Chương 114
Liên quân cứ điểm đông đảo chậm rãi trên đường đến trấn bentham.
Đi đầu đội ngũ là đoàn kỵ sĩ tạo thành bởi sáu gia tộc lớn. Nhìn cách ăn mặc và áo giáp của các kỵ sĩ là có thể thấy được thực lực của gia tộc tương ứng. Không nghi ngờ gì, bắt mắt nhất chính là kỵ sĩ dưới trướng Công tước Ryan, tất cả đều cưỡi ngựa đuôi ngắn từ vương đô, sở trường hành quân xa với thân hình to hơn những giống ngựa khác một bậc. Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa lại càng uy vũ bất phàm, áo giảm của họ đều do tiệm rèn “Búa và Răng rồng” thống nhất chế tạo ra, trên ngực giáp ánh bạc sáng chói có khắc một cái đầu sư tử khổng lồ, giáp vai tạo hình hai cái đầu sói như đang há miệng gào thét. Áo choàng sau lưng được thêu hoa văn tinh xảo, bên hông còn buộc dây lụa đỏ.
Những kỵ sĩ này cũng không phải chỉ được cái mã ngoài. Hàng năm sau khi kết thúc Tà Nguyệt bọn họ phải chịu trách nhiệm ra khỏi thành tiêu diệt tà thú còn sót lại, bảo đảm giao thông đường bộ. Mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nói về chiến đấu tay đôi họ cũng không thua kém đoàn kỵ sĩ vương đô bao nhiêu, chẳng qua số lượng ít hơn mà thôi. Tất nhiên, với tài lực của Công tước thì vũ trang cho nhánh kỵ sĩ tinh nhuệ một trăm năm mươi người này thôi đã hao tốn vô cùng rồi.
Công tước Ryan thỏa mãn nhìn đội quân hùng mạnh này, không hề nghi ngờ, với sức mạnh của họ thì không có người nào ở miền Tây có thể ngăn cản hắn.
Ở giữa đội ngũ là đám lính đánh thuê, trang vụ thua kém rất nhiều, đa phần chỉ mặc giáp xích cũ kỹ hoặc mảnh giáp, hoặc thiếu giáp tay hoặc thiếu mũ giáp. Ngoài ra còn một nhóm người chỉ mang giáp da rẻ tiền, vũ khí đủ loại hỗn tạp. Bọn họ đi dọc theo đường lớn, từng nhóm năm ba người khoác vai nhau vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện như thể không phải đi chiến đấu mà chỉ là đi ngắm cảnh mùa xuân thôi.
Đứng cuối đội ngũ là dân tự do bị lãnh chúa cưỡng ép trưng dụng, họ kéo theo từng chiếc xe trên có chứa lương thực và lều vải, theo sát sau lưng lính đánh thuê. Tốc độ khác biệt khiến cho đội ngũ 1500 người này kéo dài ra trên đường, kỵ sĩ đi đầu nhiều lúc phải dừng lại chờ người phía sau đuổi kịp.
“Đại nhân,” Bá tước Elk kéo dây cương đi song song với Công tước, “Chúng ta chỉ còn cách trấn Bentham nửa ngày đường, nếu thuận lợi thì buổi chiều sẽ đến. Khi đó cho quân đội nghỉ ngơi phục hồi một đêm rồi sáng hôm sau hành động hay là ngay lập tức tấn công lâu đài lãnh chúa?”
“Chẳng lẽ ngươi thích ngủ trên mặt đất một đêm nữa sao?” Công tước cười nói, “Ta cảm thấy chúng ta buổi tối hẳn nên nằm trên giường lớn trong lâu đài chứ không phải mặt đất bùn ướt nhẹp. Tất nhiên, cũng phải quan tâm đến thể diện hoàng gia một chút. Sau khi đến trấn Bentham ta sẽ trước tiên phái ra sứ giả khuyên hắn đầu hàng.”
Bá tước Lonicera đang đi trước nghe được quay đầu lại, “Kỵ sĩ đã hành quân cả ngày, người ngựa mỏi mệt, trực tiếp tấn công có hơi không hợp lý hay không? Dù sao Roland Wimbledon chỉ dựa vào mấy tên thợ mỏ có thể vượt qua được Tà Nguyệt, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Haha, người khác không biết thì cũng thôi, đến ngài cũng không hiểu rõ tà thú hay sao? Ông bạn già của ta ơi. Chúng nó quả thật rất đáng sợ khi ở dã ngoại, hành động nhanh nhẹn, sức mạnh kinh người, nhưng nếu có tường thành che chắn thì đa phần tà thú chỉ là bia ngắm mà thôi. Chúng nó cuối cùng cũng chỉ là một đám thú hoang.” Bá tước Elk nhún vai nói, “Ta chỉ ngạc nhiên làm cách nào hắn có thể xây được một bức tường thành nhanh như vậy, nhưng mà chỉ dựa vào đó thì làm sao ngăn được kỵ sĩ của chúng ta chứ? Họ cũng không phải là thú hoang đầu óc ngu xuẩn.”
“Đúng là như thế. Hơn nữa ta còn thu được một tin đến từ phương Bắc,” Công tước Ryan nói, “Năm nay Hermes bị rất nhiều lai tạp tà thú tấn công, Thánh thành mới xém nữa rơi vào tay giặc. Hiện tại còn chưa rõ nguyên nhân, nhưng mà có vẻ như năm nay tà thú đều tập trung về phía Thánh thành hết rồi, miền Tây chỉ còn lại vài con cá lọt lưới mà thôi.”
Là chủ nhân của miền Tây, ánh mắt của hắn không chỉ tập trung trên vùng đất hẻo lánh này mà đều có an bài tai mắt ở khắp các thành phố lớn, không ngừng cung cấp cho hắn tin tình báo mới nhất. Cuộc chiến thảm thiết ở miền Bắc còn chưa phải là chuyện chính, mấy ngày trước hắn nhận được mật báo tân vương Timothy và Nữ vương Greenwater Garcia xảy ra chiến đấu kịch liệt tại thành Eagle miền Nam, mặc dù theo tin lúc trước hẳn phải một tháng sau quân đội của Timothy mới tới được thành Eagle.
Trong thư không miêu tả rõ chiến cuộc, chỉ nói rằng khi Timothy trở lại thì quân đội mấy ngàn người chỉ còn lại không được mấy người, thậm chí không cách nào phong tỏa được thông tin giống như khi hắn đến. Còn có người nhìn thấy thành Eagle bốc lên ngọn lửa ngập trời, khói đen bay cao đến tận bầu trời, dân cư xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng đó.
Chắc chắn một điều, cho dù Nữ vương Greenwater có chết dưới tay Timothy hay không thì tổn thất thê thảm như vậy là một đả kích to lớn đối với tân vương. Lá mật thư này làm cho Công tước Ryan ngứa ngách, suốt đêm liên tục phái ra nhiều tên thân tín đi đến vương đô và miền Đông, hy vọng có thể thăm dò được tình cảnh hiện tại của Timothy. Nếu như trận chiến giành vương vị này có khả năng làm lung lay chính quyền còn chưa vững chắc của tân vương, hắn nhất định sẽ không ngại châm thêm một mồi lửa.
Đây là cơ hội tốt nhất nếu như hắn muốn tự xưng vương. Quân đội phương Bắc đều bỏ xác tại Thánh thành, phía Nam trải qua một trận đại chiến, cần nhiều thời gian khôi phục, vương đô và miền Đông cũng thế, chỉ sợ phải mất vài năm mới có thể phục hồi nguyên khí. Chỉ cần mình dẫn theo một đám người nuốt sạch phía Bắc là có thể chia Greyfort thành hai nửa. Đến lúc đó, lãnh địa và cư dân của hắn có thể so sánh với vương quốc Everwinter ở phía Bắc đại lực, thực lực hoàn toàn có thể chống lại miềng Đông và miền Nam Greyfort.
Còn hắn, Osmond Ryan sẽ trở thành quốc vương của vùng đất này.
Nghĩ đến đây Công tước lộ ra vẻ đắc ý, hắn hy vọng sau khi kết thúc trò hề hôm nay ngài mai lập tức áp giải hoàng tử trở về. Nếu may mắn, ba ngày sau hắn có thể ở trong lâu đài chờ đón thân tin truyền lại tin tốt lành.
Lúc mặt trời ngả về phía Tây sắp đi xuống đỉnn núi, Ryan thấy được hình bóng mờ nhạt của lâu đài trấn Bentham. Cùng với một đám người đông đúc bên ngoài trấn nhỏ.
“Thưa phụ thân và Công tước đại nhân,” Rene chịu trách nhiệm dẫn đường phía trước trở về báo cáo “Đám người phía trước hẳn là vệ binh của tứ hoàng tứ, tay cầm vũ khí, có vẻ như không chào đón chúng ta.”
“Như thế cũng tốt, ít ra chúng ta không cần phải mất công vào lâu đài mời hắn ra,” Bá tước Elk cười nói, “Thông báo cho các kỵ sĩ giảm tốc độ lại, hiện tại còn cách cự ly tấn công rất xa.”
“Vâng, thưa phụ thân.” Rene nghe lệnh rời đi.
Công tước Ryan giơ lên kính viễn vọng, xem xét trận hình của đối phương. Đội ngũ nhìn rất kỳ quái, tay cầm một thứ vũ khí kỳ lạ, người đứng thành hai hàng dài. Nếu gọi cái vũ khí kia là trường thương thì lại nhìn không thấy mũi nhọn đâu cả, cách cầm cũng không đúng. Đội hình của đối phương cũng rất khác thường… Phòng tuyến mỏng như vậy chẳng phải xông vào là nát sao?
Điều này khiến Công tước có chút khó hiểu đứng dậy, mặc dù hoàng tử không có kiến thức chiến tranh nhưng bên người hắn còn có kỵ sĩ và thân vệ, không lẽ để mặc cho hắn làm bậy? Sau một lúc tự hỏi, Công tước quyết định trước hết để cho lính đánh thuê xông lên trước, kỵ sĩ tạm đứng ở khu vực thích hợp để tăng tốc tấn công chờ lệnh, nhìn xem rốt cuộc hoàng tử có ý định gì.
Tất nhiên vẫn phải phái ra sứ giả kêu gọi đầu hàng. Công tước Ryan gọi một thân vệ đến, “Ngươi đi nói cho hoàng tử, ta không muốn thương tổn hắn, nhưng ý chỉ của quốc vương Timothy Wimbledon ban xuống ta không thể không nghe theo. Hiện tại bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì sẽ không bị bất cứ nguy hiểm gì, ta sẽ đối xử với hắn đúng như một hoàng tử hộ tống hắn về vương đô.”
Đại quân tập kết là một quá trình rất thong thả, các kỵ sĩ lục tục vào chỗ trong khi lính đánh thuê từ từ tập hợp trước trận. Đúng lúc này, Công tước Ryan nhìn thấy trận địa đối phương lóe lên bốn ánh lửa, đồng thời bay lên một ngọn khói màu xanh. Hắn nhíu mày, nghĩ rằng mình nhìn nhầm, đang định dùng kính nhìn lại thật kỹ thì đột nhiên vang lên tiếng nổ như sét đánh vang lên bên tai hắn.