Chương 141
Buổi tối, Roland ngồi trong phòng làm việc bắt đầu lên ý tưởng trang bị mới.
Cảng Greenwater xuất hiện thuốc viên làm cho hắn cảm giác nguy cơ mãnh liệt, bỏ qua chuyện giáo hội vì sao phải đồng thời duy trì cho cả hắn và Garcia tranh đoạt vương vị, chỉ nghĩ đến binh lực mấy ngàn người ngựa trong tay Garcia đã đủ làm da đầu hắn run lên.
Nghĩ đến cảnh mấy ngàn tên chiến sĩ mặc giáp sắt chạy bộ xông tới với tốc độ của kỵ binh, dùng thế không thể đỡ lao về phía hắn, vài cái phòng tuyến hỏa lực yếu ớt e là khó mà ngăn cản được. Chỉ cần có một tên xông được vào trong đội ngũ là sẽ tạo thành thành tổn thất nặng nề cho đệ nhất quân.
Cũng may loại thuốc này cũng không thể cho hiệu quả miễn dịch thương tổn, người uống thuốc cuối cùng cũng là người trần mắt thịt.
Hắn cần vũ khí có tốc độ bắn càng cao hơn và mật độ dày đặc hơn, có thể liên tục nổ súng xạ kích tại khoảng cách từ xa.
Không có thủy ngân chua làm mồi dẫn, Roland phải tìm ra biện pháp vượt qua chướng ngại này để sản xuất ra một lượng trang bị thay thế mới, dùng để ứng phó với nguy cơ có khả năng bộc phát.
Mà năng lực mới của Anna cho hắn lòng tin lớn lao, hiện tại chỉ cần hắn vẻ ra được bản thiết kế, Anna có thể gia công chính xác ra, hơn nữa hiệu suất cao đến kinh người so với trước đây dựa vào thợ rèn cầm búa ngồi đập cho ra bộ phận của súng thô, nàng hiện tại có thể chồng nhiều bản lên, đồng thời cắt thành hình tất cả.
Phổ cập giáo dục và thống nhất đo lường là để chuẩn bị cho đại sản xuất công nghiệp hóa, nhưng không có nghĩa là không có đường tắt để đi. Năng lực mới của Anna là một kho báu có được tiềm lực vô cùng vô tận để đào móc. Bây giờ mỗi buổi chiều Roland đều đến sườn núi phía Bắc, cùng nàng nghiên cứu cách vận dụng ngọn lửa đen. Nếu thật sự không có thời gian thì sẽ để cho nàng luyện tập khống chế năng lực, khắc ra một vài thứ đồ chơi nhỏ chẳng hạn như là búp bê phù thủy.
Mặc dù trước mắt khả năng điêu khắc hình người của nàng còn vô cùng non nớt, nhưng Roland tin tưởng một ngày nào đó trong tủ sách của hắn sẽ trưng bày một đống búp bê phù thủy đủ màu… Hẳn là có thể, phải không?
Hắn rất một cây thước thẳng đặt trên tấm da, vừa vẽ được hai nét thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nếu như thị vệ không thông báo, vậy thì chắc chắn người tới là phù thủy. Mà giờ này phần lớn phù thủy đều đang ở phòng tiếp khách lầu một học chữ và phép toán cơ bản từ Scroll, cho nên phù thủy không cần đi học cơ bản, có thời gian đến tìm hắn, chỉ có thể là một người mà thôi.
“Vào đi.”
Đẩy cửa vào quả nhiên là Anna.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước bàn Roland, trong ngực ôm một cuốn sách bìa mạ vàng.
Có thể mượn được sách ma thuật mỗi ngày chỉ hiện ra một lần của Scroll, không thể không nói Anna có quan hệ rất tốt trong quần thể phù thủy, dù nàng không thích nói chuyện. Nhớ đến Nanawa trước kia như cái đuôi nhỏ luôn bám theo nàng, phải chăng nàng là người trời sinh có khả năng cuốn hút phù thủy khác?
“Làm sao vậy? Gặp phải vấn đề khó hiểu?”
“Ừ,” Nàng gật đầu, mở sách ra trước mặt Roland, “Chỗ này… chàng nói thế giới vạn vật là do những hình tròn nhỏ tạo thành, những hình tròn này kích thước lớn nhỏ khác biệt, nhưng sau đó lại còn nói rằng chúng có thể hóa thành… sóng?” Anna hỏi, “Sóng là cái gì?”
“Nàng đem tảng đá ném xuống nước, mặt nước chấn động tạo thành sóng,” hoàng tử ho khan hai tiếng, “Đây chỉ là một khái niệm thôi, nàng xem cho biết là được, không cần nghiên cứu quá kỹ.”
“Tại sao?”
Bởi vì ta cũng không hiểu chứ sao, Roland trong nội tâm dở khóc dở cười, lượng tử vi mô vốn là lĩnh vực khó hiểu, biết sớm thế này thì đã không cho nội dung này vào trong sách. Trong lòng nghĩ vậy nhưng tất nhiên không thể nói ra miệng được, “Bởi vì hình tròn nhỏ có đặc tính của sóng, cũng có đặc tính vật chất. Cơ thể chúng ta do hình tròn nhỏ tạo thành cũng giống vậy, chẳng qua là số lượng quá lớn nên khó có thể quan sát được tính gợn sóng của chúng. Còn về cách giải thích sâu hơn một tầng nữa, còn cần nhiều người nghiên cứu tìm hiểu thêm.” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Bởi vì loại hiện tượng này có tính xung đột tương đối lớn với thường thức, cho nên vô cùng khó khăn để giải thích, cũng như chúng ta thân ở trong thế giới ba chiều rất khó tưởng tượng được không gian bốn chiều vậy. Nàng không cần để trong lòng.”
Anna bĩu môi, như thể không thỏa mãn với giải thích của Roland, nhưng nàng rất nhanh lại hỏi tiếp, “Không gian bốn chiều là cái gì?”
“…”
Đến khi nàng ngừng hỏi han, hoàng tử đã nói đến miệng đắng lưỡi khô. Hắn thật sự đánh giá quá thấp độ ham học hỏi của Anna, cứ tiếp tục thế này chính mình cũng sắp hết khả năng dạy cho nàng rồi.
Đặc biệt là khi Roland hỏi đến tiến triển về mặt số học của nàng, nàng rất thoải mái trả lời: “Cái đó thì đơn giản hơn nhiều, hiện tại đang đến phương trình và ma trận, có vẻ rất thú vị.”
Đơn giản hơn nhiều, rất thú vị… Roland đột nhiên cảm giác chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy, lúc này mới qua bao lâu hả trời? Trong vòng một tuần lễ từ số học đơn giản đến phương trình hàm số, tiếp thep nữa là đến tích phân vi phân. Nếu ở trong trường học Anna nhất định là siêu nhân học đường khiến cho mọi người khiếp sợ.
Hơn nữa… lại còn là một nữ siêu nhân vô cùng xinh đẹp.
Roland nhìn thiếu nữ đang cúi đầu lật sách, nhất thời có chút xuất thần. Nàng tinh tế buộc tóc lên quá trán, bên gò má có một lọn tóc nhỏ buông xuống, hắn không nhịn được đưa ngón tay ra vén lọn tóc lên sau lỗ tai nàng.
Cảm nhận được tay hắn, Anna nhìn qua Roland, trong mắt mang theo vui vẽ. Bên trong đôi mắt xanh như nước hồ không còn bình lặng như nước mà đang nổi lên gợn sóng. Hai người đối mặt nhau gần như vậy, đến khi Anna mở miệng nói không phát ra tiếng, chỉ nhìn vào hình dáng của miệng nàng khi phát âm Roland cũng hiểu được nàng đang nói gì.
“Hiện tại Nightingale không có ở đây.”
Ý nghĩa của những lời này, Roland cảm giác nếu mình giả vờ không hiểu thì hóa ra là quá ngu dốt rồi. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hắn cơ hồ có thể nghe được tiếng thở và tiếng tim nàng đang đập.
Khi hắn lại gần, Anna nhắm mắt lại, gò má đỏ ửng. Roland ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, hắn hôn lên môi nàng.
Cảm giác mềm mại truyền đến, thời gian phảng phất như dừng lại tại thời khắc này, không biết qua bâu lâu hai người mới tách nhau ra.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Anna nhón chân lên, môi hai người lại một lần nữa chạm vào nhau.
…
“Ai da da!” Mystery Moon ngồi xếp bằng hai chân trên giường, nhắm mắt trầm tư, hai tay đưa lên cao, miệng lẩn bẩm.
“Lại làm trò điên gì đó?” Lily lấy khăn mặt quấn lấy mái tóc ướt của mình, nhíu mày hỏi.
“Ta đang tưởng tượng mình là do hạt tròn tạo thành,” Nàng trợn mắt nói, “Ta là hạt tròn,” rồi đưa tay chỉ vào Lily, “Ngươi cũng là hạt tròn!”
“Ngớ ngẩn.” Lily liếc mắc khinh thường rồi chui vào trong chăn mềm mại.
“Hừ, vẫn không được.” Mystery Moon thở dài, “Rõ ràng ta đã cố gắng tưởng tượng tất cả mọi thứ xung quanh đều là do hạt tròn tạo thành, vì sao không tiến hóa ra được năng lực mới giống như Anna chứ?”
“Bởi vì ngươi căn bản là không hề tin tưởng.” Lily nói thẳng.
“Ta tin mà!”
“Ngươi không tin,” nàng lắc đầu, “Con người làm cách nào cũng không thể tự lừa gạt chính mình được… Mặc dù không biết rõ lý do nhưng Anna hẳn là kể từ khi mới bắt đầu đã hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện lời hoàng tử nói ra đó. Tất nhiên, nàng vốn thông minh hơn ngươi quá nhiều, đó mới là nguyên nhân mấu chốt nàng có thể đạt được năng lực mới.”
“…”
“Tóm lại, đừng đoán mò nữa, yên tâm đi ngủ đi.” Lily thả tay nói.
“Ngươi không hy vọng có được năng lực như vậy sao?” Mystery Moon mân mê, “Ta cũng muốn làm được nhiều chuyện hơn cho hoàng tử.”
“Tiến hóa để giúp cho giữ tươi được đồ ăn lâu hơn nữa?” Nàng ngáp một cái, “Không có hứng thú. Mà tại sao phải làm nhiều chuyện hơn nữa cho hắn, đàn ông đều là bọn vô tình tráo trở, nhìn tấm gương của Echo là biết ngay.”
“Miệng thì nói không hứng thú, khi đi học lại tập trung nghiêm túc như vậy.” Mystery Moon lầm bầm nhỏ, “Ngoại trừ Leaf ra thì ngươi là người học tập nghiêm túc nhất rồi.”
Lily lấy gối dưới đầu ném vào mặt đối phương, “Để im cho ta ngủ!”