Chương 21: HỒ XẠ HƯƠNG
Cô Chiêm ngây người nhìn ông Thập, rồi lại nhìn người anh ruột của mình, ông lão ăn mày què và cả người đàn ông cao lớn tên Tam quỷ. Người sinh ra và lớn lên ở trong làng giờ đây chỉ còn lại hai anh em cô và ông Thập, nếu không thể truy cứu những người đã chết, vậy thì kẻ phản bội chẳng lẽ lại là ông trưởng làng?
Cô Chiêm nhìn ông Thập, ông nhìn lại cô với ánh mắt đầy dò xét. Không ai nói với ai câu nào. Sau cùng, ông Thập nói với người đàn bà áo trắng:
“Làng này nếu có người nào đó phản bội, e rằng hắn cũng đã tiêu vong.”
Ông thở dài một tiếng não nề, rồi đổi giọng cứng cỏi:
“Đừng nghĩ chúng tôi không biết rằng sẽ đến ngày mình nhận quả báo. Dân làng chúng tôi biết rất rõ, thậm chí biết từ lâu. Làng này gần hai trăm người chết gần hết rồi. Vậy nên ai phản bội hay không, thực tình cũng chẳng quan trọng nữa.”
Trước thái độ của ông Thập, ả đàn bà thoáng ngạc nhiên. Vốn dĩ ả mong dồn những người còn sống đến mức nghi ngờ rồi tự tay giết lẫn nhau. Vậy nên ả úp mở những câu chuyện về âm mưu của mình, sau đó lại khơi gợi sự tò mò của những người còn lại, mục đích là lợi dụng tâm tư của ông Thập, cậu Đức và cô Chiêm. Ấy vậy mà, thái độ buông xuôi trước sự thật khiến cho ả có chút bất ngờ.
Cậu Đức gần như mất hết kiên nhẫn, vung con dao nhỏ ra phía trước rồi gằn giọng:
“Muốn giết, muốn chém thì đến đây. Đừng nhiều lời!”
Đôi mắt của ả long lên sòng sọc. Ả vừa cười vừa nói:
“Thằng nhãi con không hề có tính kiên nhẫn gì cả. Năm xưa nếu không có tao thì hai đứa nhãi ranh này không thể nào xuất hiện trên cõi đời được. Ha ha… Nếu nói ra thì chính làng chúng mày tự đẩy mình vào chỗ chết chứ không phải tao.”
Câu nói của ả khiến cô Chiêm và cậu Đức choáng váng cả người. Ngay cả ông Thập cũng run bần bật, nếu nói vậy, chẳng lẽ chính vợ chồng thị Du là người bán đứng cả làng hay sao? Miệng nói vậy, nhưng trong lòng ông Thập vẫn băn khoăn tự hỏi vì sao người đàn bà đáng sợ này có thể dày công thực hiện âm mưu tầng tầng lớp lớp đến như thế? Chắc chắn phải có người đứng sau trợ giúp. Bằng không, dù có ba đầu sáu tay, ả cũng chẳng thể nào thực hiện được.
Con đò chở vong vẫn nặng nề trôi lờ lững trên bầu trời. Người ta nói rằng, chỉ có người nào sắp chết hoặc nhiễm âm khí quá nặng mới thấy được con đò ấy. Ông Thập vốn không lạ gì với con đò này, ông thoáng nhìn thấy hướng mắt của hai đứa trẻ còn sót lại của cả làng.
Xem ra tám, chín phần chúng cũng nhìn thấy. Có lẽ số mệnh của làng sắp đến lúc tuyệt diệt.
Đúng lúc ấy, một con gió rất lớn thổi ùa tới mang theo hơi lạnh khô khốc. Cơn mưa đã vơi từ lâu, đám lửa bập bùng bị gió thổi vào bỗng mạnh lên dữ dội, thậm chí còn bạo liệt hơn cả lúc trước. Ngọn lửa mạnh đến nỗi giống như hỏa ngục mấy ngày trước đã thiêu chết dân làng. Ả đàn bà quay lại phía sau, vạt áo giao lĩnh nổi bật trước ngọn lửa màu đỏ rực. Gương mặt ả tái đi vài phần, ả lẩm bẩm:
“Mẹ kiếp! Sao chúng lại tới đây giờ này?”
Rầm… rầm… rầm…
Soạt… soạt… soạt…
Hàng loạt tiếng động rất lớn liên tiếp vang lên. Nghe qua thì giống như một con gì đó lớn lắm đang tiến lại gần. Mặt đất xung quanh rung chuyển, mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với mùi máu tươi tràn tới. Thứ mùi đó tanh nồng đến nỗi ngay cả Tam quỷ đầu đau như búa bổ cũng bị mùi tanh làm cho tỉnh táo. Bầy rắn nãy giờ vẫn vây vòng tròn quanh đám người ông Thập cũng trở nên kích động hơn khi ngửi thấy máu. Chúng ngóc đầu về phía trước, rồi lại ngó nghiêng như muốn tìm xem nguồn máu từ đâu mà lại hấp dẫn đến thế.
Ông Thập gai cả người, bèn quay sang lão ăn mày què hỏi nhỏ:
“Hình như… hình như sắp xảy ra sự lạ. Cụ có biết chuyện gì không?”
Thấy gương mặt của ông Thập, cô Chiêm, cậu Đức chăm chú nhìn mình, lại để ý thấy ả đàn bà đang bị phân tâm, lão ăn mày què nói nhỏ:
“Nếu tôi đoán không nhầm thì… thì… rất có thể là quỷ canh rượu đang đến.”
Tam quỷ choáng váng cả đầu óc nhưng vẫn thều thào đáp lại:
“Ý cụ nói là con quỷ đuôi dài mắt đỏ canh rượu sọ người phải không? Tại sao chúng lại đến? Chẳng phải chúng chỉ có nhiệm vụ canh rượu thôi sao?”
Lão ăn mày què ngắt lời, gương mặt nhăn nheo của lão đổ mồ hôi ròng ròng.
“Không đúng! Quỷ canh rượu là thuật luyện bùa linh độc nhất ở nước Việt và cả Trung Hoa. Cậu Tam tưởng người uống rượu sọ người bỗng chốc tài phép đầy mình, điều ma khiển quỷ là do rượu hay sao? Nói trắng ra, đó chỉ là một thứ đổi chác với lũ quỷ không hơn không kém.”
Rầm… rầm… rầm…
Mặt đất rung lắc dữ dội. Đám quỷ thi láo nháo khi nãy dường như cũng biết được thứ gì đó khủng khiếp sắp xuất hiện. Mặc dù nhốn nháo và kích động nhưng chúng vẫn không thể nào di chuyển. Riêng mẹ con nhà thị Lam nãy giờ vẫn ăn lấy ăn để cánh tay nhăn nheo mà ông Thập ném đi, thấy có động tĩnh lập tức đứng im nghe ngóng quên cả ăn.
Bà Tư đang ôm cái bình xanh màu ngọc lam, thấy mặt đất chao đảo, bèn hoảng hốt tìm chỗ trốn. Riêng ông Tư thì cứ như người mất hồn, vội tìm đường theo vợ. Ông ta vừa đi ra tới mỏm đá bên cạnh nhà, bất chợt trượt ngã vào một vũng nước, đầu ông ta đập vào phiến đá gần đó. Máu từ trong đầu ông ta rỉ ra thấm vào mặt đất ẩm.
Mùi máu khiến vài con rắn đang bao vây đám ông Thập chú ý, chúng không dám rời khỏi vị trí, nhưng cũng không cưỡng được thứ máu lẫn với thuốc phiện tỏa ra mùi thơm đầy mê đắm. Một vài con cố sức tiến lại, cắn phập vào cổ và người ông Tư, hút lấy hút để.
Diễn tả thật lâu, kỳ thực những sự việc ấy chỉ xảy ra trong tích tắc. Ả đàn bà mặc áo trắng không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc đầu nữa. Ả quay lại nhìn về rặng núi đen ngòm phía sau căn nhà bề thế của cụ Khảm, một bóng lửa lấp loáng phía xa. Chưa kịp phản ứng thì ả phát hiện bà Tư ôm bình xanh ngọc của mụ đi trốn, rồi một vài con rắn hút máu ông Tư. Ả điên cuồng quát:
“Lũ ngu xuẩn! Ai cho chúng mày rời khỏi vị trí?”
Ả sôi máu, sự thờ ơ lãnh đạm không còn. Bầy rắn bắt đầu ngọ nguậy khó chịu. Ban đầu chỉ là một vài con, sau tăng lên hơn chục con, rồi cuối cùng mấy chục con đều lao vào thân hình ông Tư mà hút máu.
Khung cảnh ấy thật quái lạ. Bầy rắn lúc bao vây đám người ông Thập vốn đủ màu sắc, vậy mà khi ả đàn bà kia tức giận, lớp màu dưới da rắn chuyển từ màu nhạt sang màu đỏ rực, giống hệt như người ta xát ớt vào mình rắn trước khi nướng trên bếp lửa. Đám rắn hung hăng không nghe lời ả ta nữa, chúng trườn tới cắn chi chít vào người ông Tư để hút máu. Những giọt máu đỏ tươi của ông Tư vừa truyền đến cặp răng nanh của chúng thì lớp da dưới thân chúng lập tức khôi phục màu sắc như trước.
Một bầy rắn lúc nhúc trườn khắp mọi chỗ để hút máu một người đàn ông đứng tuổi, cho nên chỉ trong tích tắc, làn da hồng hào của ông biến thành một cỗ thi hài màu xanh tím. Điều đó chứng tỏ rằng máu trong người ông đã cạn sạch.
Khung cảnh ấy khiến cả ông Thập lẫn lão ăn mày què đều rụng rời chân tay. Cô Chiêm bụm hai tay che miệng vì sợ hãi. Riêng cậu Đức giật mình hét lớn:
“Trốn đi! Còn chờ cái gì nữa?”
Mặt đất vẫn rung lắc, câu nói của cậu Đức khiến ả đàn bà giật mình. Ở khẽ lầm bầm thứ tiếng kỳ lạ, mắt nhìn không ngừng về phía đám rắn. Ông Thập luống cuống khiêng vợ đi cùng, dù thế nào cũng không để mặc thị ở đây được. Tam quỷ cúi xuống cõng lão ăn mày què, còn ông Thập xốc thân hình mềm oặt của vợ mình lên trên vai, cậu Đức đi phía trước để mở đường. Ngay lúc đó, ông Thập cảm thấy có điều gì là lạ vụt qua trong đầu ông, nhưng giữa tình thế nguy cấp, ông chẳng suy nghĩ được nhiều, chỉ biết cắm đầu bỏ trốn.
Đoán biết được đám người sắp bỏ chạy, ả đàn bà hét lớn bằng thứ tiếng lạ lùng, nghe qua thì hệt như tiếng Mường tiếng Mán, lại pha một chút khẩu âm rất khó nghe của người phương Bắc. Vừa nghe thấy tiếng hét, đám rắn lao vút đi như tên bắn trong không khí rồi đáp xuống đất tạo thành bức tường chắn trước cổng nhà cụ Khảm, không cho người ta trốn thoát. Đám người lập tức lùi lại, ả đàn bà cười như điên dại.
“Định bỏ trốn à? Đừng hòng thoát!”
Ả rút từ trong vạt áo ra một chiếc chuông nhỏ bằng bạc lấp lánh, hệt như chiếc chuông mà con hình nhân thế mạng mặc áo đỏ đã từng dẫn hồn phách của lũ trẻ nhỏ đi. Tiếng chuông vừa cất lên, từ trong chiếc hũ men xanh ngọc lam mà bà Tư ôm trên tay, có mấy quả cầu sáng chói lập lòe bay ra. Những quả cầu trắng tinh rơi xuống đất, lập tức hiện thành mấy đứa trẻ trắng toát, đứa nào đứa nấy đều ánh lên những ánh nhìn hiểm độc.
Chúng cười khanh khách khoái trá, rồi ngúc ngoắc cái đầu đi từ phía sau đám người ông Thập. Những đứa trẻ trong làng trước nay vẫn hiền lành là thế, vậy mà bây giờ vong phách của chúng bị người ta khống chế, tiếng cười của chúng hòa lẫn tiếng khè khè đầy đe dọa của bầy rắn. Mặt đất vẫn rung, tiếng rầm rầm vẫn vọng lại. Khung cảnh này chẳng còn quỷ dị âm u nữa, mà đã trở nên kinh hoàng đến chết chóc. Con dao trong tay đám người ông Thập trở nên yếu đuối đến tội nghiệp.
Cơn đau đầu làm Tam quỷ choáng váng, nhất là mỗi khi ả đàn bà kia thi triển vu cổ. Gã nghe thấy lão ăn mày què lẩm bẩm bên tai:
“Lạ thật! Lạ thật! Nếu chỉ là vu cổ thì sao ả ta lại có thể làm được nhiều việc đến thế?”
Phía trước là bầy rắn, phía sau là bầy trẻ yêu ma, đám người bị rơi vào thế gọng kìm. Cô Chiêm run rẩy hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Ông Thập nói chắc nịch: “Phải mở đường máu thoát thân thôi!”
Cậu Đức liếm bờ môi khô khốc, hổn hển đáp lại: “Ý ông là sao?”
Ông Thập nói nhanh:
“Tôi chạy trước về phía lũ rắn. Tôi và vợ là hai người, lũ rắn sẽ bị thu hút sự chú ý. Mọi người nhân lúc đó chạy thật nhanh, chạy ra khỏi cánh cổng làng đi thẳng đường mà xuống. Nhớ chưa?”
Lão ăn mày què và cô Chiêm đồng loạt hét lớn: “Không được!”
Ai nấy đều hiểu rất rõ ý đồ của ông Thập. Giữa muôn trùng vây ráp, ông muốn hy sinh thân mình làm mồi nhử. Tình thế trước mắt chỉ có cách đó thôi, nhưng cái giá phải trả thực sự quá đắt. Ông Thập vẫn cõng vợ mình trên lưng, bụng của thị áp vào lưng ông. Cô Chiêm run rẩy nói:
“Con… con không muốn. Làng ta đã chết hết rồi… Ông cũng đi theo sao?”
Ông Thập mỉm cười đôn hậu, nụ cười vô thức khiến ông chợt nhớ ra bản thân mình đã quên đi nụ cười từ lúc nào. Ông không còn thời gian nữa, ông đã chết từ lúc cầm con dao đâm phập xuống bả vai của vợ rồi. Vào khoảnh khắc ông định lao đi, một cú hích nhè nhẹ từ phía sau chạm vào lưng ông.
Ông chết sững! “Cái… cái gì thế?” Ông ngơ ngác hỏi nhỏ.
Cô Chiêm, cậu Đức nhìn ông trưởng làng như thể trúng phải tà. Lũ rắn không có ý định tấn công, bọn trẻ vẫn lửng lơ trên mặt đất, tất cả chúng như đang dò xét đám người phía trước.
Ả đàn bà áo trắng cười man dại, rít lên the thé. Trong giọng nói của ả vừa có giọng eo éo của đàn ông, vừa có giọng đàn bà:
“Xà phục của tao mới là xà phục chân chính. Yêu phách vong nhi của tao mới thực là thứ kỳ tài lãnh ngộ. Ha ha… Chúng mày thấy chưa? Chúng mày đáng kiếp chưa?”
Lũ trẻ phụ họa theo lời ả đàn bà bằng cách ré lên cười sung sướng, chúng vừa xoay vòng quanh vừa ngân nga bài vè ma quái:
“Ve vẻ vè ve
Cả làng chết hết
Chúng tao cả mừng.”
Rầm… Rầm… Rầm…
Tiếng động càng lúc càng lớn. Dường như cảm thấy diễu võ dương oai như thế là đủ, ả đàn bà lập tức quay lại căn nhà vẫn bốc cháy. Ả khẽ phất tay áo một cái, mấy con quỷ thi tự dẫn xác vào nhà, hệt như cái cách người ta mồi thêm lửa để bếp củi khỏi tắt.
Đầu tiên là đống xác người chết dưới núi với khuôn mặt xám xịt, rồi cả mẹ con thị Lam đều lần lượt phi vào trong biển lửa. Tiếng xương người, tiếng da thịt bủng beo cháy tí tách, mỡ người chảy ra gặp lửa cháy tạo thành mùi khét tởm lợm.
Bà Tư lúc ấy run cầm cập, nấp sau một phiến đá; ả đàn bà dường như quên mất kẻ đồng lõa của mình. Ả thấy xác người chết cháy nên vui đến phát cuồng. Cơn vui của ả mỗi lúc càng đến đỉnh điểm, bầy rắn mỗi lúc một đậm màu và trở nên hung hăng gấp bội. Tiếng sấm đì đùng trên không trung, giống như báo hiệu một cơn mưa lớn lại lập tức đổ xuống.
Quỷ thi cháy hết, mẹ con thị Lam gào rú trong đống lửa đỏ rực. Từng lớp thịt róc xuống, tuột khỏi da người.
Phần ngực của thị Lam bị nung chảy đầu tiên, mấy đứa con của thị phát điên, nhào tới gặm nốt những con mắt của đám quỷ thi còn sót lại trước khi bản thân chúng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Ông Thập không hề để ý đến những cảnh tượng ấy, ông sững sờ phát hiện một điều gì đó mà dường như chính ông đã quên lãng. Rõ ràng… có một điều gì đó vừa cựa quậy. Ông hoảng hốt nhận ra thân thể vợ mình vẫn còn rất ấm chứ chưa hề nguội lạnh như xác chết thông thường. Lạ hơn nữa, một thứ gì đó vừa khẽ chạm vào lưng ông. Có lẽ nào…
Ông quên cả nhiệm vụ trước mắt, cũng chẳng màng đến đám rắn càng lúc càng điên cuồng. Ông đặt vợ xuống đất, vội vàng nắm cổ tay vợ rồi chạm vào mạch. Lão ăn mày què nhìn theo, hiểu ngay và hỏi dồn:
“Mợ… mợ ấy chưa chết à?”
Ông Thập run lắm, chưa bao giờ ông vừa run vừa hoảng loạn như lúc này. Mạch của thị vẫn còn đập nhưng yếu lắm. Ông không phải là cụ Khảm nên chẳng biết phán đoán tình trạng mạch thế nào cho phải. Thế nhưng, phát hiện vợ vẫn còn sống, ông rưng rưng bảo với lão ăn mày què:
“Cụ… Cụ… xem cho con, có phải vợ con…?”
Lão ăn mày què giật thót mình, vỗ vai Tam quỷ ngỏ ý thả cụ xuống. Thực tình lúc này xem mạch là điều ngớ ngẩn, nhưng một người lý trí và kín kẽ như ông Thập lại có thể trở nên kích động như vậy, chắc chắn phải có chuyện hệ trọng vô cùng. Lão ăn mày què cầm tay thị Thập, một tia kinh ngạc xoẹt nhanh qua trí óc lão. Lão ngẩng lên nhìn gương mặt đầy vết xước của ông Thập, rồi nhìn cậu Đức, cô Chiêm đang thất thần. Lão reo lên khe khẽ:
“Thị chưa chết… Vừa rồi chỉ là ngất đi và hôn mê thôi… Thị còn sống. Nhưng mà… nhưng mà…”
Ông Thập sốt ruột hỏi: “Nhưng mà làm sao ạ? Cụ cứ nói đi.”
Lão ăn mày què đáp lại: “Còn hơn cả sống nữa… thị có bầu rồi!”
Những câu cuối lão ăn mày nói thật khẽ, vừa nói vừa liếc ả đàn bà áo trắng như sợ ả nghe được.
Lời nói của lão ăn mày què giống như cơn sóng biển táp thẳng vào cõi lòng ông Thập. Cơn bàng hoàng khiến ông chết đứng như trời trồng. Ông nhìn xuống vợ mình, gương mặt thị nhợt nhạt đến ma quái, không hiểu là do mất sức hay do ánh sáng từ lũ yêu phách vong nhi tỏa ra nữa. Ông Thập nghẹn lại, không dám ôm ghì lấy vợ mà chỉ có thể gục xuống cạnh vợ bật khóc nức nở. Riêng cô Chiêm thì bụm miệng lại để ngăn tiếng khóc phát ra.
Tam quỷ xẵng giọng:
“Nhanh lên bác Thập! Nếu không, nếu không thì không kịp nữa đâu.”
Cô Chiêm hùa theo: “Đúng rồi! Đúng rồi! Phải mang bà ấy đi thôi.”
Lời nói có phần đơn giản đến mức vụng về của cô Chiêm khiến ả đàn bà cười rũ rượi, ả gào lên đầy kích động:
“Đi à? Chúng mày định đi đâu?”
Đám người chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy ả phất tay áo. Lập tức một con rắn màu đỏ như máu lao tới phía cô Chiêm. Tam quỷ thấy vậy hét lớn:
“Cẩn thận!”
Gã nhoài người ra để đón lấy con rắn. Cơn đau đầu buốt nhói khiến gã đi chệch hướng so với dự tính ban đầu, thế nhưng gã cũng kịp tóm lấy đầu con rắn. Con rắn hung hãn khè răng nanh nhọn hoắt về phía gã, một thứ chất lỏng trắng đục bay vào mắt trái của Tam quỷ. Gã kêu lên một tiếng rồi gục xuống. Cô Chiêm thốt lên rồi nhào tới. Cô căm hận nhìn trừng trừng vào ả đàn bà phía sau, gào lớn:
“Khốn kiếp! Mày không phải là con người?”
Ả đàn bà rung lên vì kích động, càng lúc càng cuồng dại:
“Đúng rồi! Đúng rồi! Phải thế! Phải căm thù như thế! Mày càng tức thì tao càng muốn mèo vờn chuột với chúng mày. Cứ thế đi! Ha ha.”
Bầy rắn thấy vậy càng lúc càng kích động, lũ trẻ đã thôi kêu gào từ lúc nào, chỉ có tiếng khè khè từ miệng rắn và tiếng rầm rầm càng lúc càng gần.
Tình thế vốn đã hỗn độn, lúc ấy từ trong bóng tối vang lên một tiếng hét chói tai. Cậu Đức và ông Thập ngẩn người ngóng theo hướng phát ra tiếng động. Cậu Đức lẩm bẩm:
“Hình như tiếng của bà Tư?”
Nói chưa dứt câu thì đám người đã thấy bà Tư đổ rạp về phía trước, một cánh tay áo dính đầy máu, hai hốc mắt bị móc sạch, khiến bà ta chẳng còn thấy đường. Thì ra, trong lúc hỗn loạn, bà Tư định cầm cái bình men ngọc lam trốn đi mất, nào ngờ đụng phải thằng điên đang đói khát. Nó xông tới tấn công bà ta và khiến nạn nhân bỏ mạng trong gang tấc.
Thấy thằng điên móc mắt, giết người nhanh như cắt, ả đàn bà cười ré lên.
“Hay! Hay lắm! Tao thật không nhìn lầm mày!”
Ả vừa cười vừa khẽ rung chiếc chuông, thằng điên lập tức đờ đẫn như không biết gì nữa. Nó lững thững đi về phía đám người phía trước, cậu Đức thủ thế chuẩn bị chiến đấu, lão ăn mày què lùi lại phía sau nắm chặt tay Tam quỷ, cắn một cái bật máu. Riêng ông Thập thì vội vã xốc vợ lên vai, tay còn lại giơ con dao ra phía trước. Ngay cả cô Chiêm cũng lập tức hướng mũi dao về phía thằng điên, trong lòng quyết tâm sống mái một phen với nó.
Ả đàn bà mỉm cười đắc ý. Âm mưu tầng tầng lớp lớp của ả cuối cùng cũng chạm tới mục đích cuối cùng. Ả giữ lại mạng sống của những kẻ lì lợm nhất làng, cũng chính là để mục sở thị những hậu duệ cuối cùng của lũ cướp tiêu diệt lẫn nhau. Nếu như thằng điên này không thể làm nên chuyện thì ả còn một kế sách phía sau nữa.
Nhất định ông Thập và mấy người kia sẽ không thể nào thoát nổi. Khung cảnh này, đúng là ả đã đợi cả trăm năm. Tiếng rầm rầm từ xa vọng lại vốn dĩ ả biết rất rõ, ả thừa hiểu rằng thứ gì đang tới. Nhưng ả không màng, vì ả biết chắc rằng đêm nay, đêm mồng Bảy rạng sáng mồng Tám tháng Giêng, sẽ có nhiều người phải chết. Khi người cuối cùng nằm xuống, chính là lúc ả được tái sinh.
Từ trên không trung, tiếng sấm lại đì đùng vang lên.
Tia chớp làm sáng lóe một vùng trong chốc lát, gương mặt thằng điên đầy máu người. Đôi mắt nó đờ đẫn nhưng nụ cười của loài thú dữ thì hiện rõ ràng. Một giọng nói vang lên trong đầu nó:
“Đến đi! Đến kia đi! Máu thịt của lũ người kia chờ mày.”
Thằng điên vùng chạy tới. Cậu Đức đón hướng nó chạy, giơ chân đạp nó sõng soài. Đám yêu nhi vong phách chẳng khác nào một bầy khán giả bất đắc dĩ, chúng rít lên the thé khi một giọt máu nóng hổi của cậu Đức văng phải. Thằng điên không hề biết đến đau đớn, hai ngón tay đen kịt của nó vung tới đòi móc mắt cậu Đức cho bằng được. Nhanh như cắt, nó nhào tới đánh giáp lá cà, hai bên sức khỏe ngang nhau, nhưng lúc này thằng điên dường như bột phát cơn dại, nó bất chấp mọi cách dùng tay ghì chặt cậu Đức xuống đất.
Cô Chiêm thấy tình thế nguy ngập, lén bò tới phía sau thằng điên. Tấm lưng thằng điên phơi ra dưới ánh lửa bập bùng, cô vung một nhát dao rồi cắm phập xuống tấm lưng phía dưới. Có lẽ vì lực yếu nên con dao không đâm thẳng vào xương sống của nó, mà chỉ dừng lại ở mạng sườn. Thằng điên hét lên một tiếng chói tai, cậu Đức lúc ấy thừa cơ dùng đầu gối thúc mạnh lên đầu nó. Ả đàn bà không còn cười nữa, gương mặt ả đỏ lên vì tức giận. Màu sắc của bầy rắn cũng trở nên đậm hơn. Lão ăn mày què và ông Thập đoán được điều sắp xảy đến, rất có thể ả sẽ ra lệnh cho lũ rắn tấn công. Ông Thập hét lớn:
“Nhanh kết thúc đi!”
Một tiếng rắc vang lên, cậu Đức bị thằng điên bẻ gãy một tay, cơn đau ùa đến. Tam quỷ nãy giờ đầu óc quay cuồng, bất chợt gã nghe thấy một tiếng nói vừa lạ vừa quen vang lên bên tai. Gã đờ đẫn, xông thẳng tới chỗ cậu Đức. Nhưng thay vì xuống tay với cậu, gã loạng choạng cầm một cánh tay của thằng điên và xé toang khỏi người nó.
Tiếng trống rầm rầm từ con đò chở vong vang lên.
Huyết chiến dồn nhau vào chỗ chết luôn hiếm khi xảy ra, những lúc ấy vong hồn trên con đò sẽ lập tức khua chiêng đánh trống, mục đích là để những kẻ đang sống trở nên hăng máu mà đánh nhiều hơn. Vong hồn của các oan gia trái chủ vốn chẳng phân biệt đúng sai, chỉ đến lúc hết mạng sẽ gọi người ta đi, hệt như cái cách người bệnh lúc sắp mất thường thấy bóng trắng trước cửa nhà.
Tiếng chiêng trống vang lên, mất một cánh tay khiến thằng điên càng phẫn nộ. Tam quỷ đau đớn, một tay ôm đầu lảo đảo tiến lại cậu Đức. Gã vung một cước, khiến cậu Đức không kịp trở tay bị hất thẳng ra phía sau, cành cây khô bên cạnh nhà cụ Khảm rơi lả tả xuống đất. Một tán cây rơi trúng chân bà Thập, cơn đau khiến bà đột ngột tỉnh lại.
Tuy vậy, lúc ấy không có ai để ý đến bà, người ta còn đang chú ý đến cậu Đức và Tam quỷ cùng thằng điên be bét máu. Hai đánh một khiến thế trận quá mất cân bằng. Ông Thập chỉ vội nói với cô Chiêm: “Giúp bác trông chừng vợ bác,” rồi chạy lại tiếp ứng cho cậu Đức.
Về phần lão ăn mày què, gương mặt lão bắt đầu dại đi, mắt trở nên sẫm màu hơn. Lão sắp hóa thành sói lửa. Cổ họng lão khô khốc như ai đốt lửa bên trong. Lão gào lên một tiếng, toàn thân đột nhiên to lớn lạ thường, đôi chân sói mọc ra trong tích tắc. Cô Chiêm bị cảnh tượng ấy làm hoảng sợ đến đứng tim. Lão quay người lại, nhằm thẳng ả đàn bà mà hướng tới.
Khắp nơi đều là chiến trường. Người đấu với người, quái đấu với yêu.
Ả đàn bà thoạt thấy lão ăn mày què trong lốt sói bèn giật mình. Ả gằn giọng:
“Khốn nạn thật! Mày là dị yêu đấy à?”
Lão ăn mày không nhiều lời, xông đến cắn phập vào bả vai ả. Chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, ả trở tay không kịp, gào lên bằng thứ tiếng kỳ lạ. Ngay lập tức bầy rắn phóng nhanh đến bao vây lão ăn mày què. Vết thương trên bả vai của ả không chảy máu, mà chỉ rơi rớt vài miếng thịt lả tả giống như người ta ăn đậu phụ.
Một bên là Tam quỷ và thằng điên dồn cậu Đức và ông Thập, một bên là lão ăn mày què và ả đàn bà đang giao chiến lẫn nhau.
Trên không trung, tiếng trống chiêng vang lên không ngớt, ánh chớp rạch ngang trời, lão ăn mày què nhào vào quyết tâm triệt hạ người đàn bà tàn độc. Lão nhắm hẳn cổ họng ả mà cắn, hàm răng sắc lẻm cắm sâu vào một bên cổ của ả, khiến ả không cất được thành lời, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ. Thì ra, lão ăn mày què đã sớm biết bầy rắn chỉ có thể nghe theo lời sai khiến của ả. Chính vì vậy, cách khống chế nhanh nhất, đó là chặt đứt cuống họng của ả. Chiếc chuông trong tay ả không ngừng rung lên, bọn yêu nhi vọng phách phi đến bám chặt lấy thân sói đầy lông lá.
Cuộc chiến đi đến hồi ác liệt.
Mắt Tam quỷ mờ đi, bên tai gã không ngừng nghe tiếng thúc giục phải giết cho kỳ được hai kẻ trước mặt.
Thằng điên chảy máu không ngừng, đôi mắt đỏ của nó long lên sòng sọc. Giữa lúc ấy, bà Thập tỉnh lại, cơn đau buốt từ bả vai khiến bà nhận thức rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô Chiêm nhìn thấy bà tỉnh lại, ngỡ ngàng:
“Bà! Bà tỉnh lại rồi ạ?”
Thị Thập khó nhọc gượng dậy nhìn xung quanh, chợt thấy tình thế trước mắt, ngay lập tức bà hiểu mọi chuyện. Cô Chiêm lúng túng đỡ bà ngồi dậy, gương mặt đầy máu me và tro tàn của cô nhòe nhoẹt nước mắt. Cô chưa kịp giải thích với bà thì bỗng thấy một cái bóng trắng đục cao ùa tới phía sau cậu Đức, trong tay cầm một cái chùy đỏ như máu. Cái bóng là vô hình, nhưng cái bóng cũng là sự thật. Ít nhất là với cô. Không kịp nhìn bà Thập lần hai, cô Chiêm chạy ào tới cứu anh trai mình. Cô cứa thật mạnh con dao vào lòng bàn tay, thứ máu nóng của những kẻ trời sinh nhìn thấy được ma như cô chắc hẳn sẽ có tác dụng với ma quỷ. Cô không rõ, nhưng nhất định phải liều.
Chết cũng phải liều!
Lại nói về bà Thập lúc nãy, phần bả vai như bị xé ra từng mảnh, nhưng bà hiểu chuyện đến nước này chỉ có thể giải quyết được từ phía kẻ gây ra vong mạng. Bà cắn chặt răng, rút thật mạnh con dao ghim sâu trong người mình ra. Bà lồm cồm bò sang bên hông nhà cụ Khảm, từ nơi ấy có thể quan sát rất kĩ địa thế chỗ ả đàn bà kia. Lão ăn mày què khi ấy vẫn cắn chặt lấy cổ ả, còn bầy vong thì nhung nhúc bám theo lão hệt như một lũ dòi bọ. Một đứa trẻ liệng người phóng thẳng vào mặt lão ăn mày, hơi lạnh tỏa ra khiến lão choáng váng bật ra phía sau. Ả đàn bà thoát ra được trong tích tắc. Ả lùi lại thủ thế để chuẩn bị triển khai thuật bách xà. Bà Thập biết rằng cơ hội cho bà chỉ có một, nhân lúc ả quay lưng về phía sau, bà dùng hết sức bình sinh nhào tới đâm thật mạnh con dao vào tấm lưng trước mắt.
Một tiếng phập vang lên rất khẽ, bà Thập vừa cho ả một nhát thấu tim.
Tất cả bàng hoàng. Tất cả đều sửng sốt trước cảnh tượng ấy.
Ông Thập choáng váng đến mức rơi cả con dao trong tay. Thằng điên ngẩn người nhìn về phía trước.
Máu của bà Thập nhuộm lẫn vạt áo của ả. Ả bị đâm vào tim tuy bất ngờ nhưng vẫn lạnh giọng:
“Mày tưởng thứ dao hèn này có thể giết được tao à?”
Nói rồi, ả thúc thật mạnh vào người bà Thập. Khóe miệng bà Thập hộc máu, cả người bà bắn về phía sau. Ông Thập gào lên một tiếng thất thanh rồi chạy tới chỗ vợ mình.
Tất cả hệt như một thước phim quay chậm. Khi người ta hoàn hồn lại thì đã thấy bà Thập nằm bệt dưới đất, cả người đầy máu, một vết máu lớn loang ra từ phần thân dưới của bà, thoạt nhìn từ xa trông giống hệt như một tân nương mặc hỉ phục màu đỏ rực rỡ.
Ông Thập khóc không thành lời. Bà Thập mỉm cười rồi khẽ nói:
“Mình đừng khóc… đừng khóc… Làng ta sẽ không tuyệt tự, làng ta sẽ thắng…”
Một cơn ớn lạnh bủa vây lấy bà. Bà nhìn thấy phía trước một con đò trôi lềnh bềnh trong đêm mờ sương. Có ai đó đứng đợi bà phía trước. Nhìn kĩ lại thì không phải một người, mà gần như cả làng đều ở trên đó.
Bà rời mắt khỏi con đò, rồi lại nhìn ông Thập, mắt nhòe đi.
“Mình đừng trách tôi… tôi… tôi… thực sự hối hận!”
Hai từ “hối hận” vừa thốt ra, bà khẽ nghiêng đầu vào lòng ông Thập rồi ra đi mãi mãi.
Ông Thập gào lên một tiếng đau đớn. Ngay cả thằng điên cũng bối rối không kém vì chẳng hiểu sự tình trước mắt. Khi nó chưa kịp nhận ra điều gì thì cậu Đức đã nhanh tay tiến tới chỗ nó, rồi trong chớp mắt, cậu đâm vào giữa mắt nó một nhát lạnh lùng. Thằng điên không kịp nói nửa lời, ngã lăn quay xuống đất. Khung cảnh hỗn loạn, sương mù vẫn bay bảng lảng, đom đóm từ đâu bu đến dày đặc. Người ta bàng hoàng vì mọi diễn biến quá mức dồn dập, chỉ có ả đàn bà kia vẫn cười, ả cười như chưa bao giờ được cười đã đời đến thế. Ả sung sướng kêu lên:
“Cuối cùng… cuối cùng thì con rối quan trọng nhất do tao giật dây cũng chết rồi. Ha ha, chúng mày từ bỏ đi. Làng Địa Ngục đã bị tao biến thành địa ngục cả rồi. Ha ha. Chúng mày nhất định phải trả giá!”
Ả điên dại đến nỗi hoàn toàn không còn nhân tính và lý trí. Cô Chiêm nhòe nhoẹt nước mắt, trong tay vẫn còn chĩa thẳng con dao nhọn hoắt về phía vong hồn màu trắng đục, chỉ chờ kết liễu đối phương.
Thế nhưng đúng lúc đó, một diễn biến khác ập đến bất ngờ…
Mặt đất nãy giờ vẫn rung lắc dữ dội, nay lại rung ầm ầm như thể trời đất sắp sụp đổ. Cô Chiêm, cậu Đức, Tam quỷ và cả thằng điên đều sững sờ không hiểu chuyện gì xảy ra. Ả đàn bà rùng mình một cái. Bốn bề phía trước, mấy ngọn lửa lơ lửng đầy ma quái xuất hiện giữa không trung. Lão ăn mày què giật mình thảng thốt:
“Quỷ canh rượu đến rồi!”
Mặt đất nứt toác ra làm đôi. Đám người chới với, ngã sõng sượt. Từ dưới đất hiện lên hai con quỷ to hơn ba trượng, đuôi dài quét đất, trên đầu mỗi con đều có một cặp sừng dài như sừng trâu. Toàn thân chúng đen ngòm, nhưng đôi mắt lại rực lửa, trên cổ mỗi con đều có một chuỗi vòng đầu lâu trắng xóa. Bọn quỷ tay cầm lưỡi mác đi tới, toàn thân chúng bốc ra mùi rượu và mùi máu tanh đến mức ngộp thở. Chúng bước đi rầm rập, mỗi bước đi của chúng khiến mặt đất bốc khói. Khi đến trước mặt ả đàn bà kia, một con cất giọng âm u như từ địa phủ vọng về:
“Một trăm chín mươi ba vong mạng đã đủ! Đến lượt mày trả mạng rồi.”
Gương mặt đắc chí của ả biến mất, ả rùng mình một cái rồi hoảng hốt:
“Sao sao… sao lại thế được? Còn tới mấy mạng người kia cơ mà?”
Bàn tay ả run run, chỉ ra phía sau rồi lắp bắp nói:
“Người làng này còn đến ba người nữa. Chúng… chúng… chúng còn chưa chết cơ mà. Chẳng lẽ… chẳng lẽ có gì nhầm lẫn ở đây?”
Con quỷ còn lại nhìn về phía sau, đôi mắt nó giống hệt như hai lò than rực lửa. Con còn lại lắc đầu.
“Đã đủ vong mạng! Mày phải chết thôi!”
Ả gần như hoảng loạn, lắc đầu như điên.
“Sao sao lại thế được? Rõ ràng rõ ràng là vẫn còn mạng người chưa chết. Làm sao ta phải chết như thế được?”
Tiếng cười của quỷ lanh lảnh vang vọng khắp núi rừng, khiến bây chim bay nháo nhác. Ở giật thót một cái, rồi như hiểu ra điều gì, ả hét lớn:
“Khốn nạn! Nhất định trong làng này phải có đứa đang chửa lúc chết! Chỉ có thế… chỉ có thế mới đủ vong mạng.” Ả gào lên một tiếng đầy phẫn uất.
Hai con quỷ không nói gì nhiều. Một con khẽ khoát tay, chiếc bình men xanh ngọc lam từ dưới đất bay vọt vào tay nó. Đám yêu nhi vong phách bị thu gọn, ngay cả vong trắng đục cầm xích cũng bị triệu hồi. Tất cả bị hút vào chiếc bình men xanh ngọc, tạo thành một thứ hỗn hợp sóng sánh như sương mù phát sáng. Ả đàn bà hoảng loạn, vùng chạy để tìm chỗ trốn.
Thế nhưng, khi ả vừa quay lưng bước đi, một con quỷ cầm mác ném xuyên qua người ả. Ả gục xuống đất như một con rối bị đứt dây. Thi hành án tử cho kẻ hành vu cổ xong, hai con quỷ biến mất vào khoảng không. Khi chúng rời đi, chiếc bình xanh ngọc rơi xuống đất, bên trong vang lên một tiếng leng keng. Ông Thập và đám người còn lại nãy giờ chứng kiến đều không khỏi bàng hoàng. Ông khẽ đặt xác vợ mình xuống một góc, sau đó tiến tới cái bình, phát hiện bên trong còn lưu lại chiếc vòng vàng mà mình nhặt được lúc nhỏ. Ông điếng người, vội vã đến cạnh ả đàn bà nằm dài dưới đất. Hơi thở ả rất yếu, ông Thập khẽ cúi xuống. Ả thấy vậy nhưng vẫn mỉm cười lạnh nhạt rồi thì thào:
“Mày đến mắng chửi tao đấy à? Cứ mắng đi! Đằng nào hồn phách tao cũng sắp tan rồi.”
Ông Thập lắc đầu, chỉ khẽ nói:
“Chuyện mà cha ông tôi gây ra cho gia đình tiền bối, thực sự là trái với đạo trời. Thay mặt tất cả, tôi… tôi… tôi xin cúi đầu thỉnh tội, mong tiền bối yên tâm lên đường.”
Lần đầu tiên trong đêm mùa xuân lạnh đến cắt da cắt thịt, gương mặt ả đàn bà thoáng sững sờ. Ả chỉ khẽ lắc đầu, nói:
“Không ngờ ta bị tương kế tựu kế. Đến chết rồi vẫn bị kẻ khác lừa vào tròng.”
Lão ăn mày què, cô Chiêm, cậu Đức đã tới bên cạnh xác ả từ lúc nào. Cô Chiêm mắt đỏ hoe khẽ đáp:
“Bà… bà có thể cho chúng tôi biết sự tình từ trước tới nay không? Còn quá nhiều điều khúc mắc. Nếu bà không nói… Thực sự chúng tôi không biết phải đối chứng ở đâu.”
Ả khẽ hấp háy đôi môi như thể muốn nhâm nhi thêm chút sương lạnh. Một giọt nước mắt màu đỏ sẫm trong mắt ả chảy ra. Ả trầm giọng:
“Mọi chuyện bắt đầu vào đúng cái đêm định mệnh cả gia tộc ta bị chết hết.”
Ông Thập, cô Chiêm, cậu Đức và cả lão ăn mày quà khẽ ngồi xuống bên cạnh người đàn bà đang hấp hối. Giờ này chắc cũng đã đầu giờ Dần. Trận chiến cuối cùng đã kéo dài từ chạng vạng tối đến giữa đêm. Ngẫm ra cũng thật lạ, vừa mới quyết giết nhau bằng được, mà cuối cùng lại có thể ngồi xuống cạnh nhau như tri kỷ. Cảnh tượng ấy vừa khiến người ta thấy lạ lùng, vừa có chút gì đó thật ngậm ngùi.
Cô Chiêm nhìn ả đàn bà trong hình hài của mẹ đẻ mình đổ ra dòng huyết lệ, bất giác không cam lòng được, cô xé một vạt áo rách bươm để thấm nước mắt cho bà. Người ấy nhìn bầu trời vẫn còn tối thui, chậm rãi nói:
“Ta sinh ra ở một bản làng quanh năm mây trắng bay ngang trời, hệt như làng Địa Ngục ấy. Khi lấy chồng, người trong nhà gọi ta là Thập nương. Vào cái đêm hôm ấy, ta không chỉ mất đi chồng, mà vô tình trong lúc chạy loạn còn mất đi cả đứa con. Vu cổ là thuật phù thủy của tộc người Bách Việt khi xưa, có từ lúc khai thiên lập địa. Tổ tiên của ta là một trong những tộc người nắm giữ bí mật của tà thuật đó. Trong đó, những người sinh vào ngày âm khí cực mạnh như ta thường có khả năng mạnh hơn hẳn những vu sư khác.”
Người đàn bà thở nhè nhẹ, vết thương xuyên người của bà ta không hề đổ máu, mà chỉ bốc ra một mùi gì đó vừa thoang thoảng mùi thuốc bắc, vừa có mùi tanh tanh của thịt rắn. Bà ta nói tiếp:
“Những kẻ như ta thường không dễ đẻ con, vì nếu đẻ thì con cái thường chết yểu. Khi mang bầu không được phép dùng vu cổ, bởi sử dụng nhiều cổ trùng, dưỡng ngao sẽ tổn hại đến âm đức. Ta vì chồng con mà tránh phạm phải điều ấy. Chuyện bị cướp giết sạch ở truông nhà Hồ ta không nhắc lại nữa. Khi ta phát hiện ra con ta đã chết, hai dòng máu khô quánh xung quanh thân dưới khiến ta gần như phát điên. Ta gào khóc điên loạn. Thế rồi… thế rồi. Ta quyết định sẽ khiến cho toán cướp tuyệt tử tuyệt tôn.”
Người đàn bà mở to đôi mắt, một ánh sao lấp lánh yếu ớt trên bầu trời phản chiếu vào mắt bà ta. Bà ta run đến nỗi cô Chiêm phải khẽ đặt tay lên ngực bà ta để trấn an. Bà ta thì thào:
“Nếu… nếu chỉ sử dụng vu cổ thì cùng lắm có thể hạ cổ trùng vào thức ăn của đối phương. Ta nằm suy nghĩ suốt một đêm, không ăn, không uống, cuối cùng mới quyết định sử dụng bí phương tàn độc nhất. Đó chính là dùng bào thai trong bụng ta để… để biến nó thành cổ trùng mạnh nhất.”
Lão ăn mày què rụng rời chân tay khi nghe người đàn bà nói điều đó. Sử dụng người để làm cổ trùng, chăng khác nào Tần Thủy Hoàng lúc trước. Mặc dù việc đó vẫn còn nhiều điều nghi vấn, nhưng xem ra… người đàn bà này lòng cũng sắc lạnh không thua kém gì vị hoàng đế tàn bạo nhất lịch sử Trung Hoa.
Đoán chừng được trong lòng lão ăn mày què đang nghĩ gì, ả khẽ nhắm mắt, song toàn thân không ngừng run rẩy. Một lúc sau mới nói tiếp:
“Lúc ấy, cái thai của ta đã quá lớn. Để lấy nó ra làm cổ trùng thì gần như phải hy sinh tính mạng. Ta có thể trở về như một vong hồn, còn chuyện luyện cổ trùng bằng thai nhi thì phải mượn đến tay người dương thế. Khi đó, trong lòng ta chỉ có sự căm thù. Chồng chết, con mình cũng chết… thử hỏi ta còn sống trên thế gian này làm gì nữa? Và thế là ta mài một viên đá cuội, khi đêm xuống thì viên đá cũng thành một lưỡi dao sắc nhọn. Ta đưa một đường dao rạch xuống bụng, rồi sau đó… sau đó… đứa nhỏ xuất hiện trước mắt.”
Cô Chiêm rùng mình, ngay cả cậu Đức và Tam quỷ ngồi phía xa cũng không khỏi sửng sốt. Người đàn bà thở khó nhọc, tiếng nói đây mệt mỏi ưu tư:
“Đêm hôm ấy, hồn ta bay khỏi xác. Ta nhanh chóng đi tìm một người để nhập vào. Các người hẳn cũng biết, để nhập xác không phải là chuyện dễ dàng. Một cơ thể nhưng chung đụng tới hai linh hồn, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Để chắc chắn, ta tìm cách nhập vào những kẻ yếu bóng vía hoặc trẻ con nhỏ tuổi. Hồn ta bay khắp nơi, vô tình trông thấy một bé gái thơ thẩn chơi trong một bụi rậm gần nơi ẩn náu của bọn cướp. Ta mừng lắm, nhanh chóng tới gần nó. Khi đến nơi, ta mới phát hiện rằng nó có thể nhìn thấy ta. Nó khẽ nghiêng đầu nhìn ta rồi mỉm cười, ta rất kinh ngạc vì điều đó. Nhưng đại sự còn đang trước mắt, ta liền nhập vào xác nó, thậm chí… thậm chí… ta còn đuổi hồn của nó ra ngoài để mặc cho ta hành sự. Có thân thể rồi, ta lập tức chạy đi tìm xác chết lênh láng máu và đứa con chết yểu trong bụng ta. Lần đầu tiên ta ôm đứa con đầy máu trong tay, cảm nhận được da thịt của nó, ta khóc đến mức chết lặng. Ta căm hận lũ cướp, ta hận những kẻ đã lấy đi tất cả của ta. Chúng chúng thật đáng chết!”
Gương mặt cô Chiêm nhòe đi vì nước mắt, cậu Đức và ông Thập bần thần cả người, khóe mắt của họ cũng đỏ hoe. Chừng một lúc sau, người đàn bà kể tiếp:
“Hồn ta phảng phất ở khắp nơi, đêm đến ta lang thang vất vưởng ở nơi xảy ra thảm kịch, đánh thức những vong hồn ngủ quên để chúng hiện hồn phá phách khắp nơi. Đó là lý do người dân sống quanh đó thường nghe thấy tiếng gươm đao va vào nhau loảng xoảng mỗi khi đêm về.
“Ta dùng xác chết con ta để làm cổ trùng, gọi là cổ trùng nhân mạng. Dường như ông trời cũng muốn giúp sức, khi ta luyện xong thì bè lũ băng cướp bị quan quân triều đình bắt được. Ta lập tức nhập vào bé gái lần trước và giữ cổ trùng nhân mạng trong một cái túi nhỏ. Ta khéo léo nhập và thoát xác chứ không chiếm trọn vẹn thân thể nó, một mặt để cho cha mẹ nó không biết, mặt khác là để nó không sớm chết yểu. Tàn dư của băng cướp cùng nhau chạy loạn, cha mẹ của đứa trẻ ấy liền dẫn nó theo. Không ai nghi ngờ một đứa trẻ cả, ngay cả khi nó liên tục nói với mẹ nó là nó nằm mộng những điều quái lạ. Đề phòng trường hợp đứa bé chết yểu, ta nghĩ ra một cách đó là nhập vào người nó để đi đánh dấu những kẻ tử thù của ta. Đêm đến, đám tàn dư băng cướp ngủ say, ta trong thân xác con bé đó len lén bỏ vào đầu mỗi người một vài con trùng độc nho nhỏ. Loại trùng này vốn không gây chết người, nhưng có thể làm tóc người ta từ đen nhánh hóa ra bạc trắng. Người làng Địa Ngục không hiểu vì sao mái tóc của tất cả trẻ nhỏ, người già đều bạc trắng chỉ sau một đêm, ấy là khi âm mưu của ta thực sự bắt đầu.”
Không ai nói với ai câu nào, ngay cả Tam quỷ đang xoa xoa đôi mắt bị nọc rắn phun vào cũng ngỡ ngàng tới mức lặng người. Người đàn bà khẽ nghiêng đầu sang một bên, hổn hển nói:
“Khi tàn dư của băng cướp tới miền núi hoang vu này, ta theo sau. Phải nói lúc đấy những kẻ còn sót lại cũng có đôi chút bản lĩnh, chúng trấn yểm ngôi làng này bằng những con dao ngâm đầy máu thú dữ, lại đem rải bột hùng hoàng ở khắp nơi, vậy nên oan hồn của ta và mấy con rắn không tài nào vào được. Ngay cả mấy con cọp, con sói cũng bị thứ thuốc mê Ma Phí Tán làm hại. Lúc ấy ta vất vưởng ở ngọn đồi, triền núi để tìm cách bước vào làng. Cách dễ nhất là nhập xác, nhưng lúc ấy dường như đám tàn dư băng cướp không còn muốn rời khỏi núi nữa, họ chỉ cử một vài người xuống núi để trao đổi hàng hóa. Đám người xuống núi đều là đàn ông nặng vía, muốn nhập xác cũng khó. Ta lại âm thầm chờ đợi… Các ngươi có biết, hận thù càng sâu thì người ta càng trở nên kiên nhẫn. Kẻ lòng dạ càng thâm trầm thì thái độ càng trầm tĩnh, ấy mới thực là đáng sợ. Chờ đợi mãi, cuối cùng thời cơ của ta đã đến…”
Một cơn gió lạnh buốt thổi đến, khiến cho ai nấy đều cảm thấy tái tê. Người đàn bà khẽ co mình lại một chút rồi nói tiếp:
“Lần ấy ta bắt gặp đứa bé gái hôm nào thơ thẩn chơi trước cổng làng. Trước cổng không bị trấn yểm, ta có thể dễ dàng hiển hiện trước nó. Vốn nghĩ con bé đã quên hoặc sẽ tỏ ra sợ hãi, nào ngờ nó nhận ra ta, lại còn khẽ vẫy chào như cố nhân. Ta biết mình phải chớp lấy cơ hội này. Ta lân la đến làm quen với nó, kể cho nó nghe những câu chuyện dưới núi, làm bạn với nó. Con bé rất cô đơn, người lớn trong làng chỉ chăm chú vào phát nương làm rẫy, nên nó càng lúc càng tin tưởng ta. Tin tưởng tới mức sẵn sàng nhỏ máu để dẫn ta vào trong làng. Máu nó rơi qua cánh cổng, ta có thể vào làng ngay lúc đó. Ha ha, thật quá dễ dàng.”
Trong lòng ông Thập trào dâng một nỗi sợ hãi không nói nên lời. Nhưng ông không dám biểu lộ quá rõ. Người đàn bà ôn tồn kể:
“Vào được làng rồi, ta có thể mang theo bọn âm binh đến. Bầy đom đóm mà người làng thấy hằng đêm chính là đám âm binh ta dùng để do thám đấy. Đám âm binh hấp thụ khí độc trong rừng sâu nên càng mạnh mẽ, thậm chí chúng còn biết được nhà nào có người sắp chết để đến tụ tập trước cửa. Năm tháng trôi đi, đứa bé gái ấy cũng lấy chồng và sinh con đẻ cái. Có lần, nó buồn rầu tâm sự với ta: “Thập nương! Tại sao trong làng trẻ con đứa nào cũng chết yểu vậy? Ta vờ vịt an ủi nó, nhưng nó không thể nào biết được. Trẻ con trong làng chết yểu là do ta làm, chứ không ai hết.”
Cậu Đức và cô Chiêm, cùng lão ăn mày què run lên cầm cập. Lớp lớp âm mưu chất chồng được lật mở lần lượt, thật khiến người ta cảm thấy chấn động. Người đàn bà khẽ nói:
“Việc trẻ con trong làng chết yểu kỳ thực là để níu giữ nhân khẩu của làng không tăng quá nhanh. Trong những năm tháng làm oan hồn phiêu bạt khắp núi rừng, có một lần nọ ta đến xóm núi nhỏ có tên Thậm Thình. Xóm núi này có một thứ rất lạ, hễ cứ đêm xuống, đứng từ phía đông nhìn lên là thấy một quầng sáng xanh ngọc tỏa sáng. Ban đầu ta tưởng là yêu tinh, nhưng khi lần mò quan sát mới biết dưới chân núi Thậm Thình có chôn một chiếc bình men xanh ngọc.”
Vừa nghe đến đó, Tam quỷ giật mình, chỉ vào chiếc bình men dưới đất rồi hỏi:
“Có… có phải cái này không?”
Ở đàn bà khẽ gật đầu. “Chính nó… chính nó đấy. Cái bình đó chỉ là một trong những vật yểm của các vị vua đời trước. Người làm vua có bao giờ dám thừa nhận mình sử dụng tà thuật để củng cố vị trí của mình, dù kẻ đó là minh quân hay hôn quân vô lại đi nữa? Bình xanh ngọc lam đó… chính là cái bình để triệu hồi hai con quỷ canh rượu. Chúng để một phần hồn của mình ở đó, chỉ có những kẻ nào hận thù đến cực điểm, không còn gì để mất mới cần đến.”
Lão ăn mày què không nhịn được bèn cắt ngang:
“Ý bà là bà dùng chiếc bình đó để gặp quỷ canh rượu, rồi dùng nó để đối phó với dân làng.”
Người đàn bà gật đầu khó nhọc.
“Vào tới làng rồi, ta chiếm được lòng tin của đứa bé gái ngu ngốc kia. Ta mới nghĩ cách làm thế nào để khiến các ngươi tuyệt tử tuyệt tôn. Mượn tay kẻ phàm trần thì không đáng tin, chỉ còn cách mượn tay của quỷ dữ. Ta suy nghĩ rất lâu, có khi phải hết mấy năm trời để cân nhắc kế hoạch. Quỷ hay yêu cũng đều có quy luật của chúng. Năm xưa, làng các ngươi giết hại một trăm chín mươi ba vong mạng của chúng ta, nay ta lấy lại đủ. Số lượng phải đúng bằng vong mạng đã chết bởi toán cướp, không hơn cũng không kém. Hai con quỷ canh rượu còn ra điều kiện, nếu như đã giết đủ số nhân mạng rồi mà ta vẫn còn muốn giết tiếp, khi ấy sẽ khiến cho nhân quả trên đời mất cân bằng, chúng lập tức đánh tan hồn phách của ta. Ta hiểu rất rõ điều này, nên từng bước trong kế hoạch phải thực sự cân nhắc đến từng chi tiết. Để nhân khẩu không tăng quá đông, ta buộc phải lấy tinh phách của thật nhiều trẻ con, vừa để tăng thêm âm khí, vừa là “thứ quà” để cúng lũ quỷ canh rượu. Đứa bé gái khi lấy chồng có con, trở thành bà nội, nó càng tỏ ra nghi ngờ ta; ta biết rất rõ điều đó nên một mặt vẫn tỏ ra ân cần với nó, nhiều khi còn qua mặt quan sai dưới âm binh để báo cho nó những quỷ sự xảy ra trong làng. Mặt khác, ta lại âm thầm tìm một người khác trong làng để có thể dùng đến khi cần. Chờ mãi, cuối cùng ta cũng gặp được một kẻ…”
Sương đêm càng lúc càng nhiều, nhưng không ai tỏ ra quan tâm đến điều đó. Lớp sương mù vẫn giăng khắp làng, người ta như cuốn vào câu chuyện của người đàn bà ấy. Bà ta khẽ nấc lên vài cái rồi kể tiếp:
“Làng Địa Ngục từ lâu vẫn luôn muốn đông con nhiều cháu, suy cho cùng cũng là để ngăn chặn nguy cơ làm đứt huyết mạch của dòng giống các ngươi. Trong làng khi ấy, có một người đàn bà trạc tuổi đứa bé gái ta nhập xác năm nào. Người đàn bà ấy bước vào gia môn của lão thầy thuốc gia truyền, tuổi đời tuy còn trẻ nhưng tài cao. Ngẫm ra cũng thật nực cười cho lão bốc thuốc ấy, lão mát tay có thể tìm con cho khắp thiên hạ, nhưng cuối cùng chính mình cũng suýt rơi vào cảnh hiếm muộn. Mặc dù vậy, lão thầy thuốc vẫn mong mình có một mụn con nối dõi, nếu không thì cả cuộc đời coi như bỏ phí. Thị biết trong làng không có chốn chùa chiền để cúng bái, nhân lúc chồng rượu say ngủ li bì, thị bèn chuốc thêm Ma Phí Tán cho ông chồng để tiện đường xuống núi. Có tới sáu con đường xuống núi, một trong số đó dẫn tới một cái hang đá có giếng trời từ lâu lắm. Hồn ta đang bay lởn vởn trên không trung, thấy thị rón rén bước ra khỏi cánh cổng làng nên ta bám theo. Trời bỗng chốc nổi cơn mưa lớn, thị lại là người yếu bóng vía nên cuống cuồng tìm chỗ lánh. Thế gian vẫn có câu ma đưa lối, quỷ dẫn đường, ta đưa thị vào trong hang đá ấy. Vào nơi ấy, ta vốn định nhập vào xác thị rồi tự cứa đứt mạch máu trên cổ, sau khi dùng tay đào một cái hố nhỏ để chôn xác. Có một điều ít ai biết được, hồn ma có thể chạm vào thân thể người sống, nhưng không thể nào chạm vào vàng bạc, đá quý. Thế nên người Đại Việt và Trung Hoa thường sử dụng hồn ma để canh mộ hoặc trông coi của cải. Nhưng đến ta cũng không thể ngờ rằng, khi ấy ta đang nhập vào thị và chuẩn bị tự giết chính mình thì vô tình có một gã đàn ông đi đến trú mưa. Vừa thấy ta lúi húi tự chôn sống mình, hắn hoảng hốt chạy đến để cứu ta. Khi đến gần ta mới biết rằng hắn chính là một kẻ trong làng, một kẻ ngờ nghệch, chỉ hơn ông Thập vài tuổi nhưng đã bị cha mẹ hỏi vợ, ép sinh con. Ta vờ vịt khóc lóc xin cứu mạng, nhân lúc hắn không chú ý, ta khẽ gọi một con rắn trong cái túi nhỏ chứa cổ trùng nhân mạng ra cắn chết hắn. Sự xuất hiện của hắn khiến ta thay đổi kế hoạch của mình. Tại sao ta phải thủ tiêu một ả yếu đuối cơ chứ? Vậy là ta đổi ý, ta thế cái xác của gã đàn ông vào chỗ của ả đàn bà kia. Để không bị bại lộ chân tướng, ta lấp đất hết phần thân dưới của hắn, đất vun đến giữa ngực hắn thì ta dừng lại. Đối phó với ả đàn bà thực sự rất dễ, hồn phách của ả bị ta cho lũ vong hồn xung quanh ăn sạch. Ta cố tình bỏ quên cái vòng vàng ở lại để đánh lừa những kẻ đến sau rằng bộ xương khô trong hang vốn là một người đàn bà. Trong thân xác của người đàn bà vợ lão thầy thuốc, ta đường đường chính chính bước vào làng bằng hình hài của một con người thực sự. Sau đó nhiều năm, ta mới biết được chính hai thằng nhóc trong làng đã vô tình phát hiện ra cái vòng ở hang đá, lại biết thêm câu chuyện một thằng nhóc bị ma dọa đến mức phát ốm. Ta đoán ra ngay vong hồn của kẻ chết trong hang tìm về.”
Càng nghe chuyện, ông Thập càng cảm thấy ớn lạnh. Có những chuyện cô Chiêm, cậu Đức không hề biết tới, nhưng ông Thập lại rõ trong lòng bàn tay. Nói đâu xa, chính ông là người trong cuộc. Ả đàn bà không khóc nữa, nhưng giọng ả thì khào khào thấy rõ:
“Khi trở về làng, ta mới biết ả đàn bà mà ta đoạt xác ăn hồn vốn dĩ đã có thai. Ta thừa nhận, cái cảm giác mang bầu một lần nữa khiến nghiệt ác trong lòng ta phần nào dịu lại. Nhưng không biết ông trời phạt ta, hay phạt dân làng các người mà đứa trẻ sinh ra tuy trạc tuổi với cháu trai của đứa bé gái mà ta vờ kết bạn lại không hề lanh lợi. Kẻ đó… chắc các ngươi cũng đoán ra rồi chứ. Đó là thằng Tư, con trai của lão Khảm.”
Người đàn bà lạnh lùng thừa nhận, ông Thập cảm thấy trên người mình như có một dòng điện chạy ngang, khiến ông cảm thấy lạnh gáy. Có vẻ như biết được thời hạn của mình chẳng còn bao lâu, người đàn bà khẽ nói:
“Ta vẫn giữ lời hứa với đứa bé gái năm nào: chỉ nó và chồng nó, sau này thêm con trai và cháu của nó – tức ông Thập mới có thể ra khỏi làng; những ai muốn vượt dốc xuống đều bị mất mạng, nhẹ nhất cũng trở nên ngu độn. Đám vong hồn âm binh trên những con đom đóm khoái nhất là món hồn phách người còn sống. Ta cho chúng ăn cũng là lẽ thường tình.”
Người đàn bà dửng dưng nói, nhưng trong mắt vẫn phảng phất một tia buồn sâu sắc. Cậu Đức đột ngột lên tiếng:
“Xem ra cũng khá nhiều khúc mắc được hóa giải, vậy bà nói cho chúng tôi biết về lũ quỷ canh rượu đi. Bà luyện được như thế nào? Bà nhập vào thân xác vợ cụ Khảm, nhưng sau cùng bà ấy cũng chết sớm. Tại sao lại như vậy? Liệu có gì liên quan không?”
Người đàn bà khẽ mỉm cười gật đầu ra vẻ hài lòng.
“Hỏi hay lắm! Các ngươi cũng biết, để thỏa thuận với quỷ dữ, một mặt phải chấp nhận điều kiện của chúng, mặt khác phải giấu chiếc bình men ngọc thật kĩ lưỡng. Việc giấu bình là chuyện nhỏ, việc cân nhắc điều kiện của chúng mới là chuyện lớn. Biết không thể nào lừa gạt quỷ, ta chỉ còn cách chấp nhận với chúng rằng tuyệt đối không thể để số vong mạng vượt quá một trăm chín mươi ba người. Việc thỏa thuận với bọn quỷ coi như đã xong, việc vào làng với hình hài một con người cũng đã thành sự thực. Bước tiếp theo khiến ta trăn trở, đó là phải làm sao để luyện được rượu sọ người. Từ năm này qua năm khác, đàn bà đàn ông đến tìm lão thầy lang để bốc thuốc, ta luôn cố gắng không để cho kẻ nào có thể sinh nở được quá nhiều, nhất là khi rượu của ta còn chưa luyện thành. Năm ấy, khi vừa vào làng, ta đã biết trong làng có con suối đầy cá chép thành tinh. Lũ cá ấy sống lánh đời, hệt như cái cách dân làng Địa Ngục ẩn dật vậy.
Lúc đó, thằng nhóc ngốc con của lão bốc thuốc vừa tròn sáu tuổi. Ta đến tìm gặp lão Võ Tòng để xúi giục lão ăn cá thần rồi đào kho báu. Có tiền rồi, lão tha hồ mà rời khỏi làng. Làng này từ trước đến giờ vẫn luôn có người nung nấu ý định rời làng, thấy ta chỉ điểm, lão Võ Tòng ngu si ăn thịt cá ngay, lại còn cho bọn trẻ con ăn cùng với mình, sau cùng quả báo vì thực tinh đến ngay trong tức khắc. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đứa bé gái năm xưa không còn tin tưởng ta nữa. Nó cũng không gọi ta là “Thập nương” như mỗi lần gặp ta vất vưởng trong những đêm trăng sáng. Ta đoán chừng nó vẫn muốn nhắc giao kèo giữa ta và nó; để bảo vệ cháu nội của mình, nó đặt tên đứa cháu là Thập, trùng với cái tên Thập nương của vong hồn u uất là ta.”
Mấy năm sau, lũ trẻ năm xưa trong làng cũng lớn; thằng con trai của “ta” với lão Khảm cũng đã đến tuổi lấy vợ. Lão Khảm ưng bụng một người con gái trong làng, bèn dạm hỏi cho con lão. Đứa con gái ấy thực đúng là một kẻ tinh ranh, nó nhận thấy bà mẹ chồng như ta nhiều khi hành xử thật kỳ lạ. Ta thỉnh thoảng vẫn lén đi bỏ độc dược vào trong bình cổ trùng nhân mạng, bởi thứ cổ trùng này giống hệt như mấy bình rượu thuốc, càng để lâu thì càng độc. Ta không ngờ đứa con dâu ấy lại rình mò ta, rồi ra điều kiện cho ta phải dùng âm binh để vơ vét của nả cho nó.”
Tam quỷ lạnh sống lưng khi nghĩ đến gương mặt hòa nhã, hiền từ của bà Tư. Có ai ngờ, bà ta lại là một kẻ táng tận lương tâm đến thế. Ông Thập lắc đầu buồn bã, đáp:
“Vậy những nốt hạch lỗ chỗ trên người con bé Hạch cũng chính là do bà gây ra phải không?”
Người đàn bà khẽ lắc đầu.
“Không! Thực sự không phải ta. Có một lần, nhân lúc ta không để ý, chính ả con dâu đó đã lén lấy thuốc ta luyện để nuôi sống cổ trùng nhân mạng mà uống. Cái thai trong bụng nó… có khi… bị hủy hoại từ ngày ấy.”
Cô Chiêm bật khóc thành tiếng. Thì ra bấy lâu nay, người bạn thân nhất của mình thường oán trách số kiếp nghiệt ngã lại không hề biết chính mẹ ruột của mình là người gây nên tất cả.
Người đàn bà khẽ co giật vài cái rồi nói tiếp:
“Sau khi con bé Hạch ra đời, lão Khảm tuy trong lòng buồn bực vì đứa cháu dị tật nhưng cũng vui mừng khi bản thân mình không rơi vào cảnh tuyệt tự. Lão bảo với ta rằng muốn mượn người để vẽ một bức tranh, lại dặn ta phải mang vòng vàng thật đẹp để chưng diện lên người. Cái vòng vàng ấy, thực ra ta đã để quên trong cái hang từ lâu. Ta đoán chắc có kẻ lấy được nó rồi; người dám lần mò vào trong hang chỉ có thể là người làng. Lúc ấy, ta sử dụng cổ thuật, sai lũ rắn rết đi tìm cái vòng, còn ta xuống núi để tìm kiếm một nơi làm một chiếc vòng giả như thế. Thực sự lúc ấy, ta không ngờ rằng hai cái vòng một thật - một giả lại trở nên đắc dụng như vậy.”
Ông Thập giật mình gặng hỏi: “Bà nói thế có nghĩa là sao?” Người đàn bà khẽ mỉm cười.
“Con người suy cho cùng cũng chỉ là những kẻ tham lam không hơn không kém. Con Tư thấy ta có chiếc vòng vàng liền nổi lòng tham, còn lũ rắn rết ta sai đi khắp nơi sau này cũng báo lại cho ta biết cái vòng năm xưa nằm trong nhà ông trưởng làng. Vụ việc nhà bà Mệ đỡ đẻ trong làng xuất hiện rắn, rồi được lão Võ Tòng đập chết cũng chính là rắn ta sai đi đấy. Ta nói với con dâu rằng của nả nhà này cất giấu không ít, nhất là khi chạy trốn năm xưa. Nó tin lời ta nói ngay, từ đó nó sẵn sàng làm bất cứ điều gì ta sai bảo. Thậm chí khi ta rút đi của nó vài phần tinh phách, khiến nó trở nên độc ác, tàn nhẫn đến lạnh lùng thì nó cũng không màng.”
Cậu Đức nghe đến đấy bèn nghiến răng kèn kẹt. Người đàn bà khẽ đáp:
“Việc tiếp cận thị Thập khó khăn hơn ta tưởng. Vốn dĩ ta định dùng vàng bạc để mua chuộc thị như cái cách ta mua chuộc con Tư kia. Nhưng thị chỉ một lòng tha thiết có con cái. Thấy ta vồn vã hỏi han, thị sinh lòng nghi ngờ. Sợ rằng âm mưu của ta sớm bị bại lộ, ta bèn rời khỏi xác ả đàn bà kia vào một đêm mùa hè, khi đang tắm phía sau nhà. Đến khi phát hiện thì xác chết đã nguội lạnh từ lâu, lão Khảm làm đám ma cho ta to đáo để.” Người đàn bà cười khẩy.
Từ trên không trung vọng xuống một tiếng sấm đùng đoàng, bà ta dường như đã rất yếu, chỉ còn chút hơi tàn nhưng vẫn gắng gượng.
“Rời khỏi xác của bà vợ lão Khảm, hồn ta vẫn quanh quẩn trong làng. Để tìm kiếm thuộc hạ cho mình, ta vô tình lấy một phần hồn phách của thằng điên trong làng, từ đó nó bị trì độn, biến thành tay sai của ta. Nhiều khi ta biến hóa thành hình bóng của người con gái đẹp, lang thang đi xuống dưới núi chính là để tìm một người có thể luyện được rượu sọ người. Thỉnh thoảng ông Thập đây vẫn thấy cái bóng đen đi lẽo đẽo phía sau mình, đó chính là ta đi theo đấy. Cuối cùng, ta tìm được kẻ tham lam quỷ quyệt không kém gì con Tư trong làng. Đó chính là Tứ cháo lòng. Việc tiếp cận hắn cũng thật dễ dàng, sau khi vợ hắn chết, hắn vẫn luôn tìm kiếm đống vàng bạc mà vợ hắn giấu kín từ lâu. Ta chỉ việc biến hóa thành oan hồn của vợ hắn, nói vài câu mà hắn muốn nghe, rồi lại chỉ dẫn việc luyện rượu là đã thành công một nửa rồi.
Để đốc thúc hắn từng bước, từng bước luyện rượu, ta vẫn hay nhập vào người vợ Tam quỷ để tằng tịu với hắn. Kẻ làm thuật yểm, kỵ nhất là những chuyện bẩn thỉu dung tục, Tứ cháo lòng không hề biết điều ấy. Trong thời gian giết người lấy sọ hoặc quật mộ xác chết để tìm sọ người, ta lại nhập vào Tam quỷ để giúp Tứ cháo lòng hành sự. Thế nhưng Tam quỷ cũng coi như vía cứng mệnh bền, hắn không nhớ nổi mình làm gì, nhưng lại ý thức được rất rõ việc mình thường xuyên ngất xỉu hay mộng du quái lạ. Chính Tứ cháo lòng là người ngâm rượu sọ người, giúp sức cho hắn còn có cả Tam quỷ. Việc thị Tam dan díu với thằng Tứ chỉ là phương thức ta khiến hắn chết thảm mà thôi, dù ta không ra tay thì lũ quỷ canh rượu cũng không để yên. Một kẻ bẩn thỉu như hắn chạm vào thứ rượu quỷ quái kia, đời nào chúng chấp nhận. Nói cho các người biết, hai vong hồn còn quanh quẩn ở căn nhà trọ của Tam quỷ dưới núi, chính là vong hồn vợ hắn và Tứ cháo lòng đấy. Chúng đến chết cũng chẳng biết vì sao lại vong mạng. Ha ha.”
Tam quỷ hùng hổ xông đến như muốn bóp nát người đàn bà kia thành từng mảnh. Gã hét ầm lên:
“Tao phải giết mày.”
Thấy sự tình chuyển biến xấu, cậu Đức và lão ăn mày què chạy tới ôm lấy Tam quỷ rồi vật gã ra đất. Ông Thập xẵng giọng:
“Bác Tam! Chuyện chưa tường tận, bác đừng gây rối!”
Mắt Tam quỷ vằn lên những tia máu, gã gầm gừ nhìn người đàn bà ra chiều căm tức lắm. Bà ta khẽ họ vài cái rồi nói tiếp:
“Để sắp xếp cho mọi việc diễn biến thật tự nhiên, ta sai ba con rắn ba màu đến ẩn nấp ở nhà ông Thập. Mỗi đêm ta đều cho vợ chồng hắn mơ mộng những điều quái lạ. Riêng lão Thập thì bị ám ảnh nhiều hơn thị Thập, hắn kiên quyết tìm người giải mộng cho mình. Về phần thị Thập, từ ngày vợ lão Khảm (là ta) chết đi, thị tỏ ra thân thiết với con Tư hơn nhiều. Ấy vậy mà thị không biết rằng, con Tư chính là ta giật dây, thậm chí nó còn bằng lòng cho ta nhập vào xác nó. Thuật hoàn hồn thoát xác này trong vụ thuật đề cập rất rõ, hiệu quả của thuật chỉ cao nhất khi người ta tình nguyện dâng xác cho những kẻ như ta. Ta ngày ngày cho thêm vài vị thuốc vào trong thuốc của thị Thập, thị vẫn uống mà không hề hay biết. Cái ngày con bé Hạch chết, thực chất là ta sai con Tư và thằng điên dìm con bé đến chết. Nó càng lớn càng tinh ranh như mẹ nó, lại theo dõi ta như mẹ nó năm nào. Rượu sọ người đã gần thành công, làm sao ta có thể bị nó phá hỏng? Chính ta… chính ta đã rạch vào người nó để máu chảy ra suối, dẫn dụ lũ cá chép đen rỉa xác nó đến chết. Khênh xác nó ra suối chính là thị Tư và lão Võ Tòng, hai con rắn đỏ khé mà lão Mục Đồng nhìn thấy chỉ là hai kẻ dọn đường của ta thôi!”
Giọng nói ả đàn bà rất nhỏ nhẹ, nhưng ả nói đến đâu người ta đều nổi gai ốc đến đó. Ông Thập hỏi lại:
“Chính bà cũng là người giết ông Võ Tòng?”
“Ta làm đấy! Thằng điên và thị Thập buộc dây vào cây gỗ lớn nướng lên.”
Ông Thập giật mình. “Bà nói vợ tôi?”
Ả đàn bà lặng lẽ gật đầu, đáp lại:
“Mọi hành động của thị đều do ta sai khiến. Để sai khiến một kẻ có chấp niệm kinh khủng như thị thực sự quá khó. Ngoài con cái ra, ả chẳng thiết thứ gì trên đời. Điều đó vừa khó lại vừa dễ tạo cho ta một cơ hội mới. Ta cho thị uống thuốc chính là để nọc rắn ngấm vào máu thị, nhiều khi thị cảm thấy chính cơ thể mình nóng bức kinh hồn, ấy là lúc máu thị dần dần lạnh như máu rắn. Khi da thị bắt đầu đóng vảy, thị thay ta đi làm những việc như phối hợp với thằng điên để giết lão Võ Tòng. Thị giết cả lão Mục Đồng và thầy đồ Lam. Đổi lại, ta cho thị máu rắn, còn thằng điên thì được ăn mắt người chết, xem ra ta cũng thực tử tế phải không? Ha ha!”
Cô Chiêm gằn giọng:
“Vậy còn mẹ tôi thì sao? Sao bà lại có xác của bà ấy, rồi cả vong hồn những đứa trẻ trong làng nữa? Sao một con hình nhân có thể làm được nhiều chuyện như vậy?”
Người đàn bà im lặng một lúc rồi nói:
“Lúc nhỏ, hai đứa nhóc các người bị bệnh nặng suýt không qua khỏi. Hôm ấy, mẹ ngươi đi hái thuốc, vô tình gặp ta trong lốt rắn, thấy ta lặng lẽ nhìn mụ, mụ tưởng ta là thần bèn chắp tay khấn vái. Ta biết ngay mình có thể lợi dụng người này nên đêm đến, ta bò đến nhà thị, chui vào giấc mơ của thị để làm một giao kèo, rằng khi nào thì chết thì phải để thân xác cho ta, thị không ngần ngại đồng ý. Còn mọi chuyện sau này thì như mày thấy đấy.”
Cô Chiêm và cậu Đức bàng hoàng cả người. Lão ăn mày què lúc ấy mới nặng nề lên tiếng:
“Thực đúng là một kế hoạch không hề sơ hở. Tôi thực lòng bái phục trí tuệ của tiền bối. Giá như năm ấy không xảy ra thảm cảnh thì có lẽ tiền bối đã có thể sống một đời bình an rồi.”
Ả đàn bà cười nhạt.
“Ta trăm đoán ngàn đoán, cũng không thể nào ngờ được người lại mang hai kẻ lạ về làng. Ta vốn định giết Tam quỷ để đổ tội cho ngươi, thế nhưng Tam quỷ đã từng bị ta nhập hồn sai khiến, nên hắn sẽ còn là tay sai hữu dụng của ta. Câu chuyện về con hình nhân thế mạng bị cụt chân, rồi con hình nhân dẫn hồn vong phách đi chỉ đơn giản là tung hỏa mù, để dân làng nghi ngờ lão ăn mày què thôi. Con hình nhân bị biến mất và lão ăn mày què trốn đi ngay sau cái chết của thầy đồ Lam chẳng phải đã hướng sự nghi ngờ của dân làng vào lão ăn mày què hay sao?”
Lão ăn mày què sững sờ không nói nên lời, đầu óc cơ mưu của ả đàn bà trước mắt thật quá sức tưởng tượng. Lão lắc đầu rồi trầm giọng nói:
“Vậy việc thị Thập nửa tỉnh nửa mê, lại có sức mạnh kinh hồn giết chết ông đồ, sai khiến thị Lam, đào xác mẹ con thị Lam lên để ăn trộm hồn phách của trẻ con trong làng cũng là do bà sai khiến sao?”
Người đàn bà nhắm mắt rồi gật đầu.
“Đúng vậy! Kẻ có lòng hận thù chính là kẻ có chấp niệm lớn nhất. Để thu phục kẻ đó làm việc cho mình, ta đã phải tốn công sức biết bao. Những bát thuốc thị uống hằng ngày dần chứa nhiều nọc rắn hơn, cho nên càng lúc càng đắng, càng lúc càng tanh. Rượu sọ người luyện thành, cổ trùng nhân mạng của ta cũng càng lớn, nó trở thành một vòng trắng đục cao lớn hành sự theo ý ta. Nhiều khi, người trong làng nhìn thấy bóng trắng thấp thoáng chính là nó đấy. Nó đi theo ta, rồi lại cùng con hình nhân bị ta sai khiến ăn cắp hồn phách của lũ trẻ con. Chính nó cũng nhập vào Tam quỷ không ít lần; những lúc Tam quỷ hằn học nhìn ông Thập, rồi lúc tát thằng điên, đều do ta bảo nó làm vậy. Giữa muôn trùng kế ấy, các ngươi đích thị là bị ta quay như chong chóng.”
Ông Thập nghiến răng kèn kẹt, hít một hơi thật sâu để nuốt hết khí lạnh vào trong phổi. Mang một gương mặt nặng nề, ông vỡ lẽ ra một điều.
“Vậy ra tôi không hề mơ thấy Táo Quân?”
“Đúng vậy! Ấy là ba con rắn ta sai đến?”
“Cả bóng người mặc áo đỏ triều phục, rồi bóng con hình nhân thấp thoáng bên cửa sổ?”
“Chính phải!”
Cô Chiêm đột ngột ngắt lời:
“Âm mưu của bà thật đáng sợ. Nhưng rồi chính mợ Thập đã phá nát nó!”
Gương mặt nhợt nhạt của người đàn bà càng thêm trắng nhởn, bà ta khẽ nhíu mày.
“Ý mày là thị Thập là kẻ đang mang thai?”
Cô Chiêm nặng nề đáp lại:
“Bà bị lòng hận thù và sự tự tin phản lại rồi. Cao nhân ắt có cao nhân trị. Mợ Thập hẳn đã không bị bà điều khiển hoàn toàn, tôi tin rằng có lúc chính mợ là người đã đoán ra âm mưu của bà. Mợ cũng biết mình đã có lúc biến thành rắn, hoặc chí ít cũng mang máu rắn trong bụng. Đã là phụ nữ, ai lại chẳng biết mình có mang thai hay không cơ chứ? Tôi đoán rằng mợ biết thứ mình mang trong bụng chẳng hề tốt lành gì, nên mợ đã cố gắng để bà giết mợ. Cái thai trong bụng nhất định là thai sinh ba, vậy nên mới đủ một trăm chín mươi ba vong mạng.
“Mợ ấy muốn ba chúng tôi còn sống để âm mưu của bà mãi mãi không đạt được. Ấy gọi là tương kế tựu kế. Điều này, chắc bà không lạ.”
Người đàn bà, hay nói đúng hơn là một thứ vong hồn chung đụng với thân xác của người đã chết, tính ra cũng gần trăm tuổi. Vậy mà đến phút cuối, âm mưu của ả ta lại bị một người trần mắt thịt phản đòn đau đớn. Càng tồi tệ hơn, ả không hề đoán ra mưu kế ấy như thế nào, để rồi phải nghe một con bé mười mấy tuổi giảng giải cho chính bản thân mình. Cơn choáng váng khiến cho ả trở nên đau đớn, ho khùng khục như một kẻ bị bệnh lao. Cơn ho kéo đến khiến ả thổ ra thứ huyết trắng tanh nồng, hệt như mật rắn lúc bị thối rữa. Ả ngơ ngẩn hỏi lại:
“Vì sao thị Thập lại biết cái thai trong bụng sẽ là nửa người nửa rắn?”
Cô Chiêm đã đứng thẳng dậy từ lúc nào. Dáng người nhỏ nhắn của cô càng trở nên mỏng manh trong sương sớm. Một ánh nắng bình minh chiếu về phía cô, soi rọi gương mặt xinh đẹp nhưng đây máu và nước mắt. Cô định quay người bước đi về phía Tam quỷ, nghe thấy người đàn bà hỏi, cô quay lại nói khẽ:
“Vì đó là linh cảm của một người mẹ!”
Người đàn bà run lên một hồi, trào lên một cơn đau quằn quại. Tam quỷ, cậu Đức và ông Thập đã rút dao ra từ lúc nào. Người đàn bà bị những tia sáng chiếu vào, khiến toàn thân ả như bị nướng chín, từng lỗ chân lông bị sém lại, bốc mùi khen khét. Ở thì thào:
“Đau… Đau quá! Xin các người…”
Ả chưa dứt lời, ba con dao sắc lẹm đã cắm phập vào người ả. Vầng dương càng lúc càng chói lọi. Người đàn bà chỉ kịp thổn thức vài câu:
“Thì ra chỉ là linh cảm!” Thế rồi ả gục hẳn.
* * *
Sáng hôm ấy là một ngày trời nắng rực rỡ. Ánh nắng chiếu xuyên qua phiến lá để tới mặt đất ẩm ướt. Những người còn sót lại đem tất cả những thi thể không toàn thân cho vào những chiếc hộp gỗ vàng tâm thật lớn. Riêng xác của thị Thập, của bố cô Chiêm vì còn nguyên vẹn nên được an táng dưới huyệt mộ.
Ông Thập mang tất cả tro cốt ấy, kể cả những lớp đất mà nửa số dân làng bị chết cháy đem táng xuống một chiếc hồ. Năm ấy quan quân triều đình vớt lên, thấy bên trong những chiếc hộp gỗ vàng tâm thơm ngát đều là xương người. Người ta bèn dùng một cái tên rất quỷ dị để gọi hồ này, đó là Hạ Xương. Lâu dần, khẩu âm cũng thay đổi, người ta nói chệch thành hồ Xạ Hương. Không biết việc này đúng hay sai, chỉ biết rằng những đêm trăng sáng, người ta thường thấy một cô gái mặc áo giao lĩnh trắng toát lướt đi lướt lại trên hồ, tiếng cười của cô vang khắp mặt nước.
Về phần ông Thập, sau cái đêm đổ máu ấy, cô Chiêm và cậu Đức thấy ông nằm chết trên mộ của vợ con. Xác của ông ôm trọn vẹn nấm mồ nhỏ xíu trên triền đồi, gương mặt còn nở một nụ cười mãn nguyện. Lúc mất, ông vừa tròn ba mươi chín tuổi, hôm ấy trời đổ mưa rất lớn.
Lại nghe nói, sau này gần kinh thành Thăng Long có một quán trọ rất nổi tiếng. Chủ quán trọ là một ông già chột mắt, chân thọt thường thích kể chuyện ma. Ông có hai người con, một trai một gái. Riêng lão ăn mày què, lão đã biến mất trong một đêm mưa gió, chỉ kịp để lại một bức thư chúc bình an cho gia đình Tam quỷ.
HẾT