CHƯƠNG 25
- Đây là những người mà ngươi tuyển sao? - Roland nhìn đám dân chúng ăn mặc rách rưới trước mặt, liền ngoảnh đầu che giấu sự thất vọng trong lòng.
- Điện hạ, thần lựa chọn theo yêu cầu của ngài. - Carter chỉ tay về phía trước.
- Nam giới, không có tiền án, trên 18, dưới 40, thân thể không có khuyết tật… Thần đã kiểm tra kỹ càng rồi.
Được rồi, hắn liền biết không có thể ôm quá nhiều mong đợi. Cuối cùng thế giới này sức sản xuất thấp như vậy dưới, ăn cơm no cũng là món chuyện khó khăn, ăn mặc thiếu chút nữa thì càng bình thường. Vì bản thân là hoàng tử nên hắn đã quên mất điều này, chỉ cần bước ra khỏi tòa thành, thì đâu đâu cũng có thể thấy những người dân lang bạt không có áo mặc, phải ăn xin để sống kiếp lưu dân qua ngày. Trên thực đến ngay cả kinh đô Graycastle cũng đang tồn tại nghề đi dọn xác. Công việc hàng ngày của bọn họ chính là đem những xác người chết đói trên phố đi hỏa thiêu.
Như vậy, cách thức chiến đấu ở thế giới này là như thế nào? Roland nhắm mắt nghĩ một hồi, à, chắc hẳn sẽ cao cấp hơn cuộc ẩu đả của đám lưu manh giang hồ thường ngày. Theo lệ thường, khi lãnh chúa phát lệnh chiến tranh (hoặc chiến đấu – do Roland nghĩ rằng loại chiến đấu này không quan hệ tương đồng với chiến tranh), sẽ triệu tập các quý tộc thuộc cấp trong lãnh thổ của mình. Các quý tộc sẽ triệu tập những quý tộc cấp dưới trong lãnh địa, ví dụ như Công tước triệu tập Bá tước, Bá tước triệu tập Tử tước, Nam tước, và cứ tiếp tục như vậy.
Những quý tộc này đều sở hữu hàng tá hiệp sĩ và lính đánh thuê làm lực lượng riêng của mình. Họ là đơn vị tác chiến chủ lực, áo giáp đầy đủ, vũ khí sắc bén. Đồng thời họ cũng sẽ chiêu mộ dân thường và nông phu để đồng tác chiến. Kỳ thực chỉ là vận chuyển lương thực cho quân đội, khi cần thiết sẽ cho những con tốt thí này lên tiền tuyến làm bia đỡ đạn, vì vậy mà trong chiến đấu thương vong nhiều nhất đều là đám tốt thí này. Trong quá trình chiến đấu, nếu như quý tộc không chết trên chiến trường, thường sẽ được bắt về để đổi lấy tiền chuộc.
Roland hiển nhiên sẽ không trông cậy vào lũ quý tộc ở thị trấn Bentham đến giúp hắn tác chiến, trên thực tế, bọn họ không hề có quan hệ với cùng thị trấn Bentham, phần lớn là do lãnh chúa pháo đài Epopee phong lãnh địa cho các Nam tước, và hầu hết đất phong của bọn họ cũng đều nằm trong vùng lãnh thổ của pháo đài.
Một đội quân chỉ bao gồm thường dân thì đúng thật khó để tưởng tượng được trong thời kỳ này. Họ vừa ngu dốt, vừa mù chữ, chứ đừng nói là hiểu được mệnh lệnh. Chưa kể, họ chưa được trải qua quá trình huấn luyện bài bản, làm sao có thể so bì với những hiệp sĩ được mài giũa kiếm thuật từ năm lên mười?
Carter đến gần Roland khuyên nhủ:
- Điện hạ, việc này vốn không khả thi chút nào. Ngài nhìn những người kia xem, ai sẽ cầm nổi đao kiếm. Nếu như gặp thú quỷ ắt hẳn sẽ bỏ chạy toán loạn, đến lúc đó còn ảnh hưởng đến việc ổn định phòng tuyến. Thần đề nghị nên kêu gọi những binh sĩ từ thị trấn Willow hoặc mướn lính đánh thuê chuyên nghiệp những nơi khác đến để trấn thủ tường thành, những người này chỉ cần giữ lại làm tạp vụ.
- Không, ta vẫn sử dụng họ.
Roland từ chối. Hắn không có tí thiện cảm nào với lũ lính đánh thuê chỉ vì tiền. Thêm nữa, hắn thành lập quân đội không chỉ là vì đối phó thú quỷ - Nhìn bao quát toàn bộ lịch sử, một đội quân mạnh mẽ và hăng hái nhất phải được xây dựng trên nền tảng từ chính nhân dân, dù là quân đội thời phong kiến, cận đại hay hiện đại đểu đã chứng minh vô số lần cho cái quy luật này.
- Được rồi, vậy sẽ quyết định theo ý ngài. - Hiệp sĩ Carter nhún vai.
- Vậy từ ngày mai sẽ bắt đầu dạy họ cầm kiếm như thế nào? Cho dù không biết có tác dụng bao nhiêu... – Carter nói tiếp.
- Dùng kiếm sao? Không, ngươi hãy hướng dẫn họ xếp hàng và tập chạy thôi… - Roland chợt nhớ ra có thể Carter chưa từng trải nghiệm những phương pháp đó, bèn sửa lại thành:
- Ngươi hãy gọi những thợ săn lần trước đến, các ngươi hãy quan sát những gì ta làm.
-----
Những gì mà Van Nath trải nghiệm ngày hôm nay hơn cả hai mươi năm kinh nghiệm của gã cộng lại.
Gã nhìn rõ tứ hoàng tử Roland Wimbledon mỉm cười với mình khi diễu hành qua trước mặt, trời ơi, hoàng tử đã xỉn rồi sao?
Ba ngày trước, khi tứ hoàng tử diễn thuyết ở quảng trường, gã chỉ biết mùa đông năm nay sẽ khác trước, bọn họ sẽ không phải tị nạn ở pháo đài Epopee, , mà sẽ sống sót qua mùa đông này tại chính nơi đây. Hoàng tử giảng giải những điều kia, hầu hết gã không hiểu nhưng vẫn tán thành với những quyết định kia tận đáy lòng.
Em trai của Vanner đã mất hai năm trước tại chính khu ổ chuột của pháo đài Epopee. Trong suốt một tháng tại đó, họ không nhận được bất kì một nguồn tiếp tế lương thực nào. Thậm chí phải chia sẻ từng mẩu bánh mì mốc đen mà họ mua được bằng vài xu đồng kiếm được khi bốc đỡ hàng hóa ở bến tàu. Nhưng mùa đông năm ấy quá rét. Gió lùa vào qua từng vết rách trên túp lều khu ổ chuột, những gì họ ăn cũng chẳng đủ để ấm lòng. Thế rồi em trai gã hôn mê và không thể tỉnh dậy nữa
Ở thị trấn Bentham, gã chí ít còn có một ngôi nhà xây bằng gạch nung, không phải lo lắng mưa gió tuyết rơi bão bùng.
Hắn cũng đã thấy những con thuyền chất đầy lúa mạch ngoài bến tàu, từng thùng lúa mạch được vận chuyển vào bên trong thị trấn. Vậy nên khi hắn nghe tin tứ hoàng tử muốn chiêu mộ dân quân liền đến báo danh trước tiên.
Đương nhiên lý do chủ yếu khiến gã từ bỏ công việc đẽo đá để đến báo danh là vì mức thù lao mười đồng Sói Bạc hàng tháng. Mức thù lao này bằng cả một thợ hồ lành nghề! Gã không còn trẻ nữa, đến mùa xuân sang năm hắn dự định cưới Sheryl – một nữ tiếp viên làm ở quán rượu, nếu bây giờ không tích cóp tiền bạc thì sẽ không đủ dùng cho mai sau.
Gã chẳng màng đến việc dân quân phải làm những gì. Nếu không phải là khuân vác đồ đạc cho những kẻ quý tộc, thì cũng là trợ thủ công việc của binh lính tuần tra. Gã thầm nghĩ chắc chắn sẽ không phải canh giữ tường thành, chống chọi với đám thú quỷ điên cuồng.
Quá trình tuyển chọn diễn ra vô cùng kĩ lưỡng, những vị hiệp sĩ mặc áo giáp sáng loáng nhìn chằm chằm vào Vanner khiến gã có chút lo sợ. May mắn thay, cơ thể cường tráng đã giúp gã vượt qua bài kiểm tra, rất nhiều thanh niên gầy gò ốm yếu liền bị đuổi về. Cuối cùng chỉ còn hơn một trăm người lọt vào vòng tiếp theo.
Nhưng chuyện mà gã chẳng ngờ được, người huấn luyện bọn họ, dĩ nhiên là bản thân hoàng tử điện hạ!
Tất cả mọi người đều được đưa đến bãi cỏ phía tây thị trấn Bentham, phía sau là tòa thành đang xây dựng, phía trước là khu rừng Misty trải dài vô tận.
Hoàng tử ra lệnh tất cả mọi người xếp thành hàng ngay ngắn và ngồi nghỉ bên cạnh đó. Mấy ngày trước trời mưa, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt lầy lội, nước đọng lại ngấm vào trong giày khiến gã cũng cảm thấy không được thoải mái. Hơn nữa yêu cầu của hoàng tử không giống như bình thường, tay buông thõng đặt trên hai đùi, lưng phải duỗi thẳng.
Vanner mới đứng một khắc (*15 phút) liền cảm giác mệt mỏi rã rời, rõ ràng việc này còn vất vả hơn đi đẽo đá. Nhưng gã cắn răn, nỗ lực kiên trì. Bởi vì điện hạ từng nói, người nào động, cơm trưa sẽ bớt một quả trứng. Chúa ơi, lâu lắm rồi gã vẫn chưa được ăn trứng. Hiển nhiên người chung quanh cũng nghĩ như vậy, nên cho dù mệt mỏi muốn ngã nhưng ai cũng cố gắng hoàn thành.
Đến khi hoàng tử tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ, toàn thân Vanner ướt đẫm mồ hôi dù thời gian tập đứng không dài, chỉ khoảng hai khắc (*30 phút). Trên khuôn mặt của những kẻ không kiên trì được đến cùng xuất hiện sự chán nản tột cùng tựa như quả trứng đã tuột khỏi tầm tay.
Tuy nhiên, Vanner không hiểu nổi mục đích của việc luyện tập này là gì? Nếu cứ mãi đứng yên thì có thêm mấy túi lương khô không vậy?
Nếu như không phải hoàng tử điện hạ đáng kính huấn luyện bọn họ, gã đã sớm la ầm ĩ lên rồi.
Không nghĩ đến chuyện sau khi khi nghỉ ngơi, điện hạ tuyên bố mệnh lệnh thứ hai càng thêm lạ lùng. Hắn yêu cầu tất cả mọi người tiếp tục xếp thành xếp thành hàng đứng ngay ngắn. Nếu lúc này tất cả mọi người không cử động thì bữa trưa sẽ có thêm một quả trứng. Chỉ cần một người bỏ đi thì tất cả sẽ mất cơ hội có quả trứng thứ hai này.
Vanner nghe được vô số tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
Chết tiệt, đây là trò chơi thịnh hành của giai cấp quý tộc của vương quốc à? Dùng cây gậy và củ cà rốt (1) dẫn dụ tất cả bọn họ. Gã cũng không phải là một con lừa ngu xuẩn!
. . . Nhưng biết đâu, nhỡ ra tất cả mọi người có thể làm được, chẳng phải sẽ có hai quả trứng để ăn à?
Quả là sự dụ dỗ đầy hấp dẫn, Vanner quệt nước bọt tràn ra khóe miệng, vì trứng gà, gã quyết tâm liều mạng!
---
(1) Cây gậy và củ cà rốt (carrot and stick) là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. “Cây gậy” tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, “củ cà rốt” tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng. Trong câu chuyện này là hình thức vừa đấm vừa xoa khi huấn luyện binh sĩ.