Chương 115
Khi địch nhân xuất hiện trong tầm mắt từ xa, Vannah nhìn thấy những kỵ sĩ vũ trang đầy đủ kia, bọn họ cưỡi ngựa cao to, mặc giáp sáng chói, chậm rãi hướng về phía trấn nhỏ. Ở trong trấn mỗi một người kỵ sĩ vốn đều là sự tồn tại cao quý, nay xuất hiện một lần cả trăm người, cảnh tượng này làm cho hắn hít một hơi lạnh.
Vannah cảm thấy lòng bàn tay mình lại toát mồ hôi, giống như lần đầu tiên đứng trên tường thành đối mặt với tà thú, tuy nhiên lúc này thứ hắn đối mặt là đồng loại của hắn, liên quân quý tộc cứ điểm Epic.
Không đúng, hắn nhổ nước miếng, ném ngay suy nghĩ đó đi, đồng loại? Đám quý tộc kia đã bao giờ từng coi chúng ta là đồng loại chứ? Hắn tự chế giễu. Lần này bọn chúng tới để cướp đoạt trấn bentham, khống chế lại các mỏ quáng ở sườn núi. Quan trọng hơn, bọn chúng còn định đuổi hoàng tử điện hạ ra khỏi miền Tây, đây là chuyện mà toàn bộ đệ nhất quân không thể nào chấp nhận được.
Ngày hôm qua trước trận chiến điện hạ đã nói rõ, Timothy Wimbledon chính là anh thứ hai của điện hạ, dùng âm mưu quỷ kế giành vương vị, hại chết quốc vương Wimbledon đệ tam. Vốn đây chỉ là chuyện giữa hoàng gia và quý tộc, Vannah cũng không tâm ai làm quốc vương cả. Nhưng mà Công tước Ryan muốn thừa cơ cướp đi lãnh địa của điện hạ, điều này thì quá lắm rồi.
Nghĩ lại xem, khi điện hạ chưa tới đây trấn bentham như thế nào? Lãnh chúa trước đây hình như là một tên Bá tước, bình thường chẳng bao giờ nhìn thấy, mỗi khi thu mua da lông đều dẫn theo thân vệ, dùng giá thấp ép mua hàng tốt trong tay thợ săn. Tà Nguyệt sắp đến hắn là kẻ đầu tiên bỏ trốn, dân chúng trong trấn chịu khổ cực trong xóm nghèo ở cứ điểm, hắn chưa bao giờ quan tâm đến.
Còn hiện tại, trấn Bentham dưới dự thống trị của điện hạ càng ngày càng tốt lên, tất cả biến hóa này ai cũng thấy được. Vannah nghĩ, thợ mỏ sản xuất được càng nhiều thì lãnh lương cũng càng nhiều. Điện hạ sử dụng cái cỗ máy màu đen kia đưa vào mỏ quặng sườn núi phía Bắc xong, mức sản xuất dư ra cũng tính cho thợ mỏ. Cho dù là xây dựng tường thành hay là mỏ đá, thù lao của dân chúng đều phát đúng hạn. Mùa đông năm nay thậm chí còn không chết đói chết rét đến một người.
Tất nhiên biến hóa lớn nhất chính là đội dân binh, giờ là đệ nhất quân. Có bọn hộ bảo vệ trấn nhỏ, tất cả mọi người không cần phải trốn trong nhà gỗ lạnh như băng vào mùa đông, cầu xin người khác ban cho một chút thức ăn. Nếu như mất đi vương tử điện hạ, Công tước còn có thể cho phép dệ nhất quân tồn tại sao?
Vannah hít sâu hai cái, chùi mồ hôi trên tay vào quần áo. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không cho phép, quý tộc cứ điểm không hề quan tâm đến chết sống của dân chúng. Đây chính là lời nói của điện hạ: chỉ có một nhánh quân đội do nhân dân tạo thành mới có thể vì nhân dân mà chiến.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về bên trái bầu trời, có một điểm đen bay vòng quanh, nếu không để ý còn tưởng là một con chim rất to. Đó chính là Lightning người chỉ huy pháo binh xạ kích, nàng dùng cây cối hai bên đường che chắn, từ trên cao nhìn xuống quan sát hướng đi của địch nhân. Khi nàng bay trờ về, Vannah để ý thấy chỉ cần nàng không chỉ động bay ra khu vực trống trải, người bên dưới cho dù ngửa đầu lên cũng chỉ nhìn thấy cây cối, rất khó phát hiện có phù thủy trên không điều tra.
Lightning tại một phút đồng hồ trước đã bay đến vị trí khá gần trận tiền, lộ ra miếng gấm màu xanh lá cây.
Cái này nghĩa là kẻ địch đã tiến vào phạm vi xạ kích 1000m. Vannah vẫn không hiểu rõ lắm rốt cuộc “1000m” như điện hạ nói có xa lắm hay không, nhưng nhìn thấy tín hiệu màu xanh lá cây hắn đã theo phương án diễn tập quy định, hô khẩu lệnh nhét đạn vào và điều chỉnh nòng pháo.
Bốn đội pháo rất nhanh hoàn thành loạt động tác này, họng pháo ngắm điều chỉnh đến mức ba, thuốc súng và đạn pháo đều đã cho vào nòng.
Vốn tưởng rằng mình đã từng đứng trên tường thành chống lại tà thú, cũng được xem là có kinh nghiệm phong phú, nhưng đến nay Vannah mới phát hiện chính mình vẫn còn kém xa so với Iron Axe và Brian. Kể từ khi tập kết dàn trận từ chiều đến giờ, tim của hắn vẫn chưa bình tĩnh lại. Vậy mà hai người này điều khiển đội pháo tiến vào vị trí xạ kích, không những thần sắc như thường mà hắn thậm chí còn nghe được trong âm thanh Brian có một chút kích động nữa. Có lẽ đến tận bây giờ, chính mình vẫn không thể nào bình tĩnh lại, ngay cả anh em Rodney còn biểu hiện tốt hơn cả mình. Điều này làm cho Vannah cảm thấy hơi nhụt chí.
Hắn liếm đôi môi khô ráo, một lần nữa tìm kiếm vị trí của Lightning.
Đúng lúc này, tốc độ tiến đến của địch nhân đột nhiên chậm lại rất nhiều.
“Bọn chúng đang làm gì?” Rodney hỏi.
“Không biết,” Catclaw mở to mắt nhìn xung quanh, “Hình như là điều chỉnh đội hình? Người của bọn chúng nhìn hơi loạn một chút.”
“Bọn chúng đang đợi quân đội phía sao,” âm thanh của Jop mang theo một chút rung động, “Các ngài kỵ sĩ làm sao có thể một mình tác chiến được, đằng sau bọn họ nhất định còn có rất nhiều người.”
“Chuyện này ngươi cũng biết sao?” Nelson bĩu môi.
“Ta đã từng thấy! Mỗi một ngài kỵ sĩ sẽ mang theo ít nhất hai gã học việc, ngoài ra còn có mười mấy nông nô vận chuyển lương thảo cho họ,” Hắn gập ngón tay tính toán, “Ngươi tính xem, chỉ riêng ngài Công tước cứ điểm ít nhất có hơn trăm kỵ sĩ rồi chứ? Có khả năng cưỡi ngựa chiến đấu thì ít nhất là ba trăm người. Thêm vào các Bá tước, Tử tước… trong lãnh địa nữa thì lại càng nhiều hơn! Còn có lính đánh thuê nữa, đó đều là loại người mũi đao dính máu, giết người không nháy mắt! Chúng ta thì tổng cộng chỉ có ba trăm người thôi.”
Không đến ba trăm người, Vannah đính chính trong lòng. Đội súng kíp chỉ có hơn 270 người trang bị vũ khí, theo điện nói thì là do sản lượng không đủ. Hiện tại những người không có vũ khí bị phái đến các đội pháo binh, vận chuyển đạn dược cho bốn khẩu pháo. Nhưng mà nhìn thấy có người còn biểu hiện kém hơn cả mình, trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
“Bọn lính đánh thuê kìa, chúng đến đấy!” Jop hô nhỏ.
Vannah nhìn lại, thấy một đám ăn mặc đủ kiểu bắt đầu chiếm cứ phía trước chiến trường, bọn chúng không cưỡi ngựa cũng không xếp thành hàng, mà chia thành từng nhóm ba năm người tụ tập lại. Bọn kỵ sĩ thì tản ra hai bên, như muốn nhường vị trí lại cho lính đánh thuê. So với nửa phút trước thì liên quân của Công tước lại tới gần mình thêm rất nhiều.
Lúc này, một tên kỵ sĩ trong liên quân chạy ra, phóng nhanh về phía trấn bentham. Vannah căng thẳng, xém chút nữa hô khẩu lệnh khai hỏa.
Hắn muốn làm gì? Vannah nhìn lên, không nhìn thấy Lightning mà thấy đối phương càng ngày càng đến gần, tay cầm một lá cờ trắng.
“Đây là sứ giả Công tước phái ra,” Jop lầm bầm, “Chắc là tới khuyên hàng.”
“Chuyện đó thì không liên quan đến chúng ta,” Rodney ngồi xổm người xuống sau khẩu pháo, điều chỉnh nòng pháo cho hợp lý, “Đội trưởng, hỏa pháo cần phải chỉnh xuống một chút, đa phần kỵ sĩ đã rời khỏi tầm ngắm.”
Lúc trước luyện tập bắn họ đã được dạy qua, phạm vi công kích của hỏa pháo nằm ở trên cái đường thẳng phía trước này, cho nên muốn bắn trúng mục tiêu phải điều chỉnh cho mục tiêu và đường thẳng này trùng nhau. Năm người đồng thời di chuyển xe pháo, chỉnh đến khi đưa kỵ sĩ phía trước liên quân vào trong tầm ngắm của họng pháo.
Sứ giả tiến đến một mình lập tức bị đại nhân Carter áp giải vào phòng tuyến trấn nhỏ, tuy nhiên Vannah biết rõ hành động này của Công tước chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, hoàng tử điện hạ nhất định không chấp nhận đầu hàng.
Đột nhiên, Lightning tăng tốc bay về phía phòng tuyến trấn nhỏm tay của nàng quơ, trên tay là mảnh vải màu vàng tung bay trong gió.
Tín hiệu màu vàng ý nghĩa đối phương đã tiến vào phạm vi 800m, trong khảong cách này, đạn pháo đã có tỉ lệ bắn trúng mục tiêu, chỉ cần đội trưởng pháo binh không ngăn cản, tất cả các đội pháo có thể tự do xạ kích.
Các đội viên cũng nhìn thấy tín hiệu này, mọi người nhìn về phía Vannah, hắn gật đầu, hít một hơi thật sâu “Nổ súng!”.