Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 124

Chương 124


“Đây là ngày ngài nói dối nhiều nhất tôi từng thấy,” Sau khi Taylor rời đi, Nightingale hiện ra từ trong sương mù và nói.
“Chịu thôi, người ta là Đại tế ti của giáo hội mà,” Roland thả tay, “Thế nào, có phát hiện đối phương nói dối hay không?”
“Không thể, xung quanh hắn được bao phủ bởi đá thần phạt, tôi chỉ nhìn thấy một đống đen thui.”
Đáng tiếc không thể đối phó với Đại tế ti giống như bọn quý tộc được, Roland tiếc nuối nghĩ. Hắn để hai viên thuốc kia lên bàn, “Theo cô thì thứ này có thật sự thần kỳ như bọn họ nói hay không?”
Làm giảm đau đớn thì thật ra morphine cũng làm được, còn về phần giúp tăng sức mạnh của quân sĩ, có vẻ như là hiệu quả của kích thích tố tuyến thượng thận, vấn đề là biến mấy thứ này thành thuốc viên? Giáo hội mà có được kỹ thuật trình độ đó thì đã sớm chinh phục cả thế giới rồi.
Khoan đã… Roland đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác, liệu có liên quan đến ma lực hay không?
“Cô có thể thấy được ma lực chuyển động đúng không?” Hắn nhìn về phía Nightingale, “Trên hai viên thuốc này có ma lực tồn tại hay không?”
Nightingale cẩn thận quan sát, “Không thấy ma lực, nhưng mà nó hơi giống đá thần phạt.”
“Đá thần phạt?” Roland ngớ người.
“Ừ,” nàng gật đầu, “Ngài đã từng nhìn thấy thế giới bị bao phủ trong sương mù rồi, chỉ có màu trắng và màu đen mà thôi, nhưng màu đen đó khác biệt với bóng tối do đá thần phạt mang đến, đá thần phạt mang đến cảm giác như nuốt hết thế giới vào trong đó. Tôi không biết miêu tả như thế nào…” Nightingale do dự, “Thay vì nói là bóng tối đen kịt, nói đúng hơn là trong đó không có gì cả.”
“Hư không?”
“Đúng vậy, chính là hư không,” nàng gật đầu, “Trên hai viên thuốc này cũng có dấu vết hư không, nhưng vô cùng nhỏ, hơn nữa cũng không phải một hình tròn trống rỗng mà như là một sợi tơ mỏng màu đen.”
“Loại hư không này có thể gây ảnh hưởng cho năng lực của cô không?”
Nightingale cầm viên thuốc lên, biến thành sương mù sau đó hiện ra lại, “Có vẻ nhưng không bị ảnh hưởng gì.”
“Xem ra chúng ta cần phải tìm tội phạm tử hình đến cho ăn thử hai viên thuốc này để xem hiệu quả,” Roland dùng giấy cẩn thận gói thuốc lại, cất vào trong ngực.
“Không ngờ giáo hội lại coi trọng ngài như vậy.” Nightingale ngồi bên cạnh người hoàng tử, hơi tò mò nói.
“Nếu như Đại tế ti không mang theo đá thần phạt, ta dám đánh cuộc với ngươi hắn nói mười câu hết chín là nói láo.” Roland bĩu môi, “Quan trọng nhất một điểm là, thứ bọn chúng làm và thứ bọn chúng muốn, hoàn toàn không phù hợp.”
“Nghĩa là sao?”
“Bọn chúng muốn gì: nhiều giáo đường, nhiều tín đồ, một tên hoàng tử hoặc quốc vương do mình nâng đỡ lên, từ nay về sau nắm được quân quyền tha hồ tuyên truyền tôn giáo. Nếu vậy thì một quốc gia ổn định mới càng có lợi cho bọn chúng khai thác tín đồ và phát triển thế lực. Nếu không mỗi năm gặp chiến loạn, giáo đường và tu viện cũng sẽ trở thành mục tiêu cướp bóc của nạn dân và quý tộc.”
“Chẳng phải đó là lý do họ coi trọng năng lực đem đến cuộc sống ổn định cho dân chúng của ngài hay sao?”
“Cũng không phải vậy,” Roland lắc đầu. “Ổn định chủ yếu là ở thống nhất hoặc cân bằng, cho dù là quốc vương ngày ngày sống phóng túng, thì dân chúng của một quốc gia thống nhất vẫn sống tốt hơn nhiều so với dân chúng gặp nạn chiến tranh. Cho nên bọn chúng đến giúp Timothy không kỳ lạ, đến giúp đỡ Garcia cũng không kỳ lạ, nhưng đến giúp đỡ ta thì lại quá sức kỳ lạ, nhất là ở thời điểm Garcia vừa mới thu được thắng lợi toàn diện thế này.”
Nếu như hiện tại giáo hội ra sức hỗ trợ Garcia toàn lực, chỉ e vương đô và miền Đông chống chọi chưa đến nửa năm đã bị nàng nuốt chửng rồi. Đến lúc đó vương quốc Greyfort bảy phần mười đất đai đều nằm trong tay Nữ vương Greenwater, Roland nghĩ, áp lực hắn gặp phải cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Không đi giúp đỡ kẻ mạnh, ngược lại lựa chọn mình hiện đang yếu nhất, mặc dù nhìn qua thì quyết định này của giáo hội có lợi cho mình. Thế nhưng giả dụ như chính mình tiếp nhận sự giúp đỡ của bọn chúng, cục diện tranh giành vương vị ở Greyfort sẽ càng thêm hỗn loạn, chính là phiên bản tam quốc ở dị giới, làm cho dân số giảm mạnh, tài phú xói mòn, chiến hỏa lan tràn cả nước, ngày thống nhất lại càng xa vời.
Điều này có gì tốt cho giáo hội cơ chứ? Đừng nói đến mở rộng tín đồ, chỉ e giáo đường xây dựng khắp nơi cũng sẽ đều phải bị hủy diệt sạch sẽ.
“Thật sự không hiểu bọn quý tộc các ngươi, trong đầu toàn âm mưu quỷ kế.” Nightingale thở dài.
“Ừ,” Roland cười nói, “Trừ ta ra.”
“…” Nàng phù thủy nheo mắt lại, nghiêng đầu trừng hoàng tử một hồi lâu, “Kỳ lạ, tại sao những lời này lại là nói thật?”
Ba ngày sau, Roland cuối cùng cũng thành công dọn sạch thư viện của lâu đài và cứ điểm, lên tàu Little Town trở về trong tâm trạng thỏa mãn.
Dọc theo sông Xích Thủy đến gần trấn Bentham, cảnh tượng hai bờ sông đã hoàn toàn thay đổi, mảnh đất trống đối diện trấn đã bị Anna đối trụi, rất nhiều người đang bận rộn làm việc, xem cách ăn mặc hẳn là những nông nô được vận chuyển đến trấn từ trước. Đến gần dãy núi tuyệt cảnh đã dựng lên rất nhiều chòi gỗ giản gị, bên trong có người sinh hoạt, Roland đoán là người nhà của những nông nô kia.
Những người này bị trói chặt vào đất đai, con cái sinh ra cũng là nông nô, bởi vì không có hy vọng vào tương lai cho nên phần lớn trải qua sinh hoạt chết lặng, động lực làm việc lao động của họ không phải phát ra từ trong nội tâm mà là đến từ roi da gậy gộc trong tay chủ nô. Hiệu suất sản xuất thấp kém này quả thật là một sự lãng phí tài nguyên nhân lực.
Không hề nghi ngờ, chế độ nô lệ là kẻ thù của chế độ công nghiệp hóa sinh sản, thuộc về thứ cần phải hủy bỏ. Nhưng Roland cũng không có ý định hất tay một cái biến tất cả bọn họ thành dân tự do, mà thay vào đó sẽ cung cấp cho họ một con đường, cho họ thấy hy vọng thăng cấp trở thành dân tự do. Bởi vì trước đây cũng đã có tiền lệ chủ nhân lòng tốt trả lại tự do cho nô lệ, cách làm vừa phải này cho dù có truyền ra ngoài cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng quá lớn, nhiều lắm là khiến bọn quý tộc kia cho mình mình là một tên đần tốt bùng mà thôi.
Đợi đến khi thời cơ chín muồi trong tương lai, hắn sẽ phổ biển toàn diện pháp lệnh phế nô, khi đó lực cản cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Bên cạnh bến tầu chật kín thuyền buồm, hiển nhiên cái bến tàu nhỏ này đã không thể nào chịu được mức độ vận chuyển to lớn như vậy. Cũng may là tàu Little Town ăn nước rất nông, có thể cập bờ trực tiếp mà không cần bến. Xem ra cũng nên sắp xếp kế hoạch xây dựng thêm bến tàu rồi, Roland nghĩ.
Sau khi đoàn người trở lại lâu đài, hắn không hề nghỉ ngơi, quay trở lại văn phòng gọi ngay Barov đến, để cho hắn báo cáo tình huống tiếp nhận vật tư.
Trợ lý đại thần cũng đã có chuẩn bị từ sớm, rút ra một tấm da dê từ túi quần rồi mở ra trên bàn.
“Thưa điện hạ, những thứ ngài chở về lâu đài mấy ngày nay quả thật làm cho tôi hết hồn.” miệng thì nói vậy, nhưng nét mặt vui vẻ đã làm lộ ra tâm tình hiện tại của hắn, “Mười hai học sinh bỏ ra cả đêm mới thống kê được hết các loại tiền ra, tổng cộng hơn 14000 kim long cả thảy! Điện hạ, cái này bằng với thu nhập một năm của cả một thành phố đó!”
Công tước e là phải tốn gần hai mươi năm tích góp từng chút một số kim long này, Roland nghĩ, bằng cách vơ vét cướp đoạt bóc lột nhân dân miền Tây. Chính mình phải nhanh chóng biến chúng thành lương thực, sắt thép và máy móc. “Còn đống đá quý, đồ trang sức và hàng mỹ nghệ kia thì sao?”
“Chưa kịp định giá, nhưng ít nhất cũng phải tầm 10000 kim long, nếu như đưa đến vương đô đấu giá hẳn còn cao hơn một chút. Hiện tại chúng đang được lưu trữ trong hầm ngầm lâu đài ngài,” Barov dừng một chút, “Có điều hiện tại gian phòng dùng làm kho đựng lương thực đã không còn chỗ trống nữa, tôi đề nghị ngài mở rộng diện tích lâu đài ra để xây dựng thêm kho hàng nhằm chứa những vật tư khác nữa.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất