Chương 122
Địa lao lâu đài không ẩm ướt tối tăm như nhà tù trấn Bentham, chắc là Công tước cũng không muốn biến tầng hầm của mình thành quỷ lao, hoặc là nơi vừa bước xuống đã nghe mùi thối. Nói chung là địa lao khá sạch sẽ. Nhà tù cấp bậc khác nhau thì bên trong cũng khác nhau, có phòng giam trống không, có phòng giam không những có giường tủ mà thậm chí còn có bàn và đèn dầu đầy đủ cả. Hẳn là Công tước vốn định dùng nơi này để giam giữ quý tộc bản địa, vẫn phải có một chút lễ tiết.
Roland còn phát hiện có một gian phòng đặc biệt, có một cái giường lớn chiếm đến một nửa diện tích phòng, trên trần nhà có xiềng xích thả xuống, nhưng nơi khóa đều có bọc một lớp da dê, trên tường treo roi đủ các kiểu. Xem ra Công tước Ryan cũng có nghiên cứu về phương diện này, hắn nghĩ, tiếc là mình chỉ ở đây vài ngày rồi đi không thể thử nghiệm được.
Shalafi Lonicera là tù nhân có giá trị nhất, hiển nhiên là được giam ở phòng tốt nhất. Nếu không phải là có song sắt bên ngoài, người ta còn tưởng rằng đây là phòng ngủ quý tộc. Ở chung một gian này với hắn còn có Bá tước Maple Leaf, Tử tước Wolf, con cả gia tộc Wild Rose và con thứ gia tộc Elk, những gia tộc này cùng với gia tộc Công tước Ryan tạo thành sáu gia tộc lớn của cứ điểm Epic. Tất nhiên tại gia tộc Ryan đã hoàn toàn sụp đổ, vợ con hắn đều bị nhốt trong đây.
Nhìn thấy hoàng tử điện hạ xuất hiện trong địa lao, các quý tộc đều đứng lên. Không chờ bọn họ thắc mắc, Roland mở miệng nói trước. “Bá tước Lonicera, ngài có thể đi ra rồi. Về phần những người khác, đơi tiền chuộc đưa đến ta tự nhiên sẽ thả các ngươi ra ngoài.”
“Phụ thân,” Petrov nhìn thấy Bá tước khuôn mặt hồng hào cũng yên tâm hơn, hắn nhìn bạn của mình, rồi nhìn về phía Roland, “Thưa điện hạ, tôi không nhìn thấy tên của Bá tước Elk trong danh sách, nếu như hắn chết trên chiến trường rồi, con trai lớn của gia tộc hẳn là còn đang ở tại vương đô, trong nhà không có người làm chủ. Liệu có thể nào thả Rene Elk ra trước để cho hắn trở về tự chuẩn bị tiền chuộc được không? Tôi tình nguyện làm người bảo đảm cho hắn.”
“Con cả gia tộc Elk, ý ngươi nói đến Jacques đúng không?” Roland lắc đầu, “Hắn đã trở lại. Không những trở lại, hôm qua còn đến lâu đài rồi. Chỉ là… ta nghĩ hắn không có ý định trả số tiền chuộc này.”
Nghe được lời này, Rene không dám tin lao ra song sắt. “Vì sao?”
“Hắn nói ngươi không thể bảo vệ tốt cho phụ thân trên chiến trường, ngươi là tên đao phủ hại chết Bá tước Elk.”
“Tại sao hắn lại nói vậy, giết chết phụ thân rõ ràng chính là…” Rene đột nhiên dừng lại.
Roland thản nhiên nói, “Ngươi muốn nói giết chết Bá tước rõ ràng là ta có đúng không?” Hắn đi đến trước song sắt, “Phụ thân của ngươi trước khi Tà Nguyệt đến phái người lẻn vào lâu đài ta để đốt cháy lương thực. Bây giờ lại cùng với Công tước mang theo kỵ sĩ tấn công lãnh địa của ta, ta chẳng qua chỉ phản kích đánh lui kẻ xâm lược mà thôi. Như vậy ta là hung thủ sao? So với kẻ khởi xướng Công tước Ryan và tên đồng lõa Bá tước Elk, ai mới là kẻ đáng trách? Mặt khác, nếu không phải khẩu cung của Hills cho thấy ngươi hoàn toàn không dính dáng gì đến sự kiện đốt lương thì hiện tại ngươi đã là người chết rồi.”
“…” Rene không nói được gì.
“Điện hạ,” Petrov lo lắng hỏi, “Nếu như không có người tình nguyện trả tiền chuộc thì ngài có xử tử hắn hay không?”
“Cái đó thì không cần, dạo này ta rất nhân từ,” Roland nhếch miệng. “Nói chung là đem về trấn Bentham, cho hắn đào khoáng trên mỏ quặng sườn núi Bắc tầm hai mươi năm để chuộc tội là được.”
“Tiền chuộc… là bao nhiêu?”
“Hắn là con thứ, không có khả năng kế thừa tước vị, giá cả tất nhiên là ít hơn bá tước Lonicera, chỉ cần vật tư giá trị 1000 là được.”
“Giá trị là sao, 1000 kim long hay sao?” Bá tước Lonicera được thả ra chen vào hỏi.
“Con của ngài sẽ giải thích cho ngài rõ,” hoàng tử làm động tác mời. “Đi thôi, nơi này không có gì hay để ở lại. Về phần con thứ gia tộc Elk các ngươi cũng không cần gấp gáp, có thể từ từ trở lại suy nghĩ sau.”
Đoàn người rồi khỏi địa lao, khi đến cửa lâu đài Bá tước đột nhiên dừng lại, “Thưa điện hạ tôn kính, tôi biết rõ hành vi lần này của Công tước Ryan tội không thể tha, nhưng mà… vợ và con của hắn là vô tội.”
“Có thể,” Roland không nói rõ, “Ta cũng không có ý định cho họ đi đày hay treo cổ gì cả, ta sẽ đem họ về giam ở trấn Bentham.” Cho đến ngày ta lên được vương vị, hắn nghĩ. Hiện tại không phải là lúc lòng dạ đàn bà, nếu thả bọn họ ra, ngoại trừ làm cho cứ điểm Epic hỗn loạn lên thì chẳng có gì hay ho cả, con trai trưởng vốn có quyền kế thừa lãnh địa theo luật pháp.
“Con nói cái gì!?” Shalafi Lonicera mở to mắt, nhìn Petrov không dám tin tưởng, “Điện hạ không có ý định ở lại cứ điểm Epic, lại còn muốn giao thành phố này cho con quản lý?”
Sau khi trở lại phủ Bá tước, Petrov lập đem hết những chuyện phát sinh trong ba ngày vừa rồi kể lại chi tiết cho phụ thân, lúc nghe nói đến khế ước, Bá tước không nhịn được nữa. Nghe được sự khẳng định của con trai, hắn đứng lên đi vòng quanh trong thư phòng, hiển nhiên tâm tình rất phức tạp.
“Phụ thân, ngài có sao không?” Petrov lo lắng hỏi.
“Nếu vậy xem ra, đối thủ chính của chúng ta là gia tộc Elk, ngoài bọn họ ra ba gia tộc còn lại dù là nội tình hay thực lực đều thua kém chúng ta rất nhiều.”
“Cái gì cơ?” Hắn còn chưa kịp hiểu.
“Đối thủ chứ cái gì!” Bá tước hét lên, “Con làm cho ta quá thất vọng, điện hạ cho con một cơ hội tốt như vậy, thế mà đến lúc này con còn chưa phân tích ra được ai là đối thủ của con hay sao?”
“Hả, cha không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ vì sao hoàng tử điện hạ cương quyết trở về trấn Bentham? Tất nhiên là kỳ lạ,” Bá tước sờ râu mình, “Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần cái khế ước này hữu hiệu là được.”
Chuyện này thì chắc chắn, Petrov nghĩ, điện hạ tốn nhiều công sức như vậy tất nhiên không phải chỉ để trêu chọc hắn, còn lý do vì sao hắn lại yêu mến trấn Bentham như vậy có thể tìm hiểu sau. Chỉ là hắn không ngờ khả năng tiếp nhận hiện thực của phụ thân hắn lại mạnh như vậy.
“Tên nhóc gia tộc Elk kia là bạn của con?” Shalafi đột nhiên đứng lại nói, “Ngày mai đi chuộc hắn ra ngoài.”
“Cha đồng ý cho con dùng giá trị 1000 đi chuộc hắn?” Petrov giật mình.
“Nghỉ lại xem, Bá tước Elk chết rồi, con trai cả lại không tình nguyện chuộc con thứ trở về, trong trận chiến này ngoại trừ vài tên kỵ sĩ ra thì gia tộc Elk hoàn toàn không có tổn thất gì cả. Một khi để cho Jacques Elk kế thừa tước vị, sau này tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự cai trị… à không, sự quản lý của con ở cứ điểm Epic.” Bá tước giải thích, “Vì sao Jacques không chịu chuộc Rene ra? Bởi vì hắn sợ đối phương uy hiếp hắn.”
Ra là vậy, Petrov cười khổ trong lòng. Tuy nhiên hắn biết phụ thân nói không sai, Rene từ nhỏ đã yêu thích đánh kiếm đấu thương, vô cùng thân cận với kỵ sĩ trong lãnh địa, không giống như con cả Jacques cho rằng đánh giết làm mất đi phong thái quý tộc, suốt ngày ở vương đô ăn chơi đàng điếm. Mặc dù Rene vẫn luôn thể hiện ra mình muốn trở thành một tên kỵ sĩ, nhưng đó là khi không có quyền thừa kế. Hiện tại không có Bá tước Elk quản thúc, ai dám chắc hắn sẽ không triệu tập đám kỵ sĩ thủ hạ lên, cho Jacques một dao cơ chứ? Dùng tiền chuộc một kẻ làm cho mình lo lắng trở về làm gì, Jacques vô cùng quyết đoán và tuyệt tình.
“Bạn của con không phải loại người như vậy.” Hắn tự tin nói.
“Có thể, nhưng mà sau khi ngươi chuộc hắn ra, cho dù hắn có tính làm như vậy hay không thì Jacques cũng sẽ rất đau đầu.” Shalafi nói tiếp, “Còn về phần vật tư trị giá 1000, chúng ta có thể chọn lựa thợ thủ công có giá trị cao.”
“Để chuẩn bị tiền chuộc cho phụ thân, con đã đưa ra một bộ phận thợ thủ công rồi, nếu giờ lại đưa ra thêm thì sẽ không đủ thợ ở trong lãnh địa nữa.”
“Không cần phải lo, con đã quên hiện tại miền Bắc đang rối loạn sao?” Bá tước ra vẻ đã tính toán hết thảy “Liên quân tứ đại vương quốc toàn diệt tại Hermes, các lãnh chúa đều đang cưỡng bức dân nhập ngũ, dân chúng bắt đầu bỏ trốn. Chúng ta có thể nhân cơ hội này nuốt vào một số lượng lớn, lại còn tiết kiệm được chi phí hàng tháng nữa.”
Petrov lúc này mới phát hiện, thì ra phụ thân của hắn cũng là một cao thủ kinh doanh, ít ra so với khả năng chiến đấu của ông thì mạnh hơn nhiều.