Chương 152
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã ngừng lại, mây đen tan ra, mặt trời hạ xuống núi phủ một màu ráng đỏ khắp bầu trời.
Roland mở cửa phòng khách tầng một, Magaret đang đi tới đi lui trước lò sưởi âm tường, thần sắc có chút bất an. Thân vệ Sean canh giữ một bên sau khi nhìn thấy hoàng tử liền đưa tay hành lễ rồi rời khỏi, còn nàng thì bước nhanh đến đón hắn, hỏi vội: “Điện hạ, Lightning sao rồi?”
Roland giật mình, hắn đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của đối phương, từ bình tĩnh đến phẫn nộ hay là lạnh lùng, nhưng không ngờ câu đầu tiên nàng nói lại là như vậy.
“Nàng không sao cả… chỉ hơi mệt mỏi thôi.”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá.” Nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Cô có vẻ như rất quan tâm đến nàng.”
“Nàng lớn lên nhìn giống hệt cha nàng, nhất là đôi mắt hẹp dài và cái mũi nhọn kia… Chỉ nhìn là tôi nhận ra ngay được nàng là con gái của ngài Thunder.”
Sau khi nói xong nàng thở dài, cởi nút cổ áo, tháo chuỗi dây chuyền trang sức trên cổ xuống, “Lúc nãy ngài nói là nghiệm chứng… Hẳn là sử dụng năng lực của phù thủy đúng không? Nếu như bằng cách đó có thể chứng minh thành ý của tôi, liệu có thể để cho nàng trực tiếp tham gia nói chuyện được không? Tôi không thích cảm giác bị người âm thầm quan sát.”
Dây chừng trang sức làm từ sợi xích bằng vàng có khảm một viên bảo thạch màu lam rất lớn mài thành hình lục giác, hẳn là một viên đá thần phạt phẩm chất cao.
Roland còn đang tự hỏi nên nói thế nào để cho đối phương không phản cảm và nghi ngờ, ai mà ngờ nàng lại chủ động tháo nó xuống. Nói thật, hắn hơi có chút bội phục cô gái xứ Fjord này, mặc dù rơi vào cục diện vô cùng bất lợi nhưng nàng vẫn cố tìm cách nắm giữ quyền chủ động trong giao tiếp. Cho dù là phong độ làm việc hay kỹ xảo can thiệp, nàng hoàn toàn xứng đáng với thân phận một thương nhân thành công của mình.
Hắn nhận lấy đá thần phạt của nàng, mắc nó lên giá áo bên cạnh lò sưởi. Loại đá thần phạt phẩm chất này phạm vi vô hiệu ma lực hẳn là tầm một thước xung quanh.
Trong mắt của Nightingale chính là một cái lỗ đen thật lớn. Nói khung chừng nàng đã sớm trốn ra xa để tránh đi hiệu quả của viên đá.
“Chúng ta đến phòng tiếp khách nói chuyện đi,” Roland lên tiếng. Đối phương đã thể hiện thành ý thì mình cũng không nên quá nhỏ mọn. Lúc hai người đi vào phòng tiếp khách, Nightingale đã sớm hiện hình ngồi ở bên cạnh ghế chủ tọa, hai tay chống lên cằm, cố tình bày ra tư thế như đã chờ đợi rất lâu. Xem ra nàng và hắn suy nghĩ giống nhau, hoàng tử nghĩ.
Sau khi ngồi xuống, hắn trước tiên giới thiệu: “Nàng là Nightingale, có năng lực nhận ra được lời nói thật hay nói dối.”
“Xin chào, tiểu thư Nightingale.” Margaret gật đầu nhẹ với nàng, nàng cũng gật đầu đáp lễ.
“Người đã từng nói, ngươi không có ác ý với phù thủy, vì sao lại thế?” Roland đưa ra vấn đề thứ nhất, cũng là vấn đề hắn muốn biết nhất, “Theo ta được biết, ở Fjord vẫn có thế lực của giáo hội.”
“Đúng vậy, nhưng sức ảnh hưởng của nó không bằng được Ba Vị Thần, hay nói cách khác, đại đa số người dân Fjord có tín ngưỡng tương tự với dân xứ cát, thờ phụng bầu trời, biển cả và mặt đất. Về phần tôi thì…” Nàng dừng lại một chút, “Tôi từng có một người bạn vô cùng tốt. Trong một lần rời bến chúng tôi gặp phải bão lớn, thuyền buồn bị sóng lớn đập vỡ đôi. Nàng tỉnh ngộ ra năng lực phù thủy trong tai họa này, có thể hô hấp dưới nước được như cá. Nàng tìm được tôi lúc đó đã bất tỉnh và kéo tôi lên bờ.”
“Sau đó thì sao?” Nightingale hiếu kỳ hỏi.
“Sau khi tôi tỉnh lại, nàng bỏ đi… Có lẽ so với ở cùng với tôi, nàng mong muốn sống trong biển cả hơn,” Margaret tiếc nuối nói, “Sau đó tôi không còn gặp lại nàng nữa. Người trong thôn nói, thời điểm mặt biển nổi lên sương mù dày đặc nàng sẽ xuất hiện, dùng tiếng hát của mình dẫn dắt tàu đánh cá tránh đi đá ngầm. Dù sao đi nữa, bạn của tôi không thể nào là kẻ tà ác, lại càng không phải là nang vuốt của ma quỷ.”
Roland gật đầu, phù thủy đều là người thường thức tỉnh năng lực mà thôi, nếu như có quan hệ thân thiết và hiểu rõ các nàng trước khi thức tỉnh, ấn tượng con người rất khó mà bị những lời ngụy biện của giáo hội làm cho thay đổi.
“Cô hình như có chút hiểu biết về năng lực của phù thủy? Chỉ bằng câu nói đầu tiên đã đoán được chỗ của ta che giấu không chỉ một nàng phù thủy?”
“Nói thật ra, bởi vì có liên quan đến người bạn thơ ấu của mình, tôi rất có hứng thú đối với phù thủy, đã từng nghĩ đến che chở cho những cô gái kỳ lạ này.” Margaret cười, “Đáng tiếc vương đô không giống như ở trấn Border, cuối cùng bởi vì quá nguy hiểm nên đành phải từ bỏ. Lightning đối với ngài vô cùng thân cận, lại thêm thân phận phù thủy của nàng… Cho nên tôi nghĩ ngài hẳn là người giống như tôi, không có ác ý với phù thủy. Là một vị lãnh chúa, che giấu vài nàng phù thủy cũng không phải chuyện khó, nhất là ở vùng đất biên giới này. Tuy nhiên ngài cần phải vô cùng cẩn thận, nếu như để cho giáo hội phát hiện ngài sẽ rất khó bảo hộ được các nàng.”
Đến bây giờ Nightingale vẫn không phát hiện ra dấu hiệu nói dối, cho nên cơ bản có thể bác bỏ khả năng cô ta sẽ mật báo với giáo hội. Roland cuối cùng cũng yên tâm, hơi xin lỗi nói: “Xem ra quả thật là tôi đa nghi rồi, hy vọng cô không để bụng.”
“Không, hành động này của điện hạ cũng là vì sự an toàn của Lightning và… vị tiểu thư này,” Margaret khoát tay, “Nếu ngài không hề quan tâm đến, đó mới là thái độ thiếu trách nhiệm.”
“Cô rất quen Thunder?” Roland hỏi, “Sự quan tâm của cô đối với Lightning quả thật đã vượt qua kiểu quan tâm của người thường đối với con cái của anh hùng gì đó.”
Đối với vấn đề này, Margaret hơi do dự. Roland tỏ vẻ nếu bất tiện thì xem như hắn chưa từng hỏi, nhưng cuối cùng nàng vẫn chậm rãi lên tiếng: “Không dối gạt ngài, sau khi rời khỏi làng chài tôi từng gia nhập vào đội thám hiểm của ngài Thunder, cùng với hắn trải qua thời gian phiêu lưu rất lâu. Là một người mới, tôi được ngài Thunder và vợ của ngài quan tâm chăm sóc rất nhiều, mà ngày Lightning ra đời tôi cũng có mặt ở đó.”
“Nàng ra đời trên thuyền?”
“Đúng vậy, trong một cơn bão táp điên cuồng. Bên ngoài khoang thuyền tia chớp và tiếng sấm động liên hồi không ngừng nghỉ, sau khi nàng sinh ra không lâu, vợ của ngài Thunder qua đời vì nhiễm trùng máu, tôi có thể xem như… là mẹ nuôi của nàng. Không có sữa mẹ, tôi xay bột lúa mạch nấu cháo với trứng cá đút cho nàng ăn từng ngụm nhỏ.” Giọng nói của Margaret trở nên vô cùng dịu dàng, “Ngài Thunder mặc dù vô cùng đau lòng nhưng hắn vẫn còn trách nhiệm chỉ huy đội tàu, nếu như không có người lãnh đạo cứng rắn trải qua hành trình dài mấy tháng tinh thần các thuyền viên rất dễ sụp đổ. Còn tôi thì ở bên trong khoang thuyền, nhìn xem Lightning từ từ lớn lên. Cuối cùng đến khi ngài Thunder phát hiện ra quần đảo Shadow rồi thuận lợi qua trở về vịnh Crescent Moon thì cuộc thám hiểm này mới kết thúc. Rồi sau đó, tôi… ly khai Fjord, định cư tại vương đô Greyfort.”
“Thì ra là vậy.” Roland cảm thán trong lòng, hèn gì khi nghe đến tên của Thunder phản ứng của cô ta lại mạnh mẽ như vậy. Còn về lý do vì sao nàng không tiếp tục thám hiểm cùng với Thunder, hắn có thể đoán được phần nào. Một câu chuyện tình có được khởi đầu như cổ tích, không có nghĩa là nó sẽ kết thúc giống như cổ tích.
Đây thật là một trùng hợp hoàn mỹ… Có được mối quan hệ thế này, phải chăng là khi làm ăn mua bán còn có thể được giảm giá nhiều hơn nữa? Hắn ho khan hai tiếng, “Margaret nữ sĩ, nếu vậy chúng ta cũng có thể xem như người quen, cô xem chuyện giao dịch kia…”
“Không được, thưa điện hạ.” Margaret cười nói, “Giao dịch là giao dịch, đây là nguyên tắc vĩnh viễn không đổi của thương nhân.”