Chương 111
Nhóm dân tự do đầu tiên bị đưa ra đỡ đòn đã không còn bị ngăn chặn nữa, thuận lợi bò lên được sườn đất.
Rào chắn bằng gỗ cùng với sườn núi tạo thành hình mũi nhọn chỉ xéo lên trời ngăn chặn di chuyển của họ. Rào chắc cũng không hoàn toàn kín đáo mà chừa lại khe hở cho giáo và cung xuyên qua. Khi có người tấn công phá hư rào chắn, quân canh giữ chỉ cần đứng sau dùng giáo dài đâm chết kẻ địch.
Tuy nhiên điều khiến cho Công tước Frances hơi bất ngờ là những người vốn đang đứng trên tường thành giờ cũng không thấy bóng dáng, cả trong lẫn ngoài đều trong trạng thái không người phòng thủ. Quân tiên phong nhanh chóng dùng búa chặt ra lỗ hổng rồi leo lên đầu tường. Chỉ một lát sau cửa thành cũng bị phá mở ra.
“Chúng ta đi nào.”, Công tước rung dây cương, dẫn đầu quân đội còn lại tiến về phía cửa thành. Kể từ khi bắt đầu công thành cho đến khi cừa thành bị mở ra chỉ chưa đến hai phút đồng hồ, rốt uộc Garcia Wimbledon đang giở trò quỷ gì? Frances nhíu mày, người có chút kinh nghiệm tác chiến đều hiểu rõ, nếu bỏ thành mà chạy thì phải để lại một nhóm thân vệ hoặc là một đám lính đánh thuê tham tiền không sợ chết ở lại ngăn cản thế công của kẻ địch nhằm tranh thủ thời gian cho quân đội rút lui.
Tam công chúa cũng không phải kẻ ngu, nếu không làm sao có thể nhanh chóng thu phục được toàn bộ miền Nam được. Vì sao nàng không cho thủ hạ phòng thủ tường thành? Cho dù phòng ngự chắn chắn, bẫy rập tinh xảo mà không có người điều khiển thì cũng chỉ là vật chết mà thôi. Công tước Frances suy nghĩ, quyết định để cho đội thân vệ vào thành trước dò xét tình huống.
Đội trưởng thân vệ báo lại không khác biệt gì, trong thành cũng không có người chống cự, chỉ có một vài con đường bị gạch đá và gỗ phủ kín, bộ hạ của hắn đã bắt đầu triệu tập dân bản xứ dẹp bỏ chướng ngại.
Frances không do dự nữa, điều khiển tất cả quân đội tiến vào trong thành Eagle. Bản thân ông cũng là lão tướng đi theo Wimbledon đệ tam chinh chiến nhiều năm, lẽ nào lại để cho một con bé con hù dọa được. Hiện tại nước đi của Timothy có vẻ hơi sai lầm, nếu hắn chịu đợi đến khi mình đánh hạ cửa thành rồi trực tiếp đi xuyên qua thành thì có thể tiết kiệm không ít thời gian rồi.
Khi đi qua cửa thành, Công tước ngửi được một mùi hơi gay mũi, không phải là mùi xác chết thối thường xuyên xuất hiện trên chiến trường mà hơi giống mùi dầu thông, vỏ quýt và hương liệu các kiểu. Nếu hít sâu vào còn cảm thấy hơi thơm.
Đây là mùi gì? Hắn nhìn xung quanh, không phát hiện thấy có gì lạ thường. Chỉ có mương máng dùng để thoát nước cho tường đất bị chặn kín, nước dơ chảy tràn ra mặt đường dọc theo mặt đất. Những thứ dơ bẩn kia không biết tích tụ bao lâu rồi, nước chảy ra đen sì, phản xạ ra ánh sáng năm màu dưới ánh mặt trời.
Hẳn là mùi vị của những thứ nước dơ này, Frances lắc đầu, tiếp tục dẫn quân đi về phía khu lâu đài.
Chiếm được thành Eagle rồi, tất nhiên phải đi xem qua lâu đài lãnh chúa và tòa thị chính một chuyến, nhìn xem có gì có thể lấy được không. Hiển nhiên tòa thành này đã bị Garcia vơ vét qua một lần, chắc sẽ không còn lại được miếng kim long nào, nhưng hàng mỹ nghệ và đồ trang sức cũng là những chiến lợi phẩm rất tuyệt. Xe chở lương thực mình đem đến chỉ cần dọn bớt một chút, bỏ hết chiến lợi phẩm lên chở về là tiện nhất. Còn bọn lính đánh thuê kia giờ này chắc là đang đến kiếm chác trong các cửa hàng và nông trường rồi.
Thây kệ bọn chúng, dù sao Công tước Joey cũng đã chết, ai đến kế nhiệm thì để cho người đó lo lắng. Lúc này cướp sạch sẽ tòa thành này mới là việc nên làm.
Sau khi dạo một vòng lâu đài lãnh chúa, Frances cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong lâu đài không những không còn tiền mà ngay cả vải vóc lương thực cũng không còn chút nào. Những nơi treo tranh ảnh thì chỉ còn lại tường trốn trơn, trong tủ sách không còn đến một quyển sách, thậm chí ngay cả giường lớn trong phòng ngủ của lãnh chúa cũng không cánh mà bay. Lâu đài này đã bị lột sạch sẽ.
Nếu như vội vã rút lui lại có thể làm được việc như thế này sao? Frances cảm thấy bất an trong lòng, trừ khi ngay từ đầu đã bắt đầu vận chuyển những thứ này ra, lâu đài không thể nào bị vét sạch như thế được.
Đúng lúc hắn muốn đi đến tòa thị chính xem xét, cổng phía Bắc đột nhiên bốc lên khói đen cuồn cuộn.
“Chuyện gì xảy ra, có đám cháy?”
“Tôi không biết, thưa ngài, tôi đã ra lệnh cho Molier đi xem,” đội trưởng thân vệ nói, “Có lẽ là kẻ thù cố tình phóng hỏa.”
Hẳn là thế, điều đầu tiên Công tước nghĩ đến là một cái bẫy, nhưng hắn rất nhanh ý thức được, hành động dùng lửa phong ấn cửa thành hoàn toàn là vô nghĩa. Trước hết không cần phải đi qua cửa thành, leo ra từ sườn đất cũng được mà, chỉ là một đám cháy nhỏ mà không có người thừa cơ tấn công, đội ngũ có tổ chức sẽ rất nhanh dập tắt ngọn lửa.
Cách phục kích chính xác phải là giấu binh trong thành, đợi khi lửa cháy bốn phía thừa cơ quân đội kẻ địch hoảng loạn thì xông lên tấn công, có thể quấy rầy trận hình quân địch hiệu quả, thậm chí đẩy lùi đối thủ. Như hắn đã từng nói, cái bẫy không người điều khiển chỉ là một vật chết mà thôi.
Đúng lúc này, ba cửa còn lại cũng bốc lên khói đen, cửa phía Bắc đã có thể thấy được ánh lửa, không những vậy ngọn lửa còn đang lan nhanh, như thể nơi đó chất đầy rơm rạ vậy. Trong thành vang lên tiếng kêu thảm của dân chúng, có vẻ như nhà bị cháy.
Điều này không đúng… Công tước nghĩ, mình đi vào qua cửa Bắc, chỗ đó chỉ có một mảnh đất trống mà thôi, làm gì có vật gì bắt lửa đâu! Nhưng nếu không có vật dẫn lửa thì làm sao ngọn lửa có thể lan nhanh như vậy? Trừ khi là… trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, lẽ nào Garcia Wimbledon âm thầm chiêu mộ phù thủy.
Frances đưa tay lên chạm vào viên đá thần phạt trên cổ, trong lòng hơi yên tâm. Nếu như là lửa phù thủy thì hắn chỉ cần trực tiếp đi qua là được, ngọn lửa tà ma không thể nào gây thương tổn cho hắn. Hơn nữa tất cả thành viên đội thân vệ đều có đeo thứ này, cơ bản là không có gì uy hiếp cả. Còn về phần bọn dân tự do không có tiền cống hiến cho giáo hội kia thì sống chết mặc bay.
Lâu đài này cảm giác hơi kỳ lạ, hắn quyết định đi ra ngoài trước rồi nói sau. Đại quân có thể đóng trại tại cửa Nam, vừa giám thị thành Eagle vừa tiếp ứng đội kỵ binh của tân vương trở về. Nghĩ đến đó, hắn ra lệnh cho đội trưởng thân vệ: “Chúng ta ra khỏi thành theo hướng Nam, ngươi trên đường hãy thổi lên kèn triệu tập, kêu gọi mọi người tập trung lại.”
“Tuân lệnh!”
Mọi người ngay lập tức xuất phát, nhưng khi họ đi đến gần cửa Nam thì phát hiện lửa đã cháy đến bên trong thành rồi, những căn nhà bị cháy lên phát ra hơi nóng đập vào mặt khiến bọn họ không ngừng lui về phía sau. Dân trong thành vốn đóng cửa trốn trong nhà bây giờ cũng đã lao ra ngoài, trên đường toàn là người, ngay cả đao kiếm của thân vệ cũng không thể ngăn cản họ hoảng sợ bỏ trốn về những nơi còn chưa bị cháy. Nhất thời tất cả mọi người như bị rơi vào trong biển lửa, bốn phía đều là khói đặc và lửa nóng.
“Bình tĩnh! Mau đi tìm giếng nước, múc lên dập tắt lửa,” Công tước Frances nhanh chóng phát ra mệnh lệnh liên tục, “Nhà cháy mặc kệ chúng, chỉ cần dập tắt chướng ngại vật đang cháy trên đường, dọn ra một con đường là được. Kèn triệu tập cũng không được ngừng lại, để cho người khác biết vị trí hiện tại của chúng ta!”
“Công tước đại nhân!” Một tên kỵ sĩ chạy đến từ hướng trung tâm thành, ngựa còn chưa kịp dừng lại đã nhảy xuống, chính là Moliere người được đội trưởng thân vệ phái đi cửa Bắc. “Đại nhân, lửa ở cửa Bắc không thể nào dập tắt được!”
“Ngươi nói gì cơ?” Frances kinh ngạc hỏi, “Không thể nào dập tắt?”
“Ngọn lửa bốc cháy trên cái thứ nước đen kia,” Nàng nói rất nhanh, “Không chỉ dội nước không tắt mà còn chảy theo dòng nước! Hiện tại toàn bộ thánh Bắc đều cháy rồi, thưa đại nhân!”
“Lửa không dập tắt được…” Hắn lẩm bẩm, “Quả nhiên là lửa tà ma.” Sau đó Công tước hô lớn, “Mọi người không cần hoảng sợ, đây là ngọn lửa tà ma do Garcia lợi dụng phù thủy tà ác tạo ra! Chỉ cần các ngươi đeo đá thần phạt, ngọn lửa này nhìn thì nguy hiểm nhưng không thể nào đốt được các ngươi!”
“Thì ra là vậy, tạ ơn thần linh,” Moliere vô thức đưa tay rờ ngực, “Vậy thì giờ chúng ta nên làm gì, thưa đại nhân?”
“Đã có đá thần phạt rồi thì còn sợ gì nữa! Tất cả lên ngựa, chúng ta xông qua,” Công tước khua tay, “Thứ lửa tà ma này chỉ cần gặp phải đá thần là sẽ biến mất không còn gì!” Hắn dừng lại một chút, “Moliere, ngươi dẫn một nhóm người ra ngoài trước, ta ở lại đây chờ những người còn lại.”
“Vâng!” Nữ kỵ sĩ gật đầu, “Đại nhân cẩn thận. Những người còn lại, đi theo ta!”
Sau đó nàng phóng người lên ngựa, không chút do dự lao về phía con đường bốc lửa.