Chương 158
“Chiến binh tinh nhuệ nhất của giáo hội, đồng thời là vũ khí tuyệt mật để chống lại phù thủy siêu phàm,” Ashes nói, “Bọn chúng có tốc độ và sức mạnh không thua gì ta, hơn nữa…” Nàng hơi do dự, “Bọn chúng giống như là không có suy nghĩ cá nhân. Khi giao thủ, ta chặt đứt tay phải của một tên thần phạt quân, hắn lại không chút do dự dùng tay mắt tấn công mắt của ta. Khi ta xoay người bỏ trốn, hảnh động của hắn vẫn trôi chảy không hề có cảm giác gỉ khi mất đi cánh tay. Điều này và ý chí không có liên quan với nhau, cho dù có người kiên cường đến mức đứt tay xong vẫn còn ý chí chiến đấu đi nữa, cũng không thể nào nhanh chóng thích ứng với sự mất cân đối cơ thể như vậy được.”
“Tôi chỉ nghe nói đến thẩm phán quân của giáo hội,” Wendy lẩm bẩm. “Nếu chúng có chiến binh mạnh mẽ như vậy, tại sao chưa từng xuất hiện khi vây bắt phù thủy?”
“Ta không biết,” Ashes chậm rãi nói, “Mà ngay cả cái tên thần phạt quân này cũng là sau này khi quay lại Thánh thành cũ ta nghe người ta nói mới biết.”
“Cô… quay trở lại?” Wendy kinh ngạc.
“Ừ, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho bọn căn bã kia được,” nàng đứng lên đi đến bên cửa sổ, “Sau đó ta tập kích vài giáo đường nhỏ cùng một chỗ dừng chân của thẩm phán quân.Tại nơi dừng chân còn có một tên chánh án, mới đầu ta còn tưởng bọn chúng thật sự hoàn toàn không sợ chết cơ đấy.” Đối diện với nỗi đau đớn bị tra tấn và cái chết, phản ứng của hắn không khá hơn bình dân chút nào, cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, cũng mở miệng cầu xin tha thứ. “Từ trong miệng hắn, ta biết được cái tên thần phạt quân này. Bọn chúng đều là thẩm phán quân trải qua nghi thức chuyển hóa mà thành, chỉ có những chiến sĩ ưu tú tài năng nhất mới có được vinh dự đó, tiếp nhận chuyển hóa phải hoàn toàn là tự nguyện, hình như xác suất thành công có liên quan rất lớn đến ý chí kiên định thì phải. Nói cách khác, thần phạt quân và phù thủy hoàn toàn bất đồng, bọn họ không phải tự nhiên sinh ra hoặc là vì thiên phú dị bẩm, mà là do con người cải tạo ra.”
“…” Wendy bị tin tức này làm cho khiếp sợ không nói nên lời.
“Theo ta đoán bọn chúng không cách nào điều khiển được thần phạt quân chiến đấu giống như là thẩm phán quân được, có lẽ là tác dụng phụ của quá trình chuyển hóa. Chiến binh mất đi thần trí, theo một cách nhìn khác, thì chẳng khác gì quái vật cả.” Ashes thở dài, “Giai đoạn đó ta ban ngày trốn phía dưới lòng sông hoặc giếng sâu, ban đêm đi ra tập kích tín đồ giáo hội, mãi cho đến khi giáo hội triển khai điều tra toàn thành thì mới bị bức phải rời khỏi Thánh thành cũ. Ngày ra đi, quần áo trên người ta đẫm máu dính chặt vào da thịt, bộ dáng dữ tợn, hẳn là trong mắt người khác cũng là một con dã thú đánh mất thần trí.”
Nàng cảm thấy một cánh tay đặt lên vai mình, “Hiện tại không cần quan tâm đến chuyện đó nữa, ngươi có thể sống được như một người thường ở nơi đây, hoàng tử điện hạ đối xử với các chị em rất tốt. Sau khi cùng nhau trải qua Tà Nguyệt và cuộc tấn công của Công tước cứ điểm, phần lớn dân chúng trong trấn cũng tiếp nhận sự tồn tại của phù thủy, Cái trấn nhỏ này chính là thánh sơn mà chúng tôi vẫn tìm kiếm bao lâu nay.”
Ashes nhìn cô gái đang cùng tựa trên bệ cửa sổ với mình, ấn tượng trong đầu nàng về bọn nhỏ sinh hoạt trong tu viện là một đám thân hình gầy yếu, hai mắt mờ mịt, nhìn không ra thần thái. Nhưng nhìn Wendy bây giờ rất khỏ tưởng tượng ra được nàng đã từng như vậy, cho dù là dáng người hay khuôn mặt hiện tại đều khác biệt một trời một vực, hơn nữa sự dịu dàng ôn nhu trong giọng nói cũng làm cho nàng cảm nhận được sự bình lặng và an tĩnh.
Tuy nhiên, có một số chuyện nàng vẫn phải nói ra, “Ta sẽ không ở lại đây, cũng không đến đây vì mục đích đó.” Nàng dừng lại một chút, “Ta muốn mang các ngươi đến một nơi thật sự an toàn. Trấn Border không phải nơi có thể ở lâu dài.”
“Ngươi không ở lại đây…” Wendy sửng sốt, “Vì sao?”
“Chỉ cần còn ở lại trên đại lục này, sẽ phải vĩnh viễn chịu sự uy hiếp của giáo hội. Tilly đã tập trung phần lớn phù thủy trong vương quốc Greyfort đi đến Fjord, dự định xây dựng quốc gia dành cho phù thủy tại đó.”
“Nhưng ở Fjord cũng có giáo hội mà?”
“Bởi vì đặc thù của quần đảo, các hòn đảo nhỏ tách biệt lẫn nhau, sức ảnh hưởng của chúng chỉ vẻn vẹn bao phủ một phần nhỏ trên đó mà thôi. Hơn nữa…” Ashes nhếch miệng, “Trên đảo cũng không có thần phạt quân.”
Đến lúc nên cho bọn chúng nhìn thấy sự phẫn nộ của phù thủy rồi. Nhổ sạch tận gốc thế lực của giáo hội trên từng hòng đảo một, giống như bọn chúng săn giết phù thủy vậy.
“Ngươi cùng các chị em cần phải rời đi, Wendy à,” nàng tiếp tục khuyên nhủ, “Phát ra tin đồn để mời chào đồng bạn là một sai lầm, ta có thể nghe được tin tức này, thì giáo hội cũng có thể nghe được. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không để cho một tổ chức phù thủy mở rộng quy mô. Ta nghĩ không bao lâu nữa, quân đội giáo hội sẽ tiến vào Greyfort tiêu diệt các ngươi. Đối mặt với thần phạt quân không thể chiến thắng, ngươi cảm thấy hoàng tử còn có thể bảo vệ cho các ngươi sao? Không có bất kỳ một tên lãnh chúa thế tục nào nguyện ý cùng sống chết với phù thủy cả, hiện tại hắn đối xử với các ngươi rất tốt, thế nhưng đến thời khắc nguy nan hắn sẽ không chút do dự vứt bỏ các ngươi.”
Wendy trầm mặt hồi lâu mới mở miệng nói: “Ta không biết các chị em khác thế nào, nhưng ta sẽ không rời đi trấn Border.”
“Nơi đây đã ở bên bờ vực sâu rồi,” Ashes nhíu mày, “Chờ thêm một ngày lại thêm một phần nguy hiểm.”
“Nếu bởi vì sợ hãi nguy hiểm sắp đến mà bỏ rơi hoàng tử điện hạ rời đi, làm như vậy có khác gì so với hắn vứt bỏ chúng ta chứ? Tôi không muốn trở thành loại người như vậy, hơn nữa…” Nàng hít một hơi thật sâu, “Tôi không nghĩ điện hạ là người giống như cô nghĩ, sẽ khuất phục trước áp lực của giáo hội. Nightingale đã từng hỏi hắn vấn đề như vậy, câu trả lời của điện hạ là: Hắn muốn cho mỗi một phù thủy trong lãnh địa của mình có thể sinh hoạt như người bình thường, cho dù trở thành kẻ địch của giáo hội cũng không hối hận.”
“…” Ashes không trả lời. Nàng nhất thời không biết nên nói gì cho phải, lật lọng hứa hẹn nàng đã gặp quá nhiều rồi, hơn nữa cho dù hắn thật sự nguyện ý che chở cho phù thủy thì đã sao? Đứng trước sức mạnh áp đảo, chẳng qua là thêm một kẻ chết mà thôi.
Bất quả đến lúc này nàng coi như cũng đã thăm dò được tình huống của hội cứu trợ. Sau khi Serpent Hakara chết đi, các thành viên còn lại của hội cứu trợ đã cơ bản bị lãnh chúa trấn Border thu nhận. Gã Tasian đi gieo tin đồn tại thành phố Silverlight kia chỉ e không phải là một tên bình dân trùng hợp được phù thủy giải cứu mà chính là thân vệ của lãnh chúa. Mặc dù không biết hắn sử dụng thủ đoạn giảo hoạt gì để khiến cho các phù thủy tin tưởng hắn như vậy, nhưng dưới sự uy hiếp của cây kiếm của nàng, vỏ bọc ngụy trang hắn cực khổ xây dựng sẽ sụp đổ ngay mà thôi.
“Ta muốn nói chuyện với lãnh chúa Roland Wimbledon của các ngươi.” Cuối cùng Ashes trầm giọng nói.
…
Khi gặp được tứ hoàng tử điện hạ đã là sáng sớm hôm sau.
Ashes được Nightingale dẫn vào văn phòng, nàng một lần nữa gặp lại gã đàn ông khiến cho người ta chán ghét kia.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thật có cùng dòng máu với Tilly. Mái tóc dài màu xám buộc lại đơn giản sau đầu, dưới ánh nắng sớm phát ra từng điểm lấp lánh, đây là đặc trưng của hoàng gia Greyfort. Lông mày và mũi hắn cũng khá giống Tilly, nhưng càng giống nàng lại càng không thích điều đó. Bộ dáng hoàn toàn khác với khi xưa trong cung điện, trang phục của hắn sạch sẽ lạ thường, ngoại trừ một ít gắn sẵn trên quần áo ra không nhìn thấy được đồ trang sức nào khác nữa. Không vòng tai, vòng cổ, nhẫn, vòng tay… Hắn chỉ đơn giản ngồi dựa trên ghế đã tạo ra một cảm giác khiến cho nàng rung động.
Khí chất của kẻ thống trị.
Trong đầu nàng không nhịn được nảy sinh ý nghĩ đó.
Được rồi, nhìn từ bên ngoài thì khả năng giả tạo quả thật có tiến bộ đó, trong lòng Ashes lạnh lùng nghĩ, không biết liệu ngươi còn có thể duy trì được bộ dáng này bao lâu.
“Xin chào, nghe nói tên ngươi là Ashes?” Đối phương chủ động lên tiếng, “Ngươi là sứ giả em gái ta phái tới có đúng không?”
“Tiến đến trấn Border là quyết định của một mình ta.”
“Nhưng như vậy vẫn là sứ giả mà, đúng không.”
“…” Ashes nhíu mày, vì sao phải nhấn mạnh chuyện sứ giả này? Nàng không muốn dây dưa chuyện nhỏ nhặt, “Cứ xem là vậy đi.”
“Rất tốt, sứ giả Ashes,” hắn lộ ra nét cười khó hiểu, “Nghe nói ngươi muốn mang các phù thủy của ta đi?”