Chương 121
…
Sau khi hỏi thăm qua toàn bộ năm gia tộc lớn một lần, Roland nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ngả người ra ghế, Nightingale chủ động đi ra sau lưng xoa bóp hai vai của hắn.
Kể từ khi đánh bại Công tước đến khi vào chiếm cứ lâu đài lãnh chúa chỉ tốn có một ngày thời gian.
Chuyện diễn ra còn thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, ngay sau khi Công tước chết trận, đa số người lựa chọn đầu hàng. Bọn lính đánh thuê thậm chí còn đào ngũ, quỳ rạp trên mặt đất tỏ vẻ sẵn sàng đầu quân cho hoàng tử điện hạ.
Thế là lính đánh thuê canh giữ kỵ sĩ và quý tộc đầu hàng, đệ nhất quân thì canh giữ lính đánh thuê, nguyên một đám người đông đúc di chuyển về phía Đông, vào tầm 3 giờ chiều ngày hôm đó đến cứ điểm Epic. Vệ binh canh cửa thành khi nhìn thấy đầu của Công tước Ryan và đám quý tộc bị bắt giữ, ngay lập tức mở rộng cửa thành nghênh đón tứ hoàng tử vào.
Roland cũng không khua chiêng đánh trống triệu tập tất cả quý tộc trong thành lại để tuyên bố rằng từ nay nơi này thuộc về hắn hay gì cả, mà trước tiên đi đến lâu đài lãnh chúa.
Lâu đài nằm ở trung tâm, nơi có địa thế cao nhất cứ điểm, như là một tòa thành bên trong thành. Khi tiến vào lâu đài có xảy ra chiến đấu quy mô nhỏ, sau khi Nightingale dùng thuốc nổ sập cửa lớn ra, hơn hai mươi tên thân vệ còn lại không xuất chinh cùng Công tước cố gắng ngăn cản Roland tiến vào, bị đệ nhất quân bắn chết. Đối phương ngoan cố chống cự bằng nỏ tay, làm cho năm đội viên bị thương, trong đó có hai người thương thế khá nghiêm trọng, cũng may có Nanawa đi theo hỗ trợ quân đội ngay lập tức cứu chữa bọn họ.
Còn có mười tên thân vệ muốn lén lút mang theo người nhà Công tước trốn ra bằng cửa sau lâu đài, bị Lightning bay trên không phát hiện và bị vây bắt lại ngay. Công tước phu nhân và hai con trai bị trói gô đến, lúc này họ mới biết tin chiến bại của Công tước vốn đã bị bọn thân vệ che giấu.
Sau khi khống chế lâu đài lãnh chúa, đệ nhất quân trấn Bentham lập tức tiếp quả hệ thống phòng thủ lâu đài. Không thể không nói, lâu đài của Công tước Ryan to gấp ba bốn lần so với lâu đài ở trấn Bentham. Sáu tòa tháp canh tạo thành hình dạng lục giác của lâu đài, chủ tháp ở giữa cao đến năm tầng, so với thời đại này mà nói đã là một tòa tháp cao hiếm thấy. Bên trong sân lâu đài có nơi ở, kho hàng, chuồng ngựa đầy đủ cả, dưới hầm ngầm thậm chí còn có nhà ngục tư nhân.
Hắn ném hết người nhà Công tước và tù binh có giá trị vào hầm ngục, bình dân thì cho giải tán toàn bộ, lính đánh thuê tịch thu vũ khí, từng nhóm phân phối vào trong những phòng ở không dùng bên trong lâu đài. Đồng thời còn phát lương cao cho một số tên lãnh đạo lính đánh thuê để bọn chúng giúp hắn trông coi đám còn lại, trong mắt Roland, hầm mỏ sườn núi phía Bắc mới là nơi thích hợp nhất cho những kẻ cơ hội này, chỉ là hiện tại hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đó chính là tiết mục quan trọng nhất sau mỗi chiến dịch, cướp đồ hay trong trò chơi còn gọi là lục xác.
Roland mang theo một nhóm phù thủy lục lọi khắp lâu đài vài lần, ngay cả đá thần phạt để trong kho tàng và hầm bí mật hắn cũng không tha, trận vơ vét này thật sự quá đáng giá. Chỉ riêng trong kho tàng dưới hầm bí mật đã tìm được hai hòm kim long lớn, ít ra phải có cả vạn miếng bên trong. Nightingale tìm được mười viên đá quý to bằng con mắt trong hốc kín của phòng ngủ, Echo thì tìm được phòng bí mật đằng sau lò sưởi âm tường. Bên trong đó, không chỉ chất đầy những thứ hàng mỹ nghệ bằng vàng như mũ miện, quyền trượng các kiểu còn có rất nhiều châu báu đồ trang sức làm cho người ta hoa mắt xếp ngay ngắn trên giá gỗ.
Đây là tài sản của một tên Công tước!
Roland nhìn qua đống của cải khổng lồ này, nghĩ đến trấn Bentham hai mùa thu hoạch khoáng thạch còn chưa đến năm trăm kim long, trong lòng vô cùng cảm khái. Đây là sự hấp dẫn của cướp đoạt, nếu không phải hắn đến từ xã hội văn minh công nghiệp phát triển chỉ e cũng sẽ lạc lối ở đây.
Nhưng mà cảm khái thì cảm khái, những thứ này vẫn phải lấy sạch. Trong tương lai sắp tới, dân cư lao động trấn Bentham sẽ tăng lên trên diện rộng, khi chưa kịp phát triển đất đai nông nghiệp thì hắn cần rất nhiều tiền bạc để nhập khẩu lương thực.
Vì vậy Hummingbird làm giảm trọng lượng những thứ này xong, đưa cho Iron Axe và thân vệ của hoàng tử phụ trách áp tải, dùng tàu Little Town đem hết chiến lợi phẩm về cất giữ trong lâu đài của hắn. Bởi vì cẩn thận hư hỏng thất thoát trong quá trình di chuyển, ước chừng phải ba ngày mới hoàn thành vận chuyển hết đi.
Đây cũng là lý do mà Roland không muốn dùng kim long làm tiền chuộc. Sau khi nuốt sạch tài sản một tên Công tước đã đủ ích lợi cho hắn rồi, hiện tại hắn cần người sống và gia súc hơn nhiều.
“Điện hạ, ngài chỉ đi một vòng ở đây rồi thôi sao?” Nightingale hỏi.
“Có vấn đề gì không?” Roland nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác dễ chịu truyền từ hai vai đến.
“Đây là thành phố lớn nhất miền Tây đó?” Nàng nói khẽ, “So với trấn Bentham, ngài không muốn ở lại nơi phồn hoa này hơn sao?”
“Thế lực cứ điểm Epic rắc rối phức tạp, không thích hợp cho những việc ta muốn làm. Tất cả cứ duy trì hiện trạng là được, nếu muốn thay đổi thì lực cản gặp phải sẽ chỉ ngày càng lớn, mà ta hiện tại không thể nào thô bạo diệt trừ hết bọn họ được.” Roland cười cười, “Đương nhiên quan trọng nhất chính là, người dân nơi này bị giáo hội tẩy não quá lâu, rất khó chấp nhận các cô trong thời gian ngắn. Ta đã từng nói rồi, muốn cho phù thủy tự do đi lại trên đường phố, hiện tại trấn Bentham đã làm được điều này.”
“Ừ,” Nightingale dịu dàng nói, “Ngài đã thực hiện lời hứa.”
Sáng sớm ngày thứ ba, Petrov vội vã đem đến danh sách, Roland theo lệ cũ tiếp đãi hắn ở đại sảnh.
“Thưa điện hạ, tôi đã lựa chọn xong.”
“Để ta xem nào.” Roland nhận danh sách. Không khác biệt lắm với dự đoán, phía trên danh sách chủ yếu là nông nô có giá trị 2, khoảng 800 người, một trăm con bò và ba trăm con dê mang đến 900 giá trị, còn lại là thợ thủ công các loại.
“Như vậy được không, thưa điện hạ?”
“Tất nhiên, chỉ cần đủ 3000 giá trị là được.” Roland trả lại danh sách cho Petrov, “Khi nào thì ngươi có thể tập hợp đủ số người và vật tư này?”
“Hôm nay là được, đây chính là tài sản và dân chúng trên lãnh địa Lonicera của tôi. Nhưng mà thưa điện hạ, nếu muốn đưa hết về trấn Bentham thì phải cần khoảng chừng nửa tháng mới được.”
“Chuyện này ngươi xử lý đi,” Roland gõ tay lên mặt bàn, “Ngươi hẳn là có kinh nghiệm tổ chức thương đội vận chuyển chứ?”
“Đúng vậy, thưa điện hạ.” Petrov hơi ngần ngừ, “Về phần phụ thân của tôi…”
“Hôm nay ngươi có thể mang hắn về rồi,” hoàng tử cười nói, giao cho hắn một cuốn da dê, “Nếu như cảm thấy không có vấn đề thì ký tên và nhấn ngón tay lên đi.”
“Đây là… khế ước đất đai?” Petrov đọc lướt qua, âm thanh trở nên kích động, “Ngài đồng ý trao quyền quản lý cho gia tộc Lonicera sao? Xin hãy chờ một chút.” Hắn trải cuộn da dê ra, cẩn thận đọc thật kỹ khế ước.
Biểu hiện thận trọng của đối phương làm cho Roland gật đầu nhẹ thỏa mãn, làm một người hợp tác, tôn trọng khế ước là yêu cầu cơ bản nhất.
Một lát sau, Petrov mới ngẩng đầu lên, “Nội dung trên này cơ bản giống với những gì hôm qua ngài nói với tôi, chỉ là còn một chỗ…” Hắn chỉ vào dưới cùng của khế ước, “Điện hạ, đây lẽ ra phải ghi tên của cha tôi mới đúng chứ? Hắn mới là Bá tước Lonicera và đại biểu cho gia tộc.”
Roland nở nụ cười, “Tất nhiên là không, người thảo luận công việc với ta là ngươi mà không phải cha của ngươi. Cho nên tất nhiên khế ước này tự nhiên cũng phải ghi tên của ngươi.”
Petrov ngẩn người một lúc, không dám tin tưởng hỏi, “Điện hạ, ý của ngài là để tôi quản lý?”
“Đúng vậy, ngươi sẽ thay thế cho vị trí của Công tước, là người thay ta quản lý cứ điểm Epic.” Rolang gật đầu, “Nếu như công việc thuận lợi theo khế ước, sau khi ta trở thành quốc vương, ngươi cũng sẽ có thể tiếp tục quản lý thành phố này.” Hắn dừng một chút, thu lại nụ cười. “Nhưng nếu như ngươi vi phạm khế ước, kết cục sẽ giống như ngài Công tước của chúng ta, ta có thể tấn công cứ điểm Epic một lần, thì cũng có thể làm được lần thứ hai. Làm cho tốt nhé, đại sứ của ta.”