Chương 169
Trong văn phòng, một lần nữa nàng gặp được Roland Wimbledon, hắn đang vùi đầu viết cái gì đó, đại khái là xử lý công việc. Lúc này mặt trời đã lên cao, bầu trời bị nhiễm một vòng vàng óng ánh. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trước bàn lưu lại một cái bóng thật dài.
Thẳng cho đến khi hoàng tử buông bút lông ngỗng ra, Ashes mới mở miệng nói: "Là ta thắng."
"Đúng là ngươi thắng." Đối phương gật đầu dứt khoát.
Thái độ sảng khoái như thế làm cho nàng thấy ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Roland còn muốn ngụy biện, không nghĩ hắn cũng tán thành kết quả này.
"Nhưng ta thừa nhận ngươi có năng lực đối kháng thần phạt quân." Nàng nói, " Thần phạt quân cũng không phải là lì lợm, lực lượng và thân thể bọn hắn khá giống ta, lại thiếu thông minh cùng năng lực tự hỏi, đây là nguyên nhân ta có thể đối phó ba cái. Nếu theo kết quả tỷ thí trước đó,đối thủ của hiệp sĩ là thần phạt quân, ta nghĩ bọn họ chỉ biết xông thẳng trước mặt. Cho nên thần phạt quân không cách nào tự thân một mình như thẩm phán quân được, nếu ta đoán không sai, giáo hội cần phái ra chuyên gia thống lĩnh bọn họ chiến đấu."
"Cám ơn." Roland cười nói. "Cái tình báo này rất quan trọng."
"Vũ khí kiểu mới trong tay hiệp sĩ là gì?"
"Liên hoàn súng kíp, " hắn nói, "Sau này binh lính của ta đều xài loại vũ khí này, cho dù nông dân tay không tấc sắt, cũng có thể dùng súng kíp đánh bại một tên thẩm phán quân huấn luyện nghiêm chỉnh."
Ashes nói, " Có thể cho ta một cây không?"
"Trừ phi ngươi gia nhập liên minh phù thủy, " Roland buông tay nói, "Dù sao món đồ này trước mắt còn rất thưa thớt."
Đối phương cự tuyệt nằm trong dự liệu, nàng thở dài, "Ta phải mau chóng hội họp cùng Tilly, sáng mai, ta sẽ rời khỏi trấn Border. Nếu ngươi không chống đỡ nổi, có thể đến Fiordland tị nạn."
Roland gật đầu nói, "Ngươi cũng thế, đừng quên báo tin tức cho em gái thân ái của ta, miền tây Greyfort còn có một chỗ cho phù thủy cư trú."
"..." Ashes trầm mặc một lúc, "Ta sẽ nói". Đúng lúc nàng chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Roland gọi nàng lại, "Chờ một chút, ta có một lễ vật muốn tặng ngươi, ngay tại phía sau mặt cửa."
Lễ vật?
Nàng giật mình, quay người lại, chỉ thấy một thanh kiếm khổng lồ đặt sau cạnh cửa, vì bị cánh cửa che, mình đi vào cũng không để ý.
"Trường kiếm của ngươi đã không dùng được nữa, ta nói Anna cắt cho ngươi một cây khác, đây không phải là kiếm chế bằng gang thấp kém, mà là dùng thép tinh khiết chế thành."
Quả thật, toàn thân nó bóng loáng, đem hình ảnh núi trời chiết xạ trên mặt kiếm. Nàng tiến đến, nhẹ nhàng vuốt ve đại kiếm, có thể thấy độ dày của kiếm rất đều, mũi kiếm hơi nghiêng còn lưu lại dấu vết dùng lửa xử lý, không hề nghi ngờ, đây là vũ khí phẩm chất tốt nhất. Chỉ có tạo hình của nó là thứ duy nhất làm cho Ashes khó hiểu, khác với kiểu kiếm bình thường có hai lưỡi kiếm, kiếm này chỉ có một lưỡi, một bên còn lại rộng như ngón út của nàng, không có mũi kiếm, đầu có hình thang, Kỳ lạ nhất là đoạn trước của thân kiếm có khắc một đoạn ký tự kỳ quái, phần không phải lưỡi kiếm có một khối hình tròn nhô lên, cũng bị sơn thành màu vàng kim, mười phần bắt mắt.
Mặc dù không muốn thừa nhận mình yêu thích nó, nhưng nàng vẫn không kìm được vuốt ve, nâng nó lên nói. "Vì cái gì hình dạng nó....kỳ quái như vậy?"
"Bởi vì đây không phải là vũ khí bình thường, " Roland cười nói, "Tên của nó gọi là Ashbringer. So với cây kiếm vô danh của ngươi, nó là một vật phẩm truyền kỳ."
"..." Ashes quyết định không theo đuổi từ ngữ không hiểu trong miệng đối phương nữa, "Đã như vậy, ta sẽ nhận. Để đáp lễ, ta cũng sẽ tặng ngươi một phần lễ vật."
"Ặc, Là cái gì?" Hoàng tử hiếu kỳ hỏi.
Nàng không trả lời, trực tiếp rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Roland đẩy cửa ra, thấy Nightingale đang ngậm một miếng cá khô ngồi trước bàn làm việc.
"Bọn họ đi."
"Cả hai người đều đi?"
"Đúng vậy, "nàng lười biếng đáp, "Vừa mới tờ mờ sáng đã lên đường, Wendy còn tiễn nàng một đoạn."
Roland không khỏi có chút cảm khái, Wendy đối với chị em nào cũng tràn đầy quan tâm, huống chi vị này là người cứu nàng khỏi bị xâm hại, cũng gián tiếp giúp nàng thoát khỏi tu viện. Hắn tưởng rằng Wendy sẽ cùng Ashes rời đi, không nghĩ rằng nàng là người trước tiên cự tuyệt đối phương.
Cuối cùng, liên minh phù thủy vẫn là mười hai người, điều này làm cho Roland toàn thân hăng hái.
"Ngài cho rằng hai người họ sẽ đem tin tức nơi này báo cho phù thủy bên kia bờ biển?"
"Có lẽ có, có lẽ không," hắn tựa trên ghế dựa, thở phào nhẹ nhõm, "Bất quá khi các nàng gặp khó khăn gì không giải quyết được, chung quy sẽ nhớ đến trấn Border."
Nhắm mắt lại, Roland lật lại trong đầu ký ức của vị hoàng tử kia.
Tilly cùng hắn không thân thiết, hoặc nói là nàng bảo trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, ngay cả cha nàng cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ dung nhan mỹ lệ từ nhỏ cùng sự thông minh tài trí ra, trong đầu mình cũng không lưu lại thông tin gì khác về nàng.
Nàng từ khi nào bắt đầu vụng trộm che dấu phù thủy, lại khi nào lên kế hoạch đi Fiordland phát triển, Roland một mực không biết. Nhưng dù cho thế nào, nàng cũng được coi là một minh hữu, dù sao giai đoạn này hai người cùng mục tiêu đối kháng giáo hội.
Về phần phái Tasian đi truyền tin tức cũng không phải là không có ích, phù thủy thức tỉnh là sự kiện tình cờ, Tilly không có khả năng mang tất cả phù thủy đi, đặc biệt là sau khi họ rút khỏi vương đô, những phù thủy thức tỉnh sau sẽ càng nôn nóng tìm một nơi an thân.
Đã biết tình báo của thần phạt quân, kế tiếp chuyện hắn cần làm là mở rộng quy mô sản xuất hai loại acid.
Thuốc nổ và thuốc súng hiệu quả càng cao thì không thể tách rời khỏi acid nitric và acid sunfuric, sau khi đệ nhất quân đoàn hoàn thành chuyển đổi súng, nhờ sử dụng nòng súng và viên đạn mới, độ chính xác khi bắn sẽ tăng trên diện rộng, vì vậy ý nghĩa huấn luyện càng thêm quan trọng, tại niên đại không có đồ chống đạn, một tên lão binh tinh thông bắn súng quý giá hơn mười tên tân binh xả đạn lung tung. Nhưng trong niên đại này việc tiêu hao đạn cũng rất kinh người.
Hơn nữa thuốc súng lưu lại trong nòng súng, làm tắc rãnh nòng súng, giảm tuổi thọ của súng xuống, chỉ có sử dụng thuốc súng không khói mới giải quyết được vấn đề này. Thuốc súng không khói ban đầu là Nitrocellulose, sau đó hỗn hợp Nitrocellulose. Hiện tại chỉ có thể dùng acid nitric đông đặc thì có phần không đủ, đừng nói đến toàn bộ đổi thành Nitrocellulose.
Phòng thí nghiệm rốt cuộc cũng chỉ sản xuất quy mô nhỏ, muốn thỏa mãn nhu cầu quân đội mà nói, cần công nghiệp hóa phương thức sản xuất. Đáng tiếc đối với công nghiệp hóa chất này Roland hoàn toàn lạ lẫm, nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp giải quyết nào tốt cả.
Trừ việc này ra, giáo dục cũng không thể buông tha. Không chỉ phổ cập tri thức văn hóa sơ đẳng, cải tạo tư tưởng cũng cần mau chóng được áp dụng.
Dân bản địa trải qua khảo nghiệm Tà Nguyệt, cộng thêm đệ nhất quân tuyên truyền, tương đối tán thành đối với phù thủy, chỉ có người ngoài đến đây vẫn còn ảnh hưởng quan niệm của giáo hội. Bây giờ người bên ngoài đến nhiều làm nhân khẩu trấn tăng vọt, đặc biệt là nông nô còn đang sống tại các lán gỗ bên sông Xích Thủy, cũng coi là khu bên ngoài của trấn nhỏ, chỉ khi nào thăng lên làm dân tự do, từng đám sẽ dời vào trong thành, đến lúc đó còn muốn uốn nắn quan niệm sẽ trễ.
Phải nghĩ ra một phương pháp cải tạo không tiếng động, đồng thời cho toàn bộ dân chúng dễ dàng tiếp nhận.
...
Cứ suy nghĩ miên man như vậy một hồi, hắn mở to mắt, phát hiện Nightingale đang ở một bên nhìn mình chăm chú, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, nàng vô thức nghiên đầu đi.
"A... Đúng rồi,ta đã quên nói cho ngài một chuyện, " nàng nhìn ra cửa sổ, bộ dạng điềm nhiên không có gì, "Wendy nhờ ta chuyển cho nàng một câu."
"Cái gì?" Roland hỏi.
Nàng nói : "Cám ơn ngài."