Chương 140
Trợ lý đại thần rời đi không lâu, hoàng tử nhận được một tin tức tốt mà hắn vẫn đang chờ đợi.
Thân vệ Sean được cử đến cảng Greenwater thu mua hạt giống đã trở lại.
Khi Roland đi theo vệ binh báo tin xuống sân thì nhìn thấy Sean đang cùng vài tên thân vệ khác vác từng cái túi trên lưng ngựa xuống.
Kể từ ngày xuất phát đến hôm nay cũng đã gần một tháng thời gian, làn da hắn rám đen lên, thân thể cũng gầy xuống một chút.
Nhìn thấy hoàng tử xuất hiện, Sean lập tức đứng thẳng đưa tay hành lễ. Roland bước nhanh đến, vỗ vai hắn, “Làm tốt lắm. Đã mang được những hạt giống gì về rồi?”
Sean ngồi xổm người suống, cởi dây buộc túi đang nằm dưới đất, “Hạt trân châu, trứng đất, đường cây… những thứ cây ngài miêu tả tôi đều tìm mua được ở cảng Greenwater. Đa phần chúng đến từ những quốc gia ở Fjord, tuy nhiên cảng Greenwater cũng đã có nhiều nơi trồng các loại cây này.”
“Có hỏi thăm phương pháp trồng trọt từ thương nhân không?”
“Có hỏi, nhưng bọn họ không chịu nói rõ phương pháp, lại còn bảo rằng những thứ này rời đi miền Nam rất khó trồng được ở nơi khác.” Sean lấy từ trong túi ra một nắm hạt màu vàng đưa ra trước mặt Roland. “Điện hạ, đây gọi là hạt trân châu. Thương nhân bảo nếu mua chung với cây trân châu thì sẽ rẻ hơn, tuy nhiên cây trân châu nặng quá, không tiện mang theo nên tôi chỉ mua về một cây, còn lại đều là hạt giống cả.”
Không hề nghi ngờ, hạt trân châu này chính là giống bắp mà hắn quen thuộc. Hắn kích động bốc một nắm hạt bắp lên, đưa ra dưới ánh nắng mặt trời. Quả thật hơi khô một chút, có vẻ là hàng tồn kho mùa đông. Sản lượng bắp vốn cao hơn lúa mạch rất nhiều, hơi nữa yêu cầu thổ nhưỡng cũng thấp, lại qua Leaf cải tạo, không chừng có thể rất nhanh thay thế cho lúa mạch trở thành lương thực chủ yếu của trấn Bentham.
Sean lại cởi một cái túi khác, đưa ra một đống củ màu nâu vàng.
“Đây là trứng đất, tôi đã ăn thử ở khách sạn trong cảng Greenwater, cắt thành sợi ngâm trong nước rồi nhai rất giòn, có vị ngọt dìu dịu.”
Nhìn thấy hình dạng quen thuộc này, Roland cảm khái trong lòng. Đây rõ ràng chính là khoai tây chứ gì! Hắn dùng ngón tay lột bỏ lớp vỏ dính đầy bùn đất bên ngoài, lộ ra phần bên trong giống hệt như khoai tây đời trước của hắn, củ khoai tây này không to lắm, màu tối hơn, nhìn cũng hơi giống quả trứng. Hắn chú ý tới trong túi còn có khoai tây hình dạng dài giống như củ cà rốt.
“Thứ này nghiền nát ra nấu lên ăn lại càng ngon hơn.”
“Hả… Điện hạ đã từng ăn rồi?”
“Ừ, trong yến hội hoàng cung,” Roland quyến định bịa chuyện, bởi vì cái tên trứng đất này quá sức khó nghe, “Đầu bếp hoàng gia cũng không gọi nó trứng đất mà gọi là khoai tây. Hấp lên làm thành món ngon gọi là khoai tây nghiền.”
“Ra là vậy, quả nhiên là điện hạ kiến thức rộng rãi.” Sean cảm thán nói, hắn mở nốt cái bao cuối cùng, rút ra một cây gậy màu đen, “Điện hạ, tôi cảm thấy đây mới là thu hoạch trọng yếu nhất. Cảng Greenwater giá mật ong rất rẻ là nhờ nó. Tôi nghe được tin tức trong quán rượu, bọn họ rất nhiều nơi đã chuyển sang trồng loại đường cây này, loại thực vật thần kỳ này ăn vào rất ngọt, gọt sạch vỏ ngoài xong có thể đem đi ép lấy nước, chi phí chỉ bằng một phần mười của mật ong nhưng uống vào lại ngọt không thua kém mật ong.”
“…” Roland rất muốn nói là thứ này mình cũng gặp qua rồi để tiện tay đổi tên nó thành mía luôn, nhưng mà nghĩ lại thôi bỏ đi, chờ dân chúng trồng xong mình sửa tên lại cũng được.Mía là nguyên liệu chính để làm đường, trồng nhiều còn có thể dùng tinh luyện ethanol, xem như là một loại cây nông nghiệp giúp tăng cường hạnh phúc cho dân chúng. Nghĩ thử xem, bánh nướng áp chảo làm bằng bột mì nhạt nhẽo vô vị, chỉ việc rắc lên một ít đường trắng ngay lập tức hương vị sẽ thơm ngon lên một bậc, cho dù là người thích ăn mặn như Roland nghĩ đến cũng thấy thèm.
“Còn thu được hạt giống gì khác không?”
“Cảng Greenwater chỉ có những thứ đó thôi,” hắn lấy trong túi trên người ra năm sáu cái bọc nhỏ đưa cho hoàng tử, “Ngài bảo tôi mang về hạt giống những loại thực vật trấn nhỏ không có, đây là những loại tôi tìm được khi đi ngang qua trấn Willow và núi Fallen Dragon, bao gồm nho, đậu nành, bông, cây đay và ô-liu. Chỉ có điều nông phu nói cây nho phần lớn là đem cắm cây vào đất để trồng ra, hạt giống tuy rằng cũng có thể trồng nhưng nảy mầm rất chậm, kết ra quả cũng không ngon bằng.”
Có Leaf ở đây thì đó không phải là vấn đề, Roland nghĩ. Hiện tại có hạt giống nho rồi có lẽ nên thử làm ra một loại nho trồng như lúa mạch xem. Còn về phần đậu nành, bông, cây đay và ô-liu đều là loại thực vật có giá trị gieo trồng, trước hết để cho Leaf cải tạo lại ra hạt giống thích hợp với khí hậu và thổ nhưỡng của miền Tây, sau đó giao cho nông nô trồng với quy mô nhỏ, cuối cùng Bộ nông nghiệp phụ trách tổng kết cải tiến và biên soạn thành sổ tay gieo trồng.
“Điện hạ, tôi còn một tin tức cần báo cáo cho ngài,” Sean nói nhỏ, “Về tình huống của cảng Greenwater.”
“Chuyện liên quan đến tam công chúa?”
Sean gật đầu, “Tôi ở lại Greenwater suốt hai tuần lễ, ngoại trừ mua sắm hạt giống ra còn lại phần lớn thời gian ở trong quán rượu. Có lời đồn rằng chị của ngài, Garcia Wimbledon đã đạt thành hiệp nghị với dân Sand. Nàng đưa vùng đất biên giới miền Nam cho dân xứ cát ở, dân xứ cát thì tôn nàng làm vua, cho phép nàng mộ binh và nghe theo lệnh nàng. Mà trong thời gian này tôi cũng thấy không ít người tộc Mojin ở cảng.”
Người Mojin tại miền Nam… Mặc dù trấn Bentham không hỏi xuất thân, nhưng mà dẫn lượng lớn dị tốc đến định cư tại lãnh thổ vương quốc lại là chuyện khác. Xem ra vì tranh đoạt vương vị Garcia quả thật là không từ thủ đoạn, Roland nghĩ. “Dân xứ cát cũng chia ra nhiều phe phái, không có khả năng tất cả đều nghe theo nàng, ngươi biết nàng lôi kéo được những bộ lạc nào không?”
Sean lắc đầu, “Dân xứ cát rất cảnh giác người Greyfort, thậm chí dùng kim long cũng không mua được tin tức cụ thể. Bất quá… có một chuyện vô cùng kỳ quái. Một ngày trước khi tôi dự định rời khỏi cảng Greenwater, Garcia thắng lợi trở về từ thành Eagle, toàn thành khắp nơi đều chúc mừng nữ vương của bọn họ đánh bại ngụy vương Timothy, kết quả ngày hôm sau trong thành xảy ra bốn năm vụ án giết người, có một nạn nhân thậm chí đang đi trên đường bị hung thủ xé xác ra.”
“Cảng Greenwater sau đó giới nghiêm toàn thành, tôi bắt buộc phải ở lại thêm ba ngày. Quán rượu đóng cửa, mọi người tụ tập trong đại sảnh của lữ điếm đàm luận chuyện này, có người thì nói là ngụy vương trả thù, cũng có người nói là dân xứ cát làm. Trong đó có một thương nhân Fjord nói hắn tận mắt nhìn thấy một tên sát nhân, hắn thân hình không to lớn, hiển nhiên không phải dân xứ cát, thế nhưng tốc độ và lực lượng của hắn hơn hẳn người bình thường. Đội trị an tìm đến bị hắn đánh giết tan tác, còn hắn thì dù cho toàn thân thương tích máu chảy đầy đất cũng không hề nhăn mặt. Cuối cùng càng nhiều đội viên trị an đuổi tới, dùng khiên dùng giáo cùng đi lên mới giết chết được hắn. Sau khi giải trì giới nghiêm, tôi cũng không dám ở lại lâu hơn vội lên tàu buôn trở về gấp.”
“Ngươi làm tốt lắm.” Roland suy nghĩ một chút, “Kim long mua sắm còn thừa không cần trả lại tòa thị chính, xem như là ta thưởng cho ngươi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
“Tốc độ và lực lượng hơn hẳn người thường, không quan tâm đau đớn do thương tích mang lại, nghe rất giống… Thuốc của giáo hội.” Đợi thân vệ rời đi, tiếng nói của Nightingale vang lên bên tai hắn.
“Ta cũng nghĩ vậy. Không có giải thích nào hợp lý hơn được cả,” Roland cau mày, “Theo như Sean nói, thời gian Garcia nhận được thuốc còn sớm hơn cả ta, đồng thời hỗ trợ cho hai phe tranh đoạt vương vị… Rốt cuộc bọn chúng suy nghĩ cái gì?” Trong lòng hắn có một ý nghĩ bất an, chẳng lẽ mục đích thật sự của giáo hội không phải là vì một đất nước Greyfort ổn định?