Chương 125
“Những người đưa tới thì sao? Có thực hiện công tác thống kê chưa?” Roland hỏi.
“Đã xong, ngài xem phía dưới,” trợ lý đại thần chỉ xuống phần cuối, “Trước mắt tổng cộng có 1100 người đưa đến trấn Bentham. Phần lớn là nông nô, đã sắp xếp bên ngoài trấn nhỏ theo yêu cầu của ngài. Ba mươi lăm người thợ thủ công, đã giao cho Karl chỉ huy, nhà ở bọn họ tập trung ở khu văn minh mới,” Barov nói ra cái từ rất khó hiểu kia, “Nhưng mà điện hạ, làm vậy có tốt không? Tôi nhớ chỗ đó là ngài chuẩn bị cho phù thủy mà.”
“Thân vệ ta phái đi ra truyền tin tức còn chưa trở về, hiển nhiên tiến triển chậm hơn so với ta dự tính, nhà ở cứ để cho thợ thủ công và người nhà ở trước đi, sau này xây dựng thêm là được.” Trong quy hoạch của Roland, trấn Bentham phải hoàn toàn đổi mới một lần, tất cả nhà gỗ nhà đất đều phải biến thành nhà gạch hết, đồng thời chừa ra đường cái rộng lớn chứ không phải như bây giờ, phần lớn đường xá chỉ đủ cho hai người đi song song.
“Vâng,” Barov gật đầu, “Điện hạ, nghe nói sẽ còn có bò và dê chuyển đến nữa?”
“Ừ, tuy nhiên không phải hiện tại, ta cố tình bảo bọn chúng chuyển đến chậm vài ngày, đi cùng với người chăn nuôi. Phía tây tường thành, ở giữa rừng và dãy núi tuyệt cảnh chẳng phải có một vùng thảo nguyên sao, dùng làm nông trường hẳn là không sai. Tường thành tạm thời đập ra hai lỗ hổng cho người qua lại đi, dù sao đến Tà Nguyệt mới cần đến nó.”
Bây giờ có người, có tiền, trở ngại ngăn cản trấn Bentham phát triển đã tạm thời biến mất, cuối cùng Roland có thể vung tay tha hồ làm rồi.
Hắn gọi thị vệ ngoài cửa vào, phân phó: “Đi sảnh hành chính tìm Karl đến, ta đoán nếu hắn không có ở mỏ thì nhất định là ở bên ngoài khu chòi gỗ.”
Một tiếng sau, Karl đi vào văn phòng, xoay người hành lễ: “Điện hạ.”
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy vị thành viên hội thợ đá này cho đến giờ đã gần nửa năm, sau khi gia nhập tòa thị chính trấn Bentham hắn trở thành vị quan chức bận rộn nhất trong thời gian qua, chủ trì xây dựng tường thành, phòng ở mẫu và chòi gỗ ở khu tạm cư. Người đàn ông ba mươi lăm tuổi hai bên đầu đã có vài sợi tóc bạc, làn da trở nên ngăm đen nhưng có tinh thần hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, tiếng nói cũng hùng dũng hơn nhiều.
Hoàn cảnh có thể thay đổi con người quả là một câu chân lý, nửa năm trước hắn chỉ là một người thợ đá cẩn thận lẩn lút, thay hình đổi dạng chạy nạn, bây giờ sau khi tự tay chỉ huy các công trình hạng mục lớn, đưa tay nhấc chân đã có khí chất của người lãnh đạo. Tuy nhiên thứ làm cho Roland thưởng thức nhất vẫn là tinh thần nguyện ý trả giá vì người khác của hắn.
Roland mỉm cười gật đầu, “Ngồi xuống đi.” Hắn đưa bản sơ đồ phác thảo đến trước mặt, “Ngươi xem đi. Ta cần ngươi tu sửa một vài thứ mới lạ.”
“Đây là kho hàng, ừ, thiết kế này có thể giúp chống ẩm hiệu quả,” Karl đảo nhanh qua tờ phác thảo thứ nhất, lật qua tờ thứ hai quan sát kỹ một lúc, “Cái này… là bếp lò sao?”
Roland cười nói, “Đây là nhà cầu, cũng là hạng mục người cần ưu tiên thi công.”
“Nhà cầu?” Karl suy nghĩ, “Điện hạ, ngài tính xây nó ở đâu? Trong lâu đài của ngài đã có thùng chứa phân, người hầu sẽ định kỳ xử lý những cái thùng này. Còn dân chúng thì phần lớn không cần thứ này, bọn họ có thể xử lý ngay bên ngoài nhà ở. Nông nô cũng vậy, cứ làm thẳng xuống sông Xích Thủy là được, nước sông sẽ đem những thứ dơ bẩn đó đi.”
Cho nên hôm nay khi ta đứng cạnh bờ sông mới ngửi được cái mùi thối như vậy, Roland lắc đầu, xua tan ký ức không thoải mái đó đi, “Chính vì vậy nên chúng ta mới phải thay đổi thói quen xấu này.”
“Hả… thói quen xấu?” Karl có vẻ không hiểu lắm.
Đối với bình dân có thói quen đi ngoài tùy chỗ mà nói, tất nhiên sẽ không thể hiểu được một thế giới mà đi dạo không sợ dẫm phải “mìn” là tươi đẹp như thế nào, Roland oán thầm nói. “Tóm lại, ngươi cứ dựa theo sơ đồ phác thảo mà làm, kích thước lớn nhỏ ta đã ghi sẵn rồi. Vị trí là ở gần khu chòi gỗ, phải xây ít nhất bốn cái, cứ hai cái để gần nhau. Ngoại trừ khe nước chính giữa là dùng gạch ra, lều bên ngoài, nóc, tường ngăn đều dùng gỗ mà làm để tiết kiệm xi-măng.”
“Điện hạ, ngài muốn cho họ tập trung làm… chuyện đó cùng một chỗ,” Karl hơi ngập ngừng, hiển nhiên hắn cảm thấy đàm luận thứ dơ bẩn này trước mặt điện hạ hơi có vẻ làm nhục tôn nghiêm hoàng gia, “Lỡ như bọn họ không làm theo thì sao?”
“Ta sẽ ra lệnh khiến cho bọn họ phải nghe theo. Ngươi đi tổ chức người đi.”
“Đã như vậy, xin tuân lệnh ngài,” hắn gật đầu nói, “Roland điện hạ, tôi còn một chuyện muốn bẩm báo với ngài.”
“Nói đi.”
“Sau khi hội thợ đá bị giải tán, có rất nhiều người giống như tôi lựa chọn rời khỏi vương đô. Tôi muốn viết vài lá thư, gửi cho những thành viên hội thợ đá mà tôi quen biết rủ họ đến trấn Bentham. Bọn họ ai cũng có sở trường riêng, ví dụ như cái lò ngài nói đến là thứ mà Lesia vô cùng am hiểu. Điện hạ, liệu có thể…”
“Hoàn toàn không thành vấn đề,” Roland ngay lập tức đồng ý, “Đưa tất cả bọn họ đến đây tổ chức lại hội thợ đá cũng được, lương bổng cứ dựa theo hội thợ đá mà tính, kinh nghiệm phong phú thì đưa vào tòa thị chính làm luôn cũng được.”
“Đa tạ điện hạ rộng lượng.” Karl khom người chào.
Đơi hắn đi xong, Roland bắt đầu soạn thảo điều lệ quản lý nông nô và chế độ thoát nô tịch.
Dân cứ trấn Bentham sắp sửa nghênh đón một sự phát triển cao độ, nếu như cứ một mực dựa vào lương thực nhập khẩu thì một khi xuất hiện thiên tai hoặc bị cắt đứt tuyến vận chuyển, tình huống của trấn nhỏ sẽ tràn đầy nguy cơ. Bởi vậy ngoại trừ công nghiệp, nông nghiệp cũng phải phát triển sớm lên để thực hiện tự sản xuất tự cung cấp lương thực.
Hoàng tử tin tưởng, chỉ cần tạo ra một hệ thống thăng chức, nhưng nông nô này rất nhanh chóng chuyển thành những nông dân tích cực, lại thêm hạt giống được Leaf cải tiến, đồng ruộng bên cạnh sông Xích Thủy đến mùa hè sẽ biến thành một biển lúa mạch màu vàng kim.
Còn yêu cầu kiến thiết nhà cầu cũng là chuẩn bị sẵn để phối hợp với phát triển nông nghiệp, một khi đã có đất đai và hạt giống, thứ cuối cùng cần bổ sung chính là phân bón.
Roland biết sử dụng phân người và súc vật làm phân bón vô cùng phiền toái, cần phải định kỳ thanh lý bồn chứa, còn phải dựa vào nhân công ủ phân, không thuận tiện như phân hóa học. Nhưng hiện tại công nghiệp hóa chất còn chưa có mầm mống nào, hắn đành phải dùng tạm loại phân hữu cơ tự nhiên tinh khiết này thử nghiệm trước, dù sao hiện tại ở thời hiện đại vẫn còn một số nơi nông thôn sử dụng loại phân bón truyền thống này.
Mà ở thế giới này nhận thức của mọi người đối với phân vô cùng nhỏ bé, đa phần đều cho rằng phân và nước tiểu là thứ dơ bẩn chỉ dùng để làm người khác khó chịu chứ chưa bao nghĩ đến tác dụng của chúng. Vì thế hàng năm nông dân chỉ dùng chế độ trồng trọt ba vụ thu, chia mảnh ruộng thành ba phần, thay phiên dùng cho vụ xuân, vụ thu và mùa nghỉ ngơi để tránh làm hao hết độ phì của đất do liên tục trồng trọt.