Chương 170
Mặt trời từ từ lặn xuống sau dãy núi, màn đêm buông xuống miền tây.
Đoàn sứ giả tìm một mảnh đất trống trải bên cạnh đường, dựng lều trại.
Trong lều trại nhanh chóng bay lên từng đống lửa, các võ sĩ cởi mũ giáp, giãn cơ thể mệt mỏi ra, ngồi thành một đoàn xung quanh đốm lửa, nấu nước nấu cháo. Alexia bưng một chậu nước ấm tiến vào trong lều, "Thần quan đại nhân, xin mời rửa mặt."
"Cám ơn." Dilar cười gật đầu, đem khăn mặt nhúng vào trong nước. "Ngày mai chúng ta sẽ đến trấn Border, một đường khổ cực."
"So với việc đối phó tà thú, cái này không đáng kể chút nào, " nàng trả lời, "Thuật cưỡi ngựa của ngài làm cho ta lau mắt mà nhìn, ta luôn nghĩ rằng thần quan đều không thể đi xa."
"Ha ha, ta cũng không phải trời sinh là thần quan, trước kia đi buôn, cưỡi ngựa là chuyện bình thường nhất." Dilar lau tro bụi cùng mồ hôi trên mặt, đem chậu nước đưa cho nữ võ sĩ, "Ngươi cũng rửa mặt đi. Như thế nào, tâm tình hiện tại khá hơn chút nào không?"
"Cái gì?" Alexia giật mình.
"Chuyện thần phạt quân, " thần quan lắc đầu cười, "Tâm tình của ngươi đều hiện ở trên mặt, là vì lời nói của Abrams."
"..." Nàng nhận lấy chậu, không có trả lời.
"Chúng ta gặp phải rất nhiều khốn cảnh và khiêu chiến, nếu không thể vượt qua, giáo hội không vượt qua, toàn bộ thế giới đã gặp nạn. Vì ngăn trở những địch nhân đáng sợ kia, có đôi khi phải hy sinh." Dilar nói, "Đây là một lựa chọn nan giải, nhưng đừng quên châm ngôn của giáo hội."
" Hai cái đều tai hại lựa cái nhẹ hơn." Alexia thấp giọng nói.
"Không sai, cân nhắc xem trả một cái giá lớn có đáng giá hay không, phải xem mục đích là gì. Quan trọng nhất là, chuyển hóa thần phạt quân là nghi thức hoàn toàn tự nguyện. Anh cả của Abrams quyết định trở thành thần phạt quân thì chắc đã chuẩn bị tốt việc hiến thân vì giáo hội. Đây là một lý tưởng cao thượng, tên của hắn sẽ khắc vào tấm bia vinh quang, theo vinh quang của giáo hội truyền lại."
"Cảm ơn ngài đã chỉ ra, " Alexia dùng tay phải xoa ngực, "Ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Thần quan đại nhân nói không sai, bọn họ đều là hiến thân vì vinh quang, mặc cho kết quả như thế nào, thần phạt quân ít nhấn luôn giữ tín niệm của mình. Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy sự uất ức ở ngực tan không ít.
"Có thể giúp ngươi là tốt rồi, " Dilar khẽ cười nói, "Chúng ta ra ngoài dùng bữa tối đi, bọn họ hẳn đã chuẩn bị xong. Nói thật, gần đây luôn húp cháo, đầu lưỡi đều hết phân được mùi vị rồi."
"Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, " Alexia cũng cười nói, "Ngày mai hẳn là chúng ta sẽ được lãnh chúa tự mình chiêu đãi bữa tiệc tối phong phú."
Ăn xong bữa tối nhạt nhẽo, chánh án tuyển ra người gác đêm, những người khác đều chui vào lều ngủ sớm. Alexia cũng không ngoại lệ, nàng và thần quan cùng trở lại lều của mình, tắt đèn đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, lúc nàng đang mơ mơ màng màng, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục rất nhỏ như thể có vật gì rơi xuống đất vậy. Rất nhanh lại có tiếng thứ hai. Lần này đây nàng nghe được tiếng mũ giáp chạm đất, không rõ ràng, cũng không phải là ảo giác.
Nàng mãnh liệt mở mắt ra.
Xoay người bò dậy, Alexia rất nhanh nắm thanh kiếm bằng hai tay, chậm rãi đi đến góc lều, tính nhấc một bên lên xem tình huống, bên kia bỗng truyền đến tiếng rống giận của chánh án, "Địch tập kích! Các võ sĩ, đánh địch!" Tiếng hô phá vỡ màn đêm yên tĩnh, trong doanh trại nháy mắt sôi trào lên.
Tiếp theo là một tiếng vang thật lớn!
m thanh chánh án bỗng dưng im bặt.
Nàng không hề do dự, lao ra khỏi lều vải, chỉ thấy đại kiếm của chánh án bị chém thành hai khúc, không... Không chỉ là kiếm của hắn, bản thân chánh án cũng bị chém mở ra, máu tươi phun lên trời, dưới ánh lửa chiếu rọi, thân hình hắn quỳ xuống, hướng hai bên tách ra, chậm rãi ngã xuống chân một cô gái.
Cô gái cầm đại kiếm hình dáng kì lạ này chính là kẻ tập kích, nàng toàn thân phủ áo choàng đen, đội nón che khuôn mặt. Dưới vành nón tối đen, nàng chỉ thấy được một đôi mắt màu vàng kim lóe sáng lên.
Lại có hai gã thẩm phán quân xông tới, nhưng trước mặt thanh vũ khí khủng bố kia, hai người vô lực chống cự. Địch nhân một lần chém xuống đã giết đi một võ sĩ, hơn nữa là mang người cùng kiếm một chỗ bổ ra. Hai vũ khí chạm nhau trong nháy mắt, sau đó là tia lửa và mảnh vụn dăng bốn phía, tiếp đó là mũi kiếm cùng thân thể, âm thanh xương cốt ma sát. Cái cơn ác mộng này làm cho máu huyết của nàng đông lại.
"Là phù thủy!" Có người hô lên.
Địch nhân chỉ có một người... Chỉ dựa vào một mình nàng lại dám công kích một đoàn thẩm phán quân, ngoại trừ lực lượng ma quỷ của kẻ đọa lạc, không còn khả năng nào khác!
"Mang thần quan đi!" Bên tai Alexia đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm ổn.
Nàng quay đầu lại nhìn, đúng là Abrams.
"Ngươi lại để ta vứt hết đồng bạn rời đi trước?" Alexia mở to hai mắt nhìn.
"Bằng không sẽ không có chút ý nghĩa chết ở chỗ này, ngươi còn chưa hiểu ư!" Hắn nhíu mày gầm nhẹ, "Đối phương không sợ đá thần phạt, chỉ có siêu phàm giả mới có năng lực như vậy. Ta sẽ cố hết sức ngăn cản nàng, ngươi mang thần quan chạy về hướng cứ điểm Epic ! Nhớ kĩ, nhất định phải đi đường lớn, gặp thương đội lập tức cầu cứu!" Nói xong hắn liền cầm kiếm phóng tới hướng địch nhân.
Siêu phàm giả, nàng hít một hơi, tương truyền chỉ có thần phạt quân tài năng mới có thể đối kháng được bọn họ, gặp phù thủy siêu phàm, lập tức đến giáo đường cầu viện. Alexia biết đối phương nói không sai, ở đây chỉ có hy sinh vô ích.
Ở trên sân đã ngã xuống năm người đồng đội, các võ sĩ khác thay đổi chiến lược, lợi dụng lều che cùng địa hình triển khai du đấu, vậy có thể tranh thủ thêm một ít thời gian. Nhưng nàng hiểu rõ, trước mặt siêu phàm giả có tốc độ cùng lực lượng hơn xa họ, bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm muộn. Nàng khẽ cắn môi, xông vào lều, đem Dilar đang mặc giầy kéo đi, dẫn đối phương đến chỗ để ngựa.
"Chuyện gì xảy ra?" Thần quan trầm giọng hỏi.
"Siêu phàm giả tập kích doanh trại! Ta phải mang ngài rời đi!" Nàng nhảy lên ngựa, "Xin hãy nhanh lên!"
Nhưng buổi tối căn bản không thấy rõ đường đi, nếu chạy như điên trên đường lớn gồ ghề, ngựa rất dễ bị vấp đùi. Nếu chạy chậm, chạy chưa được bao xa sẽ bị địch nhân đuổi theo.
Alexia quyết định cho ngựa một mình chạy dọc theo đường lớn, mình cùng thần quan lẻn vào rừng cây bên rìa đường. Không có lửa chiếu sáng,muốn tìm các nàng cũng không dễ dàng.
Tiếng binh khí va chạm dần cách xa, nàng kéo tay Dilar, dựa vào ánh trăng ảm đạm để phân biệt hoàn cảnh, không ngừng xâm nhập về phía ngược lại đường lớn, có lẽ sẽ gặp dã thú hoặc rắn độc, nhưng cũng sẽ tốt hơn là gặp phù thủy.
Thẳng đến khi hai người đi đến vị trí gần dãy núi tuyệt cảnh, Alexia thoáng thở nhẹ ra, đối phương dường như không có truy kích, ngoại trừ trên đỉnh đầu có tiếng chim hót làm người ta phiền chán, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?" Dilar hỏi.
Ngay lúc này, nàng cũng không quá bối rối, phần trấn định này làm cho Alexia sinh lòng kính nể, "Đại nhân, chúng ta có thể tìm một nơi tránh gió, ở tạm qua đêm, đợi hừng đông thì trở về cứ điểm Epic tìm kiếm sự trợ giúp."
"Không đi trấn Border tránh hiểm sao? Từ nơi này đi về ít nhất một ngày một đêm."
"Không cần, " Alexia lắc đầu nói, "Siêu phàm giả đến quá mức trùng hợp, ta hoài nghi lãnh chúa đã sớm cấu kết cùng phù thủy, hiện tại đi trấn nhỏ quá nguy hiểm."
"Ngươi nói cũng có đạo lý" nàng đột nhiên ngẩn ra, con mắt nhìn thẳng ra sau lưng nữ võ sĩ.
Alexia nội tâm trầm xuống, nàng quay đầu lại, thấy cô gái mặc áo choàng đen từ trong bóng cây u ám chậm rãi đi ra, con mắt lóng lánh tràn đầy tinh thần. Một con cú mèo bay xuống dưới,đậu lên vai nàng.