Tết Ở Làng Địa Ngục

Chương 20: KẺ HẬN NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ THỊ TA

Chương 20: KẺ HẬN NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ THỊ TA
Gương mặt ông Thập trắng bệch, hai tròng mắt hoe đỏ. Trước mắt ông là ngọn lửa cháy ghê rợn, thiêu rụi một phần gian nhà chính của cụ Khảm. Tai ông vẫn còn nghe thấy âm thanh la hét của người làng trong đó. Bao nhiêu dồn nén trong lòng bấy lâu chợt bung ra khỏi cuống họng, ông Thập rống lên như một con thú bị thương. Tiếng rống ấy to đến nỗi lũ trẻ nhà thị Lam, rồi thằng điên giật thót mình, quay ra nhìn ông một cách ngỡ ngàng.
Ông Thập thở hồng hộc, mọi sức lực của ông đường như đã tan biến. Tiếng kêu cứu vẫn vang lên bên tai ông, đám tử thi đứng chặn ở các cánh cửa để ngăn người làng ra ngoài. Ông nhìn người phụ nữ phía trước như thể chưa bao giờ được nhìn kĩ đến thế. Sau cùng, ông đau đớn hỏi:
“Vì sao mình lại làm thế?”
Dường như cảm nhận được sự phẫn uất đến cùng cực trong lòng ông, thị Thập không còn cười nữa, thị chỉ thốt ra duy nhất một từ:
“Hận!”
Trong một tích tắc nào đó, ông Thập đã từng hy vọng mọi chuyện không phải do thị làm. Thế nhưng người mà ông tin tưởng nhất, người mà ông mong muốn sẽ đi cùng tới cuối cuộc đời, rốt cuộc lại là người gây ra mọi chuyện.
Ông ngã gục xuống đất, gương mặt ông mài xuống lớp cỏ tươi vương vãi đầy máu mà gào khóc.
Giây phút ấy, ông thừa nhận bản thân mình là một gã đàn ông vô dụng không hơn không kém. Ông toan vùng lên để lao vào đám cháy chết chung với người trong làng thì Tam quỷ từ đầu chạy tới giữ chặt ông lại. Lão ăn mày què đi theo phía sau, đôi chân sói lửa của lão đã dần biến mất, lão tập tễnh bước đi, run giọng nói:
“Từ từ đã cậu Thập! Cậu định chết mà không biết ngọn ngành mọi chuyện hay sao? Nhỡ đâu… nhỡ đâu mợ Thập không phải là người làm ra tất cả mọi chuyện thì sao?”
Thị Thập rùng mình một cái, cảm thấy lạnh đến thấu xương. Một giọng nói nửa nam nửa nữ từ đâu đó đột ngột vang lên trong đầu thị:
“Giết hết tất cả bọn chúng đi!”
Thị ngay lập tức khôi phục dáng vẻ như cũ, nhìn đám âm hồn và mẹ con thị Lam vẫn đang vây hãm đám người trong làng. Phía trước là ba gã đàn ông, thị vừa mới giơ tay lên định thộp vào cẳng chân của chồng thị thì cơn đau nhói lại xuất hiện trong bụng. Cơn đau ấy lần này rõ rệt hơn, giống như một kẻ nào đó khẽ đạp vào ổ bụng của thị. Thị run rẩy sờ bụng rồi nghĩ:
“Đau! Đau quá. Có lẽ nào…”
Cơn đau ấy dường như đưa thị trở lại với thực tại. Mọi thứ xung quanh không còn mờ mờ ảo ảo như trước nữa, mà bỗng chốc trở nên rõ ràng. Thị ngửi thấy mùi máu, thị cảm thấy hơi nóng từ đống lửa phả lại, thị vẫn nhận thức được mình đã làm những gì, nhưng không lý giải nổi vì sao mình lại làm như thế.
Ông Thập nghe lão ăn mày què nói, quay lại thì thấy vợ mình đang đờ đẫn nhìn ông. Cơn cuồng nộ khiến ông cảm thấy ghê tởm chính thê tử của mình. Ông gằn giọng đáp:
“Chính là mình! Chính mình đã gây ra cơ sự này mà còn nói không phải hay sao? Mình bảo hận. Cả cái làng này ai mà chẳng hận? Hận thì có thể giết hết mọi người được à?” Ông Thập gần như hét lên.
Tam quỷ vẫn giữ chặt ông, quay sang nhìn lão ăn mày què, tỏ ra lo lắng. Lão ho khù khụ vì khói bốc lên, lạnh lùng trả lời:
“Cậu bình tĩnh lại đi! Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng một mình thị Thập làm sao làm được những việc đó? Hơn nữa… có những việc phải dùng đến vu thuật và cổ thuật mới thực hiện được. Một người quanh năm ở làng như thị lại có thể biết được những chuyện đó à? Cậu thử nghĩ kĩ mà xem.”
Những từ cuối cùng của lão ăn mày què trôi đến tai một kẻ đang ở gần đó. Kẻ đó khẽ nhíu mày nghĩ thầm:
“Quả thực là sơ hở. Biết thế thanh toán lão từ sớm cho xong.”
Kẻ đó khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vừa đứng trong bóng tối lẳng lặng quan sát đám cháy trước mặt, vừa khẽ thì thầm vài câu bằng thứ ngôn ngữ lạ lùng. Sau lưng kẻ đó có một cái bóng trắng thấp thoáng, bên trên là bóng dáng của hai con quỷ mắt đỏ đuôi dài đi qua đi lại. Khẽ ghì chặt chiếc bình xanh lõng bõng thứ rượu tanh nồng trong tay, kẻ đó phóng tầm mắt về đám ông Thập đứng đó không xa, miệng mỉm cười rồi thầm nghĩ:
“Đau thương cùng cực nhất còn chưa tới đâu?”
Tiếng thì thầm của kẻ ôm bình xanh vừa dứt khỏi miệng, thị Thập run lên bần bật rồi như một con rối, thị lững thững tiến đến sau lưng lão ăn mày què, hai móng vuốt trên ngón tay giơ lên hằm hè. Thị vung ngón tay, cứa thật mạnh vào thân hình phía trước.
Một tiếng keng chợt vang lên, thị hoàn hồn nhìn lại thì thấy một ngón tay của mình đã bị gã Tam quỷ to cao nhanh tay chặt đứt. Động tác ấy nhanh đến nỗi cả thị, lão ăn mày què cùng ông Thập chưa kịp nhận thức được điều gì, chỉ thấy ngón tay trắng muốt nhọn hoắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Máu tóe ra, văng lên vạt áo ướt sũng của Tam quỷ, bắn cả vào gương mặt trắng bệch của thị Thập. Tam quỷ hét lên:
“Mày định làm gì hả?”
Lão ăn mày què không nghĩ lại có kẻ toan ám hại mình, chưa kịp nói tiếng nào thì đã thấy ông Thập hét lên:
“Cụ thấy chưa? Chính là thị! Thị lừa dối tôi, gây ra tất cả họa này. Thị đã khiến mấy trăm người ở làng chết hết. Cụ biết không hả?”
Ông Thập gần như không còn giữ được chút bình tĩnh nào nữa. Ông căm hận vợ mình đến tận xương tủy. Chẳng lẽ thị tin rằng giết chết hết người trong làng có thể có con cái nối dõi được hay sao? Không con không cái lúc nào cũng là hình phạt đau đớn mà những kẻ tạo nghiệt phải chịu đựng. Ông đã từng buông xuôi, cho rằng mình không cần con cũng được, hai vợ chồng già cùng nhau đi hết kiếp sống ở nơi hoang vu rợn ngợp này, kể ra cũng không quá thảm thương.
Tuy vậy, vợ của ông lại dồn cả làng vào con đường chết. Không ai có thể tha thứ cho thị, đặc biệt là ông. Lòng ông như có con gì cắn xé, ông đoạt lấy con dao trong tay Tam quỷ, lao tới trước mặt người phụ nữ thất thần.
Một tiếng vút trong không khí vang lên rất nhẹ. Lão ăn mày què và Tam quỷ thốt lên một tiếng kinh hoàng. Bầy âm hồn và mẹ con nhà thị Lam sững người quay ngoắt lại, nụ cười trên miệng thằng điên còn chưa kịp tắt.
Thời không dường như ngưng đọng, chỉ còn tiếng thở dốc của ông Thập vang lên giữa rừng đêm heo hút. Bầy đom đóm tụ tập đông chưa từng thấy, cứ như thể những đám mây trắng trên trời sà xuống mặt đất.
Thị Thập nhìn người đàn ông phía trước mình. Người đó là người mà thị từng yêu nhất. Vì người đó mà thị cũng đã từng giết rất nhiều người, vì người đó mà thị phải cào cấu chính bản thân mình. Đôi mắt thị nhòe đi, máu của thị rơi xuống, khiến thị bừng tỉnh sau một giấc mộng dài. Sự thật ùa tới trong đầu thị tựa hồ một chiếc bong bóng vỡ toang. Thị khẽ chạm vào con dao bên phía bả vai của mình, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Con dao do chính tay chồng thị găm thẳng vào bả vai, đục thẳng vào xương rồi ghim chặt ở đó.
Không hề đau. Một chút tê lạnh cũng không có.
Thị cảm nhận được sự run rẩy trong bàn tay chồng mình. Thị có thể đếm được sự đau khổ cùng cực của người mà thị yêu thương nhất. Cảm giác thèm máu tanh biến mất trong đầu thị hệt như một cơn mơ vô hình. Thị chỉ kịp giờ bàn tay phải trắng nõn của mình về phía chồng.
Gắng chút hơi thở đang lạnh dân, thị thì thào:
“Lỗi tại tôi! Nhưng mà… nhưng mà tôi không muốn thế… chỉ là… chỉ là không kịp tỉnh lại.”
Ông Thập sững người nhìn thị. Một con chim nào đó trong rừng rúc lên một tiếng kêu ai oán. Thị thấy cơ thể mình lạnh dần, khẽ mấp máy môi rồi nói nhỏ:
“Hình như… hình như đã muộn rồi. Phải không?”
Cơn đau lúc này mới dâng lên, đầu óc thị quay cuồng, hình ảnh người đàn ông trong lòng thị tan biến như ảo ảnh. Thị gục xuống đất, rồi thiếp đi không còn biết gì nữa.
Trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt.
Mưa trong rừng luôn luôn tạo ra âm thanh rợn ngợp. Thế nhưng lần này thì khác, tiếng mưa rơi như bị át đi bởi tiếng hét thê lương của một người đàn ông. Tiếng hét ấy bay vút khỏi tàn cây, vọng vào vách núi, tan biến trong bầu trời mù mịt.
Đôi mắt ông Thập nhòe đi. Ông vừa giết vợ! Ông vừa giết đi người ông yêu thương nhất trên cõi đời này. Mọi hình ảnh trước đây chợt hiện về trong đầu ông. Nụ cười của thị Thập ngày còn bé, nụ cười của thị khi trở thành tân nương. Tất cả đã chấm dứt, ông Thập trở về với hiện thực, với mặt đất lạnh lẽo và thi hài của người vợ trong tay. Ông muốn khóc nhưng không thể nào khác được, đôi mắt ông nhắm chặt, miệng ngoác ra như muốn khạc bỏ nỗi nghẹn đắng trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, ông hiểu thế nào là chua xót, nghẹn đắng.
Trở lại với khoảnh khắc người làng Địa Ngục bị thiêu sống trong căn nhà của cụ Khảm, cổ nhân vẫn thường kể cho nhau nghe địa ngục mang tên Vô Gián trong kinh Phật, nơi dùng để xử phạt những kẻ tội nhân đã từng gây ra tội nghiệt không thể tha thứ. Chẳng ai có thể biết rằng, chính tại nơi đây, trên lưng chừng núi đầy rẫy những cây gỗ vàng tâm, có một ngôi làng đã trở thành một cõi âm ty đúng nghĩa.
Bốn bề xung quanh gian phòng chính giữa nóng dần, lửa cháy phừng phừng bốc lên khắp mọi nơi. Mấy chục người chui rúc trong gian nhà chật chội, ai nấy đều cố gắng hít lấy hít để bầu không khí dần cạn kiệt. Mọi thứ càng lúc càng hỗn độn, người ta nhào đến những cánh cửa đóng kín để tìm lối thoát thân. Thế nhưng, mọi người càng cố gắng mở tung từng cánh cửa thì đám xác chết bên ngoài lại ra sức giữ chặt cửa, không cho bất cứ ai thoát ra. Tiếng la hét, tiếng kêu khóc và cả tiếng văng tục hòa lẫn tiếng cười sặc sụa của mẹ con thị Lam và thằng điên; ai nấy đều giẫm đạp lên nhau mà chạy, thậm chí có kẻ còn hung hăng dùng những con dao đi rừng để phá cửa hòng tìm đường thoát thân. Lưỡi dao cứa vào cánh cửa gỗ đặc nguyên khối giống hệt như châu chấu đá xe. Lửa không ngừng lan ra, ngay cả những gã thanh niên lì lợm nhất cũng đành bỏ cuộc. Bọn họ đạp thật mạnh vào cửa nhưng chẳng có ích gì. Không khí bị đốt cháy, dần dần cạn kiệt, ai cũng cảm thấy khó thở.
Giữa lúc nguy khốn, cô Chiêm và cậu Đức không la hét như những người khác, cũng không phá cửa đòi ra.
Ngay từ khi thấy khói mù mịt từ bên ngoài xông vào, cậu Đức đã nắm chặt lấy tay người cha già và em gái mình, kéo họ ra gian nhà liền kề phía sau, nơi cái xác tả tơi của cụ Khảm vẫn đang nằm im lìm trên vũng máu đông đặc.
Người cha già vốn cũng là kẻ từng đi rừng săn thú lâu năm, hiểu được quả báo đang đến với làng. Thoạt trông thấy xác chết dưới đất bị moi mất tim, ông cố gắng trấn tĩnh rồi nhanh trí dùng con dao giấu trong người xé toạc vạt áo bên ngoài của cụ Khảm rồi nhúng mấy miếng vải nham nhở vào chậu nước gần đó. Ông dặn các con:
“Mỗi đứa cầm lấy một chiếc khăn ướt này đưa lên mũi để hạn chế bị ngạt, cúi thật thấp xuống để tránh khói, tìm một chỗ trốn thật kĩ. Tai họa của làng này tới đây là kết thúc!”
Cậu Đức và cô Chiêm cùng thốt lên: “Thầy! Thầy nói vậy là sao?”
Đôi mắt nhuốm màu mỏi mệt của người đàn ông già nua nhìn hai đứa con, khóe mắt vương một giọt lệ long lanh, ông khẽ mỉm cười đáp lại:
“Khung cảnh này thật giống với những vụ cướp mà ông bà nội các con vẫn kể lại. Tội nghiệt của cha ông, đến giờ con cháu chúng ta phải chịu. Các con nhớ… sau này… sau này không còn thầy nữa, hai đứa phải sống thật tốt… nhớ chưa?”
Đúng lúc ấy, từ gian ngoài vang lên một tiếng “ầm” rất lớn. Một cây xà ngang nặng nề rơi xuống, đè vào đám người đang đứng ở đó. Máu tanh tóe lên khắp nơi, người làng Địa Ngục vừa nhìn thấy một lỗ hổng ở cánh tả gian nhà vội vàng giẫm đạp lên nhau tìm lối thoát. Sẵn có hung khí trong tay, người ta đâm thẳng vào người ở phía trước không thương tiếc. Mùi của gỗ lâu năm, hòa lẫn với mùi của thảo dược cất trữ trong nhà, trộn với mùi thịt người cháy khét cũng không thể xua tan đi lớp máu tanh nồng nặc. Cha cậu Đức chỉ kịp nhìn hai con lần cuối cùng trước khi dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy hai đứa con vào trong một cái tủ cũ kĩ, nơi cụ Khảm vẫn dùng để treo áo xống.
Cậu Đức và cô Chiêm chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy những tiếng rầm rập bên ngoài chạy tới, đám người làng còn sống mặt đầy máu me cố gắng nhào ra cánh cửa trông ra vườn sau. Ngọn lửa hung hăng đã biến gian phòng khách trở thành một quả cầu đỏ rực khổng lồ, thiêu rụi mọi thứ. Dân làng lúc này chỉ còn hơn chục mạng người, bị cái chết dồn tới chân tường, phần quỷ trong lòng người ta trỗi dậy. Họ phá cửa nhưng cánh cửa gan lì cứ đứng trơ trơ, bên ngoài vẫn vang lên tiếng cười khe khé.
Niềm hy vọng cuối cùng không còn, người ta quay ra đồ sát nhau đến nỗi khắp nơi toàn là máu. Người đâm người, hệt như cảnh những đoàn thương nhân năm xưa đi qua truông nhà Hồ bị phục kích rồi tử nạn. Máu văng lên không trung, bắn lên tường; xác của cụ Khảm bị giẫm đạp đến nỗi nát nhừ, hệt như bị voi giày ngựa xéo.
Cha cậu Đức thủ thế trước cái tủ nơi giấu con mình, mấy lần khói xông vào mắt khiến ông sặc nhưng vẫn án ngữ trước cái tủ, mặc cho hai đứa con đập tủ đòi ra cứu ông. Gã đàn ông bàng quan lúc nãy xông tới, đâm xéo vào bụng ông một tiếng nhẹ bẫng, thế nhưng khi chưa kịp rút dao ra thì cả hai người đều ngã xuống. Phút giây cuối cùng của cuộc đời, cha cậu Đức vẫn kịp một tay giữ tủ, tay còn lại đâm xuyên bụng kẻ giết mình, rồi gục xuống như một con rối bị đứt dây.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột. Nhanh đến nỗi như thể người ta vừa chớp mắt một cái đã nhận ra người thân của mình không còn trên dương thế. Cô Chiêm, cậu Đức gào lên đây bi phẫn giữa không gian chỉ còn tiếng lách tách của củi cháy. Màn khói mù mịt tan dần, một vài hạt mưa rơi lộp bộp xuống, đâu đó trên cao vang lên tiếng sấm đì đùng.
Cô Chiêm như người mất hồn, nắm chặt cái khăn tay ướt sũng mà cha mình đưa cho. Cô bò ra từ cái tủ gỗ tới xác của cha mình. Cậu Đức ôm mảnh xác đầy máu của cha mà không thể khóc thành tiếng. Cô Chiêm nhìn chiếc tủ kê sát tường, rồi lại nhìn nửa căn nhà bị thiêu rụi trước mặt, nghẹn ngào thốt lên:
“Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Thầy đoán lửa không thể cháy lan tới đây nên thấy tống chúng con vào. Thế tại sao… tại sao… thầy không giữ mạng mình? Tại sao lại thế?”
Cô gục xuống xác cha mình, mặc kệ ngọn lửa vẫn đang chậm rãi lan tới. Thầy u chết rồi, anh em cô còn sống làm gì nữa. Mặc kệ kẻ gây ra chuyện này là ai, mặc kệ âm mưu tầng tầng lớp lớp là gì, cô không còn muốn sống nữa. Chết cùng với gia đình mình, âu cũng là một niềm an ủi. Có phải như thế không?
Cô vừa nghĩ đến đó, một tiếng sấm ầm ầm vang lên. Trời đổ một cơn mưa tầm tã, thậm chí cơn mưa còn lớn hơn cả lần xảy ra bão lụt sau ngày mẹ con thằng Đậu chết. Mưa lạnh như khiến cô Chiêm tỉnh ra, cô khẽ ngẩng lên nhìn anh trai rồi gật đầu một cái. Cả hai anh em hiểu ý nhau, cậu Đức gạt nước mắt đứng dậy, tìm cách phá cánh cửa ở gian sau tìm lối ra ngoài. Vừa mới nghiêng người qua một bên để lấy đà khênh xác cha, cô Chiêm vô tình nhìn lên bức tranh bị dính đầy máu treo trên tường. Trong tranh là cụ Khảm mỉm cười ngồi cạnh vợ mình, cả hai đều mặc áo giao lĩnh. Đằng sau lưng họ là vợ chồng ông bà Tư hồi còn trẻ, đứa bé con trên tay họ trong tranh mỉm cười lơ đãng, trên tay bà Tư là một chiếc vòng vàng nho nhỏ giống hệt như của hồi môn mà nhà giàu thường gả con gái. Tay cô Hạch nhỏ xíu, không biết vô tình hay hữu ý mà lại để hờ trên chiếc vòng của mẹ mình. Bức tranh này khiến cô Chiêm cảm thấy lạnh sống lưng, dù cho nó toát lên một không khí ấm áp trong gia đình. Tiếng cậu Đức đạp vào tấm cửa gỗ đưa cô Chiêm về với thực tại. Trong lòng cô còn nhiều hồ nghi nhưng đành phải dằn lại vì việc trước mắt. Cô lo lắng không biết liệu có thể mở được cánh cửa không. Ấy vậy mà cậu Đức vừa khẽ đẩy một cái thì cánh cửa đã bung ra như thể có ai khép hờ.
Quái lạ!
Khi cô Chiêm và cậu Đức lôi được xác của cha mình ra thì lúc ấy cơn mưa đêm đã lớn hơn trước. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên những tàn tích của một ngôi nhà cháy thê thảm, bầy quỷ thi và mẹ con thị Lam ngất ngây nhìn thành quả mà chúng tạo ra; nhất là thằng điên, nó cứ vỗ tay, miệng cười sung sướng. Nước mưa thấm vào vạt áo khiến cô Chiêm và cậu Đức ướt sũng. Cả hai lúi húi để xác cha mình nép dưới tán cây trong sân vườn nhà cụ Khảm. Tán cây ấy khá rộng, phiến lá lại dày nên thi hài của người cha không bị nước mưa làm tổn hại. Cô Chiêm khẽ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cha mình, nước mắt đã không còn rơi nữa. Cô hỏi nhỏ:
“Bây giờ làm gì tiếp theo? Chẳng lẽ đi trốn?”
Cậu Đức lắc đầu.
“Mọi chuyện dường như vẫn chưa kết thúc đâu! Cảm giác như có gì đó không ổn lắm?”
Cô Chiêm nhìn quanh quẩn rồi hỏi:
“Chính phải! Nếu đứa trẻ của người đàn bà chửa năm xưa quay lại báo thù, vậy thì chúng ta cũng phải chết luôn. Tại sao lại có sự trùng hợp đến thế?”
Cậu Đức không trả lời, nhìn ra góc sân nơi mà trước đó thị Thập đã ném văng hai vợ chồng ông bà Tư. Một cơn ớn lạnh tràn ngập lấy tâm trí, cậu quay lại nhìn cô em gái rồi thảng thốt hỏi lại:
“Đáng lẽ ra đáng lẽ ra… ngoài này phải còn xác của ông bà Tư mới phải? Sao… sao lại không thấy? Rõ ràng chính mắt mọi người nhìn thấy mợ Thập ném họ đi cơ mà?”
Cô Chiêm giật mình kinh hãi.
“Không thể nào có chuyện lửa cháy lan ra thiêu rụi họ như thế được. Vì xác họ xem ra phải nằm gần gian phòng mà chúng ta trốn. Căn nhà mới cháy được một nửa thì trời đã đổ mưa. Làm sao có thể biến mất được?
Trong màn mưa lạnh ngắt, cả hai anh em nhìn nhau rồi đồng thanh thốt lên:
“Có khi nào…”
Một màn sương lạnh buốt màu trắng đục bủa vây xung quanh họ. Cả hai vội vàng chạy vòng ra khoảng sân phía trước nhà. Trước mắt họ, một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Ánh lửa cháy bập bùng từ gian trước soi tỏ cả người lẫn thi ma ở đó. Lão ăn mày què lê lết đôi chân cụt ngủn tới tận đầu gối, Tam quỷ im lặng cúi đầu, tay vẫn nắm chặt con dao; thị Lam và bầy con mải mê ngồi ăn từng miếng thịt người cháy khét lẹt, thằng điên mải mê nằm lăn ra đất, ôm ấp mấy con rắn nhỏ xíu vừa mới từ gian nhà cháy chui ra. Còn riêng lũ xác chết thì chỉ đứng ở một chỗ, sống không ra sống, chết chẳng ra chết, nếu nhìn qua thì chúng hệt như một con rối bị bỏ rơi vậy.
Giữa trời mưa tầm tã, cả hai anh em nhìn thấy ông trưởng làng ôm người phụ nữ mặc áo trắng muốt trong tay, khóc nấc lên từng hồi. Ông Thập khóc to lắm, đến nỗi dù ở một khoảng cách xa, cậu Đức và cô Chiêm vẫn có thể nghe tiếng khóc rứt ruột rứt gan. Cô Chiêm không kịp nghĩ nhiều, chạy ào tới mặc cho cậu Đức đuổi theo gọi í ới.
Làn mưa đã cuốn trôi những vết máu trên người thị Thập từ lúc nào. Con dao ghim thẳng vào vai thị chỉ chệch thêm một chút là có thế đâm tới tim. Gương mặt thị giống như đang ngủ, hệt như gương mặt mẹ cô Chiêm trước khi chết.
Mắt cô Chiêm nhòe đi vì nước mưa.
“Mợ Thập… mợ… mợ chết rồi sao?” cô nói không ra hơi.
Cô ngã khuỵu xuống dưới đất. Người phụ nữ dịu dàng từng may cho trẻ con trong làng nhiều quần áo ấm. Người phụ nữ từng an ủi cô khi mẹ cô qua đời. Tất cả mọi người, sao lại ra đi đột ngột đến thế?
Ông Thập vẫn khóc. Trong nước mắt của ông có mấy phần căm hận? Mấy phần đau xót? Hay tất cả chỉ là sự hối hận, sự bất lực đến nỗi muốn chết đi? Cô Chiêm và cả những người còn sống ở đó đều nghe rất rõ tiếng ông Thập lẩm bẩm như một thằng điên:
“Mình à! Mình hận ai mới được? Mình hận cả làng này phải không? Mình hận tôi phải không? Tại sao oán hận lại nhiều đến thế? Tại sao không trút hết lên một mình tôi thôi?”
Cô nhìn lão ăn mày què, hỏi khẩn thiết:
“Cụ nói cho con biết, chẳng lẽ đúng là mợ ấy hại làng ta hay sao?”
Lão ăn mày què quay đầu sang một bên, khẽ nhắm mắt rồi gật đầu.
“Không phải! Nhất định không phải!” Cô Chiêm nói thầm trong bụng. Những hình ảnh trong đầu cô bỗng chốc ùa tới như có ai lật mở trang sách. Cô nhìn vào căn nhà bốc cháy, lại nhìn ông Thập ôm vợ khóc trong mưa, vội chạy tới nói thật rành rọt với ông trưởng làng:
“Nhất định mợ ấy không thể nào là chủ mưu! Kẻ có thể giữ được oán hận lâu đến vậy, chỉ có thể là một người không còn gì để mất. Một người một người… có nỗi đau lớn đến nỗi như… như người mẹ bị mất con!”
Ông Thập giật mình, ngay cả lão ăn mày què cũng bối rối. Lão luống cuống hỏi lại:
“Sao… sao cháu lại nói như thế?”
Cô Chiêm chưa kịp trả lời thì từ phía sau, một giọng nói cao vút vọng lại:
“Kẻ hận nhất không phải là thị ta. Kẻ hận nhất, chính là tao đây?”
Ông Thập, cậu Đức và cô Chiêm chết sững người. Không dám quay đầu lại.
Giọng nói đó, sao lại quen đến thế?
Một cơn gió thổi ùa tới khiến cho ai nấy đều cảm thấy rùng mình, thứ mùi gì đó rất khó diễn tả đang tràn ngập trong không khí, xộc thẳng vào khứu giác của mọi người. Mùi đó vừa có cái ngai ngái của da thịt người chết, lại phảng phất mùi thảo dược hăng hắc. Ông Thập bị giọng nói và thứ mùi kỳ lạ phân tán sự chú ý, khẽ đặt vợ ông xuống dưới đất. Dưới ánh sáng của đám lửa bập bùng, đầu thị Thập khẽ nghiêng sang một bên, hơi chạm vào con dao bị đâm trúng bả vai lúc nãy.
Một bóng người, hai bóng người, à không, phải đến ba bóng người mờ mờ tỏ tỏ, thấp thoáng bước ra từ hông nhà cụ Khảm, cách nơi mà cậu Đức, cô Chiêm giấu xác cha mình khoảng chừng vài trượng.
Không gian tịch mịch đến nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng bước chân của ai đó lướt đi trên bãi cỏ. Tim của ông Thập đập liên hồi, gương mặt của cô Chiêm và cậu Đức càng lúc càng tái dần. Ngay cả người ngoài là lão ăn mày què và Tam quỷ cũng phấp phỏng lo sợ.
Một tiếng chim lợn kêu eng éc vang lên không trung. tiếng chim chưa kịp dứt thì người ta thấy từ trong bóng tối hai vợ chồng ông bà Tư bước ra. Gương mặt bà Tư chẳng còn nét dịu dàng phúc hậu như mọi ngày, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương, trên tay bà cầm một cái hũ màu xanh ngọc tỏa ra thứ ánh sáng kỳ quái. Riêng ông Tư thì cứ như kẻ mất hồn, con ngươi trong mắt cứ như bị thứ gì ăn hết. Tam quỷ thốt lên một tiếng khe khẽ vì ngỡ ngàng, rồi đầu gã ong ong như đứng bên trong một cái chuông khổng lồ.
Vài tiếng rít vang lên, lão ăn mày què theo phản xạ quay về hướng phát ra tiếng động. Trên mặt đất có hơn trăm con rắn đủ màu sắc, đủ kích cỡ bò lổm ngổm. Chúng vừa bò, vừa tiến lại về phía đám người còn sống sót. Chẳng mấy chốc, chúng quây kín bọn người ông Thập lại thành một vòng tròn. Ông Thập cả kinh, một tia ký ức khẽ xẹt qua trong đầu, ông thốt lên:
“Xà phục! Có người thi triển xà phục ở đây!”
Đúng lúc ấy, bóng người thứ ba bước ra, trên mình mặc một chiếc áo giao lĩnh màu trắng ngà, loại y phục thường mặc khi tẩm liệm. Ánh lửa soi chiếu vào gương mặt ấy, cô Chiêm và cậu Đức không hẹn mà cùng nhau thốt lên một tiếng:
“Mẹ!”
Ông Thập đứng như trời trồng, cảm giác kinh sợ lan tỏa trong xương thịt. Ông ngã phịch xuống đất, gương mặt cứng đơ không nói thành lời. Lão ăn mày què hết nhìn những người đứng đối diện, rồi lại nhìn ông Thập và hai đứa trẻ bên cạnh, dù chưa rõ sự tình nhưng lão biết chắc chắn người này mới chính là kẻ đứng sau tất cả.
Người phụ nữ mặc áo giao lĩnh tiến đến phía trước, thứ ánh sáng leo lét hắt lên gương mặt thị, để lộ ra làn da trắng bệch có phần xanh xao. Thị là một kẻ còn sống, hay chí ít là thứ sinh vật nào đó có thể hô hấp cử động được. Làn gió lạnh buốt thấu xương, khiến vạt áo thị bay bay, toàn thân toát ra mùi ngai ngái đến mức lợm giọng.
Cậu Đức lắp bắp:
“Mẹ! Có… có phải là mẹ không?”
Thị đủng đỉnh mỉm cười không vội đáp, rồi lại đưa mắt quan sát cô Chiêm đang phủ phục ở dưới đất. Cô Chiêm nhìn thị, sống mũi cô bắt đầu cay cay. Người đàn bà trước mặt là mẹ của cô, vóc dáng và khuôn mặt ấy sao có thể lẫn đi đâu được. Khoảnh khắc mẹ cô ôm hai đứa con trong tay, rồi khẽ nhắm mắt ra đi mãi mãi cho đến giờ cô vẫn nhớ như in.
Mắt cô Chiêm chợt nhòe đi, trong một tích tắc cố định lao đến, dù cho đó là kẻ giết người không ghê tay. Ông Thập lúc này dường như đã hoàn hồn, cổ họng khô đắng. Ông nghẹn giọng hỏi:
“Mợ… mợ Du! Rõ ràng mợ đã chết rồi cơ mà. Tại… tại sao mợ lại làm thế? Mợ hại chết cả làng.”
Một cơn uất nghẹn dâng lên trong lồng ngực ông Thập, khiến ông không thể nói được thành câu. Cô Chiêm rùng mình một cái, hơn mười năm nay cô chưa hề nghe thấy ai nhắc tới tên của mẹ mình. Người đàn bà phía trước không tỏ vẻ gì đặc biệt, thị chỉ im lặng quan sát đám người ông Thập, khóe miệng mỉm cười xảo quyệt.
Người ta vẫn bảo, giữa mẹ con lúc nào cũng có sợi dây liên kết. Khi còn trong bụng mẹ thì đó là sợi dây rốn, đến khi ra đời thì sự gắn kết trở nên vô hình mà chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận. Cơn xúc động ban đầu tan biến, thay vào đó là một nỗi mơ hồ dâng lên. Cô Chiêm khẽ đưa tay để lau giọt nước mắt sắp rơi trên má rồi lạnh giọng hỏi:
“Bà là ai?”
Cậu Đức và ông Thập không ngạc nhiên vì điều đó, bởi lẽ chính họ cũng thấy có một điều gì đó mờ ám ở đây. Chỉ riêng Tam quỷ đầu óc bỗng đau như búa bổ tỏ vẻ ngạc nhiên, gã đưa mắt nhìn người đàn bà trước mặt, trong lòng ngổn ngang trống rỗng. Đám quỷ thi vẫn im lặng từ phía xa, chỉ có mẹ con thị Lam và thằng điên trong làng ngúc ngoắc cái đầu chờ đợi. Bà Tư mỉm cười đắc ý.
“Không phải mẹ mày thì là ai? Mẹ của hai đứa mày đấy! Biết chưa?”
Ông Tư không nói gì, ông ta mải ôm khư khư con hình nhân áo đỏ, trên bụng và cổ chằng chịt những con rắn nhỏ xíu quấn chặt, nhìn từ xa trông hệt như một chiếc dây thừng đầy màu sắc. Cậu Đức cười nhạt.
“Mẹ tôi mất từ lâu rồi, bà Tư quên rồi à? Hay là hại người nhiều quá nên không phân biệt được đâu là người, đâu là ma?”
Bà Tư toan nói điều gì đó, nhưng người đàn bà kia khẽ phất tay ra hiệu tỏ ý ngừng nói. Bà Tư lập tức im lặng, đưa mắt nhìn người đàn bà đủng đỉnh đi tới. Thị khẽ cúi thấp xuống rồi cất giọng:
“Chúng mày… kể ra cũng thông tuệ. Nếu không thì tao đã khiến cho chúng mày chết từ lâu. Chúng mày sẽ chết theo ả thị Du ngu ngốc.”
Cô Chiêm gằn giọng:
“Đừng xúc phạm thầy mẹ tôi!”
Người đàn bà áo trắng vẫn mỉm cười đầy ma quái, thái độ đủng đỉnh của ả khiến người ta phát bực. Ông Thập nắm tay thành nắm đấm rồi gầm gừ trong họng:
“Mày không phải mợ Du. Mày không phải người làng này! Chẳng lẽ… mày là đứa con năm xưa của người đàn bà có chửa ấy? Có phải không?”
Lần này thì ả không cười nữa, gương mặt vẫn không hề mảy may xúc động. Ả đi loanh quanh trước mặt đám người cuối cùng còn sót lại của làng Địa Ngục, rồi lại hờ hững nhìn cảnh tượng xác người chất thành núi, khắp nơi đều có rắn bao vây, một lúc sau, ả nhẹ nhàng nói:
“Cảnh tượng đêm nay giống hệt đêm ngày xưa. Đêm ấy, cả đoàn người đi buôn vải, đi từ Thăng Long rồi vượt qua Đông Vệ, ròng rã cả tháng trời mới đến được truông nhà Hồ, rồi đều chết cả!”
Từng lời nói của ả giống như những cú thúc mạnh vào bụng ông Thập. Trên bầu trời lúc này lờ lững một con đò trôi trong màn sương rét mướt. Ông Thập thấy rõ ràng người chèo thuyền gương mặt tối đen đang từ từ tiến lại, nhưng ông thây kệ tất cả. Trong lòng ông đã quyết định từ lâu, dù ngày hôm nay có chết thì nhất định cũng phải biết rõ ngọn ngành. Ông thở hắt ra một tiếng rồi thấp giọng:
“Mày… mày là mẹ của con bé Chiêm. Mày là người đời sau… Làm sao mà mày có thể biết được đêm hôm ấy như thế nào?”
Người đàn bà lấy từ trên người ông Tư một con rắn vàng ươm đang nằm ngủ, khẽ bóp vào chiếc đầu con rắn rồi cắn mạnh một cái, máu đỏ tươi của con rắn phun vào gương mặt ông Thập. Ả điềm nhiên nhai rau ráu. Cô Chiêm và lão ăn mày què khẽ giật mình, song ông Thập không hề nói gì. Ả quay lại đưa cho ông Thập phần thân của con rắn rồi ngọt ngào nói nhỏ:
“Ông trưởng làng, có muốn ăn không?”
Cậu Đức vội nói: “Đừng!”
Ông Thập nhìn thẳng vào mắt người đàn bà trước mặt, ả khúc khích cười.
“Không ăn cũng được! Ăn cũng được! Dù sao thì chúng mày cũng chết hết. Chỉ có điều, nếu ăn thì… tao đây sẽ cho chúng mày biết, người thực sự hại chúng mày là ai?”
Phòng tuyến tâm lý trong lòng ông Thập chợt lung lay, ông toan đưa tay ra để đón lấy con rắn còn đang co giật thì cô Chiêm ngăn lại.
“Ả đang gài bẫy! Ông đừng tin!”
Thế nhưng, ông Thập không để ý đến lời nói ấy. Ông đón lấy con rắn trong tay, toàn thân nó mềm và ướt. Ông nhìn vợ mình nằm sõng soài dưới đất, rồi lại nhìn phía sau xác người cháy dở trong căn nhà của cụ Khảm, những tiếng gào thét kêu cứu của mọi người như dội về trong tâm trí, ông khẽ lắc đầu rồi nói:
“Nhất định phải để ả đưa cho chúng ta chân tướng cuối cùng. Nếu sau này có xuống dưới địa ngục thì ta còn nói với cả làng.”
Nói đoạn, ông đưa con rắn lên miệng, cắn một cái rồi bắt đầu nhai sống.
Miếng thịt rắn vừa đặt trên đầu lưỡi, ông Thập lập tức cảm nhận một làn da nhăn nheo dai dai chứ không hề giống lớp da lấm tấm vảy của rắn. Ông nhắm mắt nhai thêm một chút nữa thì thấy không hề có máu hay mỡ rắn tiết ra. Ông hé mắt nhìn xuống con rắn trong tay mình thì… Hỡi ôi! Thứ ông vừa ăn không phải là rắn, mà là một cái cẳng tay của một người phụ nữ. Ông giật mình hét toáng lên rồi ném cái cẳng tay ra phía xa, vô tình trúng vào người cái Tí con nhà thầy đồ Lam. Con Tí thấy đồ ăn hăm hở nhào tới, theo sau nó là mấy đứa em.
Ông Thập khạc thật nhanh miếng thịt người xuống đất, rồi gằn giọng đáp:
“Mẹ kiếp! Thứ yêu nghiệt nhà mày cho tao ăn gì thế?”
Ả cười rũ, thậm chí ngay cả ông bà Tư cũng cười khoái trá. Á hả hê đáp:
“Sao lại ném cẳng tay của bà nội mình đi thế?”
Ông Thập lập tức lạnh toát cả sống lưng, đưa mắt nhìn về đám cái Tí đang tranh giành cái cẳng tay như một lũ ma đói. Một nỗi kinh tởm tràn ngập trong tâm trí ông. Ngay cả cậu Đức, Tam quỷ, cô Chiêm rồi lão ăn mày què đều thất kinh. Ông gào lên:
“Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh!”
Ả đàn bà lập tức ngưng cười, trong ánh mắt của ả không còn sự bỡn cợt như lúc trước, mà chỉ còn sự lạnh lùng khiến người khác cảm thấy ghê rợn. Á rít lên the thé:
“Ép người khác ăn thịt chính gia đình của mình, giết sạch, cướp sạch, làm nhục đàn bà, chặt đầu đàn ông, cắt tai móc mắt trẻ nhỏ. Những tội lỗi ấy, thứ gì mà lũ cướp cha ông chúng mày không từng làm? Tao bắt mày ăn thịt người bà đã chết của mày, kể như cũng là hậu đãi mày hơn hẳn người khác. Mụ già ấy chết đã lâu rồi, nếu tao không giữ xác của mụ thì làm sao loại người ngu xuẩn như mày có thể chính mình ăn được chứ? Thập à! Mày chưa nghe đến hai từ quả báo hay sao?”
Lão ăn mày quay sang nhìn ông Thập, cô Chiêm và cậu Đức, không biết nói điều gì cho phải. Cơn giận bùng phát khiến cho ả đàn bà thở mạnh, gương mặt trắng bệch đến nỗi người ta mường tượng ngay tới những đốm lửa ma trơi thường lập lòe trong nghĩa địa vào những đêm u tịch. Ả bước tới gần đám người ông Thập hơn rồi khẽ nói:
“Bao nhiêu năm nay, người ta bảo rằng đứa trẻ của người đàn bà chửa năm xưa sẽ về làng báo thù. Chúng mày sai rồi. Tất cả những gì chúng mày ước đoán, tao đều đã lường trước từ lâu. Suốt bao năm qua, tao lang thang trên cõi này chỉ để hoàn thành chấp niệm báo thù của mình. Quãng thời gian ấy bằng cả một đời người đấy biết không? Từng đó thời gian, làm sao tao lại ngu ngốc đến nỗi để cho chúng mày đoán được toàn bộ việc tạo ám toán cơ chứ.”
Ông Thập thở mạnh, cơn choáng váng không làm cho đầu óc ông mụ mị đi mà trái lại càng trở nên sáng suốt hơn bình thường. Ông run run chỉ tay về người đàn bà trước mặt rồi thì thào nói:
“Mày… mày không phải là đứa trẻ thoát nạn. Mày… chính là… là người đàn bà trốn thoát!”
Ả rú lên cười, điệu bộ của ả đáng sợ đến nỗi ngay cả bà Tư và ông Tư đều giật mình lùi lại vài bước. Ả ngúc ngoắc đầu rồi nói với giọng cao vút:
“Cuối cùng cũng đoán ra được rồi. Hơi muộn màng, nhưng mà mày nói đúng rồi đấy.”
Ả không cười nữa, ánh mặt lại khôi phục vẻ tàn nhẫn. “Tao chính là người mẹ năm xưa! Chính là tao đây?”
Ông Thập rùng mình một cái rồi ngồi phịch xuống, bầy rắn vẫn bò xung quanh tạo thành một hình tròn quái dị. Cậu Đức nghẹn giọng hỏi:
“Nhưng tại sao… tại sao bà lại có thể tìm được người làng? Tại sao bà lại có thể chiếm đoạt xác của mẹ tôi? Chẳng lẽ bà… bà giết bà ấy!”
Người đàn bà lắc đầu, ả nhìn hai đứa trẻ một lúc rồi trầm giọng:
“Không phải tao! Không phải tao giết thị. Chính thị đã thí mạng cho tao, để đổi lấy chúng mày. Nếu không có thị và không có lão Thập ngu xuẩn này thì có lẽ chúng mày còn sống yên ổn thêm một thời gian nữa.”
Dường như ả ta đã phải chờ rất lâu mới có dịp để nói. Mái tóc đen dài của ả lấm tấm sương đêm. Ả nhìn đống xác người, khẽ nhíu mày một chút rồi kể:
“Tao vốn sinh ra trong một bản làng hẻo lánh trên núi, quanh năm mây phủ giăng kín đồi. Có những ngày mùa đông mở mắt ra thì thấy người nằm bên cạnh mình đã chết cóng, cả người biến thành băng. Ở bản làng hẻo lánh ấy, muốn sống được bắt buộc phải dựa vào vu thuật và cổ thuật. Vu cổ có thể hại người khác, nhưng mục đích lớn nhất của người trong bản chỉ là tồn tại. Chúng tao dùng vu cổ để kiếm miếng ăn, sai bảo âm binh hồn phách. Vu cổ trong bản vốn chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai. Thế nhưng, mỗi khi đàn bà trong bản mang bầu, tuyệt đối không thể nào thi triển, bởi như thế mọi tà thuật sẽ phản phệ lên trên người đứa trẻ. Năm mười sáu tuổi, tao thành thân với một người lái buôn ở ngọn núi bên cạnh rồi theo về đó ở luôn. Khi chuẩn bị sinh đứa con đầu lòng thì bản làng ấy mắc dịch bệnh, người nào cũng bị mẩn ngứa rồi xuất hiện nốt đỏ, sau đó chết dần chết mòn. Gia tộc của chồng tao vốn giàu có lại đông người, cho nên họ quyết định sẽ di cư khỏi bản làng để đi tìm nơi khác. Mặc dù sắp cận kề ngày sinh nhưng tao cũng chẳng thể làm khác được, chỉ biết ngậm ngùi đi theo. Con đường lúc ấy thật gian nan, lúc khởi hành toàn bộ gia tộc có hơn hai trăm nhân mạng, vậy mà khi đặt chân đến truông nhà Hồ thì chỉ còn một trăm chín mươi ba người mà thôi. Và đêm đầu tiên đến truông nhà Hồ, cả gia tộc tao bị giết chết.”
Ả chỉ vào ngôi nhà đang cháy phía trước rồi gằn giọng:
“Bị chính tổ tiên của chúng mày giết hết rồi thiêu sống như thế kia!”
Lão ăn mày què tâm trạng nặng nề chưa từng thấy. Quả thực, nếu nhân quả trên đời này có thật thì đám người làng Địa Ngục chết cũng đúng lắm. Người đàn bà mặc áo trắng thấy ông Thập và hai anh em cậu Đức không thể thốt nên lời, bèn lạnh giọng:
“Người biết dùng vu cổ vốn có thể ngửi thấy mùi rắn rết được luyện từ xa. Tùy theo tài năng cao thấp của vu sư mà có thể ẩn mùi rắn rết được ít nhiều. Gia đình tổ tiên của lão Mục Đồng cũng xem như biết chút thuật vu cổ, nhưng thứ vu cổ tầm thường ấy không qua nổi mắt tao. Chưa bước vào truông nhà Hồ, tao đã ngửi thấy mùi rắn phảng phất với mùi thuốc thảo dược. Tao lên tiếng ngăn cản chồng mình nhưng không ai nghe cả. Thế rồi thế rồi họ tiếp tục đi. Lúc ấy trăng sáng lắm, có một con rắn từ đâu bò tới ngúc ngoắc cái đầu chặn đường. Ban đầu, đám thanh niên tưởng chỉ xuất hiện một con, nào ngờ chưa kịp bắt lấy nó thì bầy rắn đã kéo tới, bao vây đoàn thương lái hơn trăm người, hệt như chúng mày bị bao vây như bây giờ. Tao không thể dùng vu thuật và cổ thuật để cứu gia tộc, lúc ấy đứa bé trong bụng tao cựa quậy, ý niệm duy nhất của tao là chạy thật nhanh để trốn. Chồng tao biết số kiếp đã định họ phải chôn thây ở đấy, cho nên chỉ kịp đẩy tao vào lùm cỏ lau um tùm bên cạnh trước khi bị chém đứt đôi người.”
Người đàn bà áo trắng giơ một ngón tay khẽ lau gương mặt, thầm thì:
“Lúc ấy, máu của chồng tao văng đầy trên mặt tao. Thế nhưng, thời gian không còn nhiều, đứa trẻ trong bụng đạp dữ dội, tao ráng hết sức chạy thật nhanh để tìm chỗ trốn. Ấy vậy mà… lũ cướp truy lùng ráo riết, chúng còn xua cả chó để tìm hai mẹ con tao. Trong cơn hoảng loạn, tao vấp vào một tảng đá lớn. Một cơn đau dữ dội kéo đến, tao biết con tao đã vong mạng. Lúc đó… lúc đó tao đã có thể dùng vu thuật được rồi. Tao khẽ co người biến thành một con rắn nhỏ, rồi nép vào phiến đá để chờ đợi. Bọn cướp tìm khắp nơi, nhưng sao mà có thể tìm được tao.”
Ả khẽ cười nhạt rồi trầm giọng:
“Tao trốn trong hình hài con rắn mấy ngày, đến khi tao trở lại thành người thì vệt máu chảy trên đôi chân tao đã khô đen lại.”
Nét buồn phảng phất trên gương mặt ả không còn như trước. Ả quay lại nhìn đám người ông Thập rồi gắn từng tiếng:
“Lần đầu tiên trong đời, tao muốn giết người đoạt mạng!”
Cô Chiêm run run hỏi lại:
“Tại sao tại sao bà có thể làm nhiều chuyện như thế? Chẳng lẽ… chẳng lẽ trong làng Địa Ngục có ai đó đã phản bội? Chẳng lẽ ai đó đã đưa mạng của làng tôi vào tay bà? Tôi… tôi… tôi không tin!”
Người đàn bà cất tiếng cười lanh lảnh, khẽ nghiêng đầu về một bên rồi nhếch mép.
“Mày thử đoán xem nào!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất