Chương 151
Sau khi đi tham quan tất cả máy chạy hơi nước, Roland và Margaret quay trở lại văn phòng trong lâu đài, tiếp tục hiệp đàm chi tiết khế ước thương mại. Loại đàm phán liên quan đến cò kè mặc cả này hai bên tranh cãi qua lại một hai ngày đều là chuyện thường, cho nên tất cả công việc giao cho đại thần tài vụ phụ trách, lãnh chúa chỉ cần cho biết điểm mấu chốt giới hạn là được. Tuy nhiên nếu đối phương đã sảng khoái đưa ra giá cả, Roland cũng bớt được khá nhiều công sức.
“Nếu sắp tới không có gì bất thường thì khoảng chừng một tháng sau sẽ có ba tàu lớn chở quặng kali nitrat đến cùng với tôi.” Nữ thương nhân viết rất nhanh lên miếng da dê, “Cứ lấy theo giá thị trường hiện tại giảm đi một phần, khoảng chừng 350 miếng kim long.”
“Khi đó trấn nhỏ hẳn là đã sản xuất ra được hai bộ máy chạy hơi nướcc” Roland cố tình giảm đi số lượng, “Chi phí là 1000 kim long, cô có thể dùng kim long hoặc thương phẩm khác để bù vào giá cả chênh lệch.”
“Ngài cần loại hàng hóa gì?”
“Sắt, đồng, chì, phèn chua,” hắn nói ra, “Đều là khoáng vật phổ thông cả. Tuy nhiên ba loại trước ta không cần quặng mà là thỏi kim loại đã nấu xong. Ngoài ra ta còn cần mười bộ dụng cụ thủy tinh, không cần quan tâm hoa văn hay là loại hình ly chén hay bình gì cả, nhưng đều phải là sản phẩm chất lượng tốt nhất của xưởng luyện kim vương đô. Nếu như chi phí vượt ra chênh lệch, ta có thể bù thêm hoặc là trừ vào chi phí hai máy hơi nước tháng tiếp theo.”
“Ngài đã xem chúng ta như hãng buôn chuyên dụng của ngài rồi nhỉ,” Margaret cười khẽ, “Mặc dù ta không kinh doanh quặng mỏ nhưng có quen biết một vài thương nhân chuyên môn mua bán khoáng sản. Chỉ là ta ngàn lần không nghĩ đến một vùng đất hẻo lánh biên giới này mà lại có cơ hội làm ăn lớn đến thế. Không có bao nhiêu quý tộc sống ở đây, nhưng lại vẫn tiêu hao lượng lớn nitrat kali. Bản thân trấn nhỏ thành lập là bởi vì mỏ quặng sường núi Bắc, vậy mà còn phải thu mua khoáng sản từ ngoài vào. Điều này không phù hợp với quy luật thương nghiệp, điện hạ, lãnh địa của ngài quả thật là vô cùng kỳ lạ.”
Một điểm đặc trưng của công nghiệp hóa sản xuất đó là nó hao tốn một lượng nguyên liệu vô cùng lớn để tạo ra sản phẩm. Roland giang tay ra, “Trấn nhỏ sẽ còn phát triển rất nhiều về sau, ta nghĩ chúng ta có thể làm ăn lâu dài.”
Đúng lúc này, Margaret đột nhiên mở to hai mắt nhìn ra sau lưng Roland, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn ngẩn người, quay đầu lại trong vô thức, chỉ thấy Lightning toàn thân ướt đẫm đang bám vào cửa sổ, hai tay đập cửa kính, sắc mặt tái nhợt tràn đầy kinh hoàng, tóc dính bẹp trên trán, nước trên đầu không ngừng nhỏ giọt xuống dưới như thể mới từ trong nước đi ra.
Roland nhanh chóng đứng dậy mở cửa sổ ra, Lightning bay vào phòng xong lao vào trong ngực Roland, thần sắc bối rối lập tức trở nên an tĩnh lại, thân thể mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.
“Nightingale, nhanh gọi Nanawa đến.” Hắn lo lắng nói.
“Vâng.” Trong không khí bên cạnh vang lên tiếng trả lời.
Đây là chuyện gì chứ, nàng bay ở trên không theo lý không thể nào gặp phải tà thú hay là ma quỷ, chẳng lẽ bọn chúng cũng có khả năng phi hành? Roland kiểm tra sơ bộ thân thể Lightning, không thấy có vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra.
“Điện hạ, nàng… chính là Lightning mà ngài nhắc đến sao?” Margaret che miệng, chậm rãi đến gần hoàng tử, quan sát thật kỹ cô bé nằm trong lòng hắn.
Roland nội tâm hoảng loạn, chết thật, sao lại quên mất còn có cô ta ở đây chứ. Hắn quay ra cửa ngoài hô lớn: “Sean!”
Thân vệ nghe tiếng đi vào trong phòng.
“Thật xin lỗi, nữ sĩ Margaret, hiện tại đành phải mời cô nghỉ ngơi ở đây một chút vậy,” hoàng tử ôm Lightning đứng dậy, “Dẫn vị thương nhân vương đô này đến phòng khách lầu một canh giữ cẩn thận, không có lệnh của ta không được để cho cô ta đi ra.”
“Tuân lệnh!”
“Cái gì? Không, điện hạ… xin chờ một chút,” nàng đột nhiên hiểu ra, “Tôi không có ác ý với phù thủy, chưa kể nàng là con gái của ngài Thunder, tôi nhất định sẽ không báo cho giáo hội.”
“Ta chỉ đề phòng trường hợp xấu nhất mà thôi,” Roland ngắt lời, “Lát nữa ta sẽ tới tìm cô để nghiệm chứng.”
…
“Điện hạ, nàng đã tỉnh lại.” Nightingale mở cửa phòng nói.
Roland gật đầu, đi theo Nightingale vào phòng ngủ. Bên cạnh giường lớn là một thùng nước sôi đang bốc hơi nóng, quần áo ướt nhẹp vắt ở một bên thùng. Một đám phù thủy vây quanh giường, Wendy ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng chải mái tóc còn chưa khô hẳn của cô bé. Khuôn mặt tái nhợt của Lightning nay đã hơi hồng hào, nàng nghiêng người tựa vào gối đầu, chăn mền kéo lên cao chỉ lộ ra nửa cái đầu, mắt nhìn chăm chú vào Roland.
“Tình huống thế nào?”
“Không bị thương tích, là do tiêu hao hết ma lực dẫn đến hôn mê,” Nightingale trả lời, “Wendy giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, đặt lên giường nằm một lúc sau liển tỉnh lại.”
Hắn đi đến bên giường, cười nói với Lightning, “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho cô phải vội vàng đập cánh bay trở về vây?”
“Tôi tìm được di tích,” nàng lầu bầu nói nhỏ, “Nhưng bên trong có ma quỷ.”
Những lời này khiến cho tất cả mọi người biến sắc.
“Em đi vào trong?” Scroll hỏi.
“Không có,” Lightning lắc đầu, kể lại chuyện đã diễn ra, “Ma quỷ canh giữ ở cửa ra vào tầng hầm, trong đó còn có người đang kêu cứu. Nhưng mà tôi thật sự quá sợ hãi chỉ lo bỏ trốn, không nghĩ ra cách nào để cứu nàng ta.” Nàng rụt đầu vào trong chăn, “Có phải tôi như vậy là không có tư cách để làm nhà thám hiểm không?”
“Không, cô làm rất tốt,” Roland an ủi, “Một nhà thám hiểm vĩ đại phải biết cách phán đoán tình thế, không để cho mình lâm vào hiểm cảnh, một mình cô không thể cứu được nàng, chạy trốn là lựa chọn chính xác nhất.”
“Bên trong tháp đá là phù thủy chăng?” Wendy suy nghĩ, “Ngoại trừ phù thủy, không ai có thể vào được đến chỗ sâu bên trong rừng Dodge.”
“Phù thủy cũng không đi vào đó,” Scroll lắc đầu, “Đây là di tích từ 450 năm trước. Nếu như không có bản đồ chỉ dẫn phương hướng, tìm được tháp đá bên trong rừng rậm mênh mộng còn khó hơn lên trời. Trừ khi là…”
“Trừ khi thế nào?” Roland hỏi.
“Trừ khi có người vẫn luôn sống ở nơi đó.” Scroll chậm rãi nói ra.
“Ý cô là bọn họ không phải người bên ngoài, mà từ 450 năm trước vẫn sống tại nơi đó, sinh con đẻ cái, sống ngăn cách với thế giới?” Hoàng tử trong lòng đã gạt bỏ suy đoán này, sống trong rừng rậm nguyên thủy là cái khái niệm gì chứ! Dã thú xuất quỷ nhập thần, các loại côn trùng và độc vật đáng sợ, không có lương thực ổn định… Cho dù có là cao thủ sinh tồn dã ngoại cũng không cách nào sống lâu dài trong rừng rậm. Huống hồ thế giới này lại còn có mùa đông tuyết lớn kéo dài mấy tháng, tà thú và ma quỷ hoành hành, định cư trong rừng Dodge cơ bản chính là tự tìm đường chết. Hắn nhìn về phía Lightning, “Khu vực gần di tích có dấu hiệu con người sinh sống không?”
“Không có.” Cô bé lắc đầu.
“Có lẽ không chỉ có một tấm bản đồ duy nhất,” Soraya nói, “Không chừng cũng có người vẫn đang truy tìm tung tích Taqira giống như chúng ta.”
“Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không giúp được bọn họ,” Leaf thở dài, “Ngoại trừ Lightning, không ai có thể nhanh chóng đến được tháp đá cả.”
“Tình huống thật sự còn phải chờ chúng ta đến xem mới rõ,” Roland sờ cằm, “Tóm lại, có thể bình an vô sự trở về là tốt rồi. Chương trình học hôm nay tạm hủy, tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt đi. Chờ thời cơ đến, tự nhiên sẽ giải đáp được câu đố này.”
Rời khỏi phòng ngủ của Lightning, hắn nói với Nightingale, “Tiếp theo, chúng ta còn phải giải quyết một chuyện phiền toái nữa.”
“Chỉ cần lấy đi đá thần phạt của cô ta,” Nightingale cười nói, “Còn lại cứ giao cho tôi.”