Chương 172
“Hôm nay đến đây thôi, tan học.”
“Chúng em chào cô ạ.” Đám trẻ con đồng thanh nói.
Irene khép lại sách giáo khoa nhìn bọn nhỏ đi ra khỏi phòng học, nơi này vốn là nhà của một quý tộc, nhưng đã bị lãnh chúa trưng dụng sau Tà Nguyệt và cải tạo thành học viện. Tường ngăn cách những căn phòng nhỏ đã bị phá dỡ ghép lại thành những gian phòng lớn, có thể ngồi được hai mươi bốn học sinh, theo như cách phân chia trong giáo trình thì gọi là “lớp”. Lớp ban ngày phần lớn là trẻ em, buổi tối là người lớn.
Nàng vốn cho là đơn xin làm giáo sư của mình phải rất lâu mới có thể đến được tòa thị chính, không ngờ Fillin chỉ vừa báo lên ngày hôm trước hôm sau đã nhận được xác nhận. Tiếp theo đó là đi tòa thị chính đăng ký thân phận, nhận giáo trình và thời khóa biểu giảng dạy.
Đối tượng nàng phụ trách dạy bảo cơ bản là con cái của dân chúng trong trấn. Để làm cho bọn quỷ nhỏ ưa gây sự này ngoan ngoãn nghe giảng bài nàng đã phải tốn rất nhiều công sức, bên trong giáo trình còn có một chương chuyên môn hướng dẫn làm thế nào để duy trì kỷ luật lớp học, những phương pháp trong đó làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Ngoại trừ phê bình miệng truyền thống và hình phạt thể xác bằng roi vọt ra thì còn có đánh giá khả năng, phân chia thành tổ, chọn tổ trưởng và lớp trưởng để cho bọn nhỏ tự quản thúc chính mình.
Người biên soạn ra được cái giáo trình này nhất định phài là một vị trưởng giã đã nhiều năm nghiên cứu giảng dạy mới có thể quan tâm suy xét đến tất cả góc cạnh như vậy chứ nhỉ?
Ra khỏi học viện, Irene nhìn thấy hiệp sĩ Fillin Syrte đang đợi mình tại cửa ra vào.
Không còn giáo trụ lóng lánh, trường kiếm uy vũ cùng tấm khiên có hình sư tử trên đó nhưng hắn vẫn vô cùng anh tuấn. Trang phục áo da đơn giản giúp làm nổi bật dáng người cao ráo và cơ bắp cuồn cuộn, cho dù tay không tắc sắt nhưng vẫn là hiệp sĩ Morning Light trong ký ức của nàng.
Ôm hắn một cái xong nàng mới chú ý đến thần sắc Fillin có gì đó không đúng lắm.
“Chuyện gì vậy?” Nàng hỏi.
“…” Hắn hơi do dự.
“Hoàng tử điện hạ mời chúng ta chiều nay đến hoàng cung thưởng thức trà bánh.”
Irene giật mình, “Chúng ta?” Nàng lập tức đoán được hắn đang lo lắng chuyện gì, vỗ vỗ sau lưng hắn lắc đầu, “Hoàng tử điện hạ chưa từng gặp được em, làm sao có thể giống như tên Công tước kia… Hơn nữa, vẫn còn có anh mà?”
“Ừ,” Fillin gật đầu, “Anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Buổi chiều, Irene ăn mặc giản dị với một bộ váy dài, cùng chồng đi vào lâu đài lãnh chúa.
Được thị vệ đưa vào phòng khách không lâu, một thanh niên tóc bạc xuất hiện ở cửa. Không nghi ngờ gì, đây phái là lãnh chúa miền Tây, Roland Wimbledon điện hạ. Bên cạnh hắn còn có một nữ sĩ tuổi chừng hơn ba mươi, phong thái trầm ổn kinh nghiệm, dựa vào khuôn mặt sắc sảo cũng có thể nhận thấy năm xưa khi còn trẻ nàng ắt phải là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hai người vội vàng đứng dậy xoay người hành lễ.
“Hoanh nghênh hai vị,” Roland ngồi xuống ghế chủ tọa, “Trên bàn đều là mỹ thực cung đình, xin hai vị cứ tự nhiên thưởng thức.”
“Cảm tạ ngài đã mời, được đến đây thưởng thức trà bánh là vinh hạnh của chúng tôi.” Fillin đáp lời theo lễ nghi quý tộc.
“Vị nữ sĩ này tên là Scroll, cũng là người phụ trách Bộ giáo dục ở tòa thị chính, hẳn ngươi đã gặp rồi.”
“Đúng vậy,” hắn gật đầu với Scroll để thể hiện kính ý, “Tôi vẫn chưa cảm tạ ngài, nếu không có sự cho phép của ngài thì Irene không thể nhanh chóng trở thành một giáo sư như vậy.”
Thì ra là nàng giúp mình, Irene nghĩ, nhìn về phía Scroll với ánh mắt cảm kích.
Sau một lúc nói chuyện phiếm, Fillin tham dò, “Không biết điện hạ gọi chúng tôi đến đây là vì chuyện gì?”
“Có liên quan đến giáo dục,” Roland dừng một chút, nhìn về phía Irene, “Nghe nói trước kia cô từng là diễn viên kịch ở rạp hát cứ điểm?”
“A…” Irene không nghĩ đến hoàng tử điện hạ sẽ hỏi mình vấn đề này, “Tôi chỉ mới chính thức lên sân khấu đúng một lần thôi.”
“Chuyện là thế này, ta dự định mỗi tuần sẽ diễn một vở kịch tại quảng trường trấn nhỏ,” hoàng tử nói thẳng, “Về phần kịch bản, biên kịch, chỉ đạo đều đã có rồi, chỉ thiếu diễn viên mà thôi. Cô hiện tại khóa dạy cũng không nhiều, lại có kinh nghiệm diễn xuất, ta muốn cô đến làm diễn viên chính của vở kịch này. Tất nhiên sẽ có lương bổng ngoài định mức. Không biết cô có nguyện ý hay không?”
“…” Irene không dám tin nhìn hoàng tử, sau khi xác nhận đối phương quả thật không nói đùa, nàng kích động gật đầu, “Thưa điện hạ, tôi nguyện ý!”
Diễn xuất trên sân khâu vẫn là tâm nguyện của nàng, sau khi rời khỏi rạp hát Epic nàng biết mình khả năng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội diễn xuất nữa. Trước mặt Fillin nàng cũng chưa bao giờ biểu hiện ra chút hối hận nào, chỉ lẳng lặng giấu kín nguyện vọng của mình trong lòng. Không nghĩ đến, nàng vẫn còn có cơ hội được lên sân khấu.
“Những vở kịch này đều là diễn cho quần chúng xem nên yêu cầu cũng không cao, chỉ làm thể hiện rõ nội dung câu chuyện là được. Cô có bạn bè nào ở cứ điểm Epic có kinh nghiệm diễn xuất, muốn lên sân khấu nhưng lại không có cơ hội không? Nếu có thì có thể gửi thư báo cho họ, nói ở trấn Border mỗi tuần đều có diễn kịch, lương trả giống như ở rạp hát cứ điểm.”
“Các nàng cũng có thể tham gia? Tôi quen biết rất nhiều!” Irene mừng rỡ nói, “Khi về nhà tôi sẽ viết thư cho họ ngay. Tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui vẻ đến trấn Border nếu biết có thể lấy được cơ hội diễn xuất!”
“Rất tốt,” Roland đưa qua ba cuốn sách, “Đây là kịch bản, phía trên có đánh số. Các cô cứ diễn bắt đầu từ chuyện thứ nhất. Nội dung đều là do Scroll biên soạn, vô cùng sát với sinh hoạt của người thường. Cô có thể mang về đọc cẩn thận, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi Scroll.”
“Vâng thưa điện hạ! Cảm ơn ngài!” Irene cúi người nói.
…
“Như vậy có tốt không?” Scroll hỏi, “Đó đều là chuyện do ngài sáng tác ra mà.”
“Có ảnh hưởng gì đâu, trong mắt họ một hoàng tử làm sao có thể viết ra được những thứ dung tục như vật.” Roland duỗi lưng một cái, “Hơn nữa nếu không nhờ cô trau chuốt chỉnh sửa thì kịch bản cũng không được sớm hoàn thành như vậy.”
“Tôi thấy những câu chuyện đó không hề dung tục chút nào,” nàng lắc đầu, “Mặc dù không biết vì sao ngài lại cho là vậy, những chuyện này đều là chuyện gắn liền với cuộc sống người thường, cảm động mà lại gợi ra nhiều suy nghĩ, khi diễn lên nhất định sẽ rất được hoan nghênh.”
Tất nhiên là phải được hoan nghênh rồi, Roland tự nghĩ, hai kịch bản đầu tiên “Cô bé lọ lem” và “Gà gáy nửa đêm” đã trải qua khảo nghiệm của quần chúng, chuyện trước thì miêu tả tình yêu cảm động giữa hoàng gia và bình dân, chuyện sau thì là đấu tranh của nhân dân tầng dưới chót chống lại địa chủ vô lương tâm. Tất nhiên là cả hai đều đã được cải biên lại cho phù hợp bối cảnh hiện tại, ví dụ như bà tiên bên trong cô bé lọ lem thì biến thành phù thủy, còn địa chủ thì biến thành bọn quý tộc hung ác. Sau khi Roland tính toán hết ảnh hưởng sâu xa mà hai vở kịch phía trước sẽ gây ra, hắn mới tung ra tác phẩm thứ ba “Nhật ký phù thủy”, đây mới là mục đích chính của hắn.
Đây là một câu chuyện do hắn tự sáng tác hoàn toàn, kể về ba cô bé trở thành phù thủy mỗi người đi trên con đường khác nhau. Hắn không trực tiếp đề cập đến giáo hội mà dẫn dắt người xem lên hành trình cuộc đời của họ: một cô bé bị cha mẹ vứt bỏ, một cô bé bị xem như công cụ lợi dụng, một cô bé thì may mắn được cha me thương yêu nhưng vì bảo vệ nàng mà trả giá sinh mệnh. Cuối cùng ba người tình cờ gặp nhau, cùng chiến thắng những kẻ thù muốn đưa các nàng vào chỗ chết và lấy được hạnh phúc giống như người bình thường.
Roland dự định biến “Nhật ký phù thủy” thành một chuỗi câu truyện dài, dùng để cải tạo góc nhìn của dân chúng đến từ bên ngoài, bên trong nội dung cảm động của vở kịch đưa vào quan niệm người thân của bất kỳ người nào cũng có thể trở thành phù thủy, và các nàng cũng không phải là kẻ tà ác.