hứa Diệp thở dài một tiếng.
Trong bóng đêm, phía trước mặt có một người đi đến, chính là Tạ Uyên.