Chương 112
Đoàn kỹ sĩ vương đô như một lưỡi dao bạc sắc bén cắt thẳng vào đội hình phía sau của Garcia.
Lập tức đám người trở nên rối loạn, không ít người hốt hoảng bỏ chạy thục mạng rồi té ngã xuống đất, sau đó bị ngựa đạp chết.
Đôi khi có người rút vũ khí ra chống lại, sau đó bị kỵ sĩ điệu nghệ dùng giáo đâm chết. Kỵ sĩ Howling đi đầu dẫn dắt luồng sức mạnh như thác nước không thể ngăn cản này, áo choàng màu xanh lam sau lưng hắn đặc biệt chói mắt, nơi hắn đến kẹ địch đều né tránh. Sau một vòng xung phong đột phá mũi giáo và kiếm của hắn đều dính đầy máu tươi.
Timothy Wimbledon đứng trên một sườn núi nhỏ cách đó khá xa quan sát chiến trường. Lúc này, phía sau của đội ngũ ba ngàn người đã còn không còn bộ dạng chỉnh tề nữa rồi, tốc độ tiến lên gần như dừng lại.
Bọn chúng không chống đỡ được lâu nữa đâu, Timothy nghĩ thầm, thêm hai đợt tấn công nữa thôi là đội ngũ của cô em này sẽ nát luôn, bọn người này không cách nào ngăn cản được sự tấn công của đội kỵ sĩ Greyfort tinh nhuệ, phần lớn bọn chúng còn không có áo giáp, chỉ cần trúng một kiếm là sẽ mất đi sức chiến đấu.
Không khác lắm với dự đoán của hắn, bỏ ra hai tiếng đồng hồ vòng qua thành Eagle, sau khi đi xuyên qua khe núi và một cánh rừng cây thưa thớt đoán kỹ sị đã quay trở lại đường chính. Dưới mệnh lệnh toàn đội tăng tốc của hắn, cuối cùng đến giữa trưa họ đã truy đuổi kịp quân đội của Garcia.
Timothy dựa theo những gì Công tước dạy cho hắn, chia kỵ sĩ đoàn ra làm bo đội, mỗi đội ba trăm người, thay phiên nhau đánh lén địch nhân từ phía sau. Làm như vậy vừa có thể giữ được sức ngựa, khi gặp phải tình huống nguy cấp cũng có thể điều động viện quân. Vì sợ bị bao vây, các kỵ sĩ không cần phải lao vào trong đám người mà chỉ cần từ bên cạnh, tăng tốc lao đến cắt đứt phía sau ra rồi tiêu diệt, mỗi lần đều có thể gây ra tổn thất hơn mười người cho đối thủ.
Chiến thuật hiển nhiên là có hiệu quả, sau vài đợt tấn công kẻ địch chết hơn một trăm người mà không có cách nào chống trả. Bọn chúng cũng muốn sử dụng kỵ binh phản kích, nhưng sự chênh lệch trang bị và huấn luyện quá lớn, so với đoàn kỵ sĩ vương đô, đám kỵ binh tạm thời tổ chức ra kia chỉ là một đám lính bộ ngồi trên ngựa. Một khi đối mặt, những tên “kỵ binh” kia ngay lập tức bị giết chạy tơi tả.
Tình huống bị giết hại một phía này ảnh hướng rất lớn đến sĩ khí, Timothy nhìn thấy trong đội ngũ của Garcia đã bắt đầu có người bỏ chạy về hướng khác.
Đến lúc tấn công tổng lực rồi, hắn nghĩ. Đơi đến khi đội kỵ sĩ do Howling dẫn đầu quay về, hắn không ra lệnh tấn công một đợt nữa mà từ trên sườn núi chạy xuống giữa đoàn kỵ sĩ.
“Bệ hạ, bọn họ sắp bị chia cắt ra rồi,” Howling xoa mồ hôi trên trán, vết máu trên tay để lại vài vệt dấu hiệu trên mặt – tất cả đều là máu của kẻ địch, còn hắn thì cho đến hiện tại vẫn chưa bị thương tích gì.
Timothy móc khăn tay của mình ra đưa cho hắn, “Làm tốt lắm, nghỉ một chút đi, rồi chúng ta sẽ cho kẻ địch một đòn cuối cùng.”
Không thấy đoàn kỵ sĩ tiếp tục tấn công, quân đội của Garcia cũng nhận ra được đã đến thời khắc quyết chiến. Đội ngũ to lớn dừng lại hoàn toàn, từ từ xếp đội hình. Phía bên ngoài đoàn quân tất cả đều chĩa giáo ra.
Timothy cười nhạt, chỉ là vũng vẫy giãy chết mà thôi. Không có ngựa khỏe, không có áo giáp, chỉ dựa vào thân thể yếu đuối muốn ngăn cản xung kích của đoàn kỵ sĩ vương đô, kết quả chỉ có thể là thảm bại mà thôi. Cho dù em gái hắn có còn trong đội ngũ hay không thì cũng không thể thay đổi được kết quả này. Có lẽ nàng đã sớm hóa trang rời đi, bỏ lại đám người này kéo dài thời gian cho nàng.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Một lần nữa cờ của Nữ vương Greenwater lại được dựng lên, lá cờ màu xanh lá cây tung bay trong gió, biểu tượng thuyền buồm và vương miện làm cho Timothy nhíu mày. Hắn giơ kính viễn vọng lên, nhìn về phía kẻ địch. Chỉ thấy bóng dóng mơ hồ một cô gái được vài tên võ sĩ nâng lên, đang hô lớn gì đó với đoàn người. Mặc dù không nhìn thấy rõ mặt của đối phương, nhưng mái tóc màu xám tro tung bay kia cũng đã nói lên thân phận nàng.
Garcia Wimbledon, nàng lại không bỏ chạy.
Timothy hít một hơi thật sâu, tốt lắm, vậy thì trò hề này sẽ sớm chấm dứt tại đây. Hắn cũng không cần phải đến cảng Greenwater nữa.
Sau khi ngựa nghỉ ngơi đầy đủ, tân vương ra lệnh toàn quân tấn công.
Tám trăm tên kỵ binh do kỵ sĩ và thuộc hạ tạo thành, dưới sự dẫn dắt của đoàn kỵ sĩ vương đô lao về phía kẻ địch. Đi đầu phía trước vẫn là kỵ sĩ Howling.
Đúng vào thời điểm đoàn kỵ sĩ lao vào trận địa kẻ địch, bỗng nhiên một đội quân đông đảo xuất hiện ở hai bên từ phía xa. Bọn họ phát ra những tiếng gào thét rồi chạy như điên về phía chiến trường trung tâm.
Timothy trợn trừng mắt không tin được, bọn người này là ai?
Không có cờ xí, không có gia huy, quân đội đột nhiên xuất hiện này không giống bất kỳ thế lực nào của vương quốc cả. Nhìn qua ống kính, bọn chúng đa phần không có cả áo giáp, vũ khí đủ thứ loại. Tuy nhiên cái dáng người cao lớn hùng tráng quái dị kia thì Timothy lại biết, có một chủng người như thế.
Dân xứ cát miền Nam!
Hắn không cần phải đoán chúng là địch hay bạn, nhất định là Garcia đã thực hiện giao dịch gì đó với dân Sand, khiến cho bọn dị tộc chết tiệt này tham qua vào trận chiến vương quyền Greyfort. Nghĩ đến đây Timothy giận dữ quay đầu lại quát lớn: “Thổi kèn, triệu tập kỵ sĩ rút lui!”
Nhưng giờ thì đã chậm, quân đội đang lao đến với tốc độ cao không thể nào thay đổi hướng dễ dàng như vậy, đoàn kỵ sĩ đâm thẳng vào trận hình của Garcia, như là dao nóng cắt vào bơ, hướng về phía Nữ vương Greenwater.
Timothy trông đợi nhìn về phía lá cờ đang đón gió kia, hy vọng nó sẽ bị bẻ gãy xuống – quân đội dân Sand hai bên giáp công đều khoảng một ngàn người, lúc này đại quân của Garcia đã lên đến năm ngàn người, một con số hắn không cách nào có thể nuốt trôi được. Hơn nữa dân Sand vũ lực cá nhân mạnh mẽ, đối với đoàn kỵ sĩ bị lâm vào đánh cận chiến có sức uy hiếp rất lớn. Hy vọng chiến thắng duy nhất của hắn lúc này là giết chết thủ lĩnh quân địch, chặt đứt cột cờ, phá tan đoàn dân binh của Garcia.
Thế nhưng cột cờ vẫn đứng sừng sững giữa trận.
Dân Sand đã hoàn toàn bao vây lại, gia nhập vào cuộc chiến theo con đường đoàn kỵ sĩ mở ra.
Nếu không có nhóm viện quân này thì ba ngàn dân liều mạng của Garcia đã sớm tán loạn, nhưng lúc này chúng vẫn còn đang kiên trì, như một cái đầm lầy níu chặt bọn kỵ sĩ trong đó.
Tiếng kèn rút lui vang khắp chiến trường, không ngừng có kỵ sĩ trở về cạnh Timothy, nhưng vẫn có rất nhiều người bị nhốt lại giữa trận địa quân địch, trong đó có cả kỵ sĩ Howling.
Hắn bị một tên chiến sĩ dị tộc thân cao chín thước quấn lấy, mệt thở hồng hộc. Đối phương quơ cây gậy gỗ to khổng lồ khiến cho khu vực xung quanh hai người tạo ra một chỗ trống, ngựa của Howling đã bị đập chết trước đó, hắn dựa vào phản ứng nhanh nhẹn hơn người tránh né trái phải, nhưng mà áo giáp nặng nề trên thân khiến cho hắn rất nhanh tiêu hết thể lực. Cuối cùng trong một lần nghiêng người né tránh dưới chân hắn không vững, bị cây gỗ lớn quét ngay giữa ngực. Sức đập mạnh đến nỗi áo giáp lúc vào trong cơ thể, cây gỗ cũng gãy thành hai khúc.
Áo choàng màu xanh lam từ từ rơi xuống, biến mất trong đám người.
Một tiếng sau, kỵ sĩ còn chiến đầu ngày càng ít, khi đám dân Sand chuyển ánh mắt nhìn sang nơi Timothy đang đứng, hắn cắn răng ra lệnh rút lui. Đoàn người bỏ chạy về phía Bắc, so với đội hình to lớn lúc đầu bây giờ bên cạnh tân vương chỉ còn có ba trăm người.