Chương 177
Mật thất đại giáo đường Hermes.
Ghế của giáo hoàng như cũ bỏ trống.
Ba vị tổng giám mục ngồi cùng nhau, vẫn là Mael mở miệng trước, "Nghe nói ở vương quốc Everwinter xảy ra một ít náo động?"
"Thẩm phán quân đóng tại nơi đó đang xử lý chuyện này, dẫn đội là đại tế ti Coburn." Tafron trả lời.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Còn không phải là những cặn bã được lôi kéo tiến vào giáo hội sao, " Heather huýt sáo, "Sau khi nữ hoàng bị chém đầu, những quý tộc kia đều gia nhập giáo hội, nhanh tróng trở thành cao tầng giáo hội vì kế hoạch của ngươi mà thỏa hiệp chúng, đại nhân Mael, bọn chúng trên danh nghĩa lùng bắt phù thủy liền trắng trợn vơ vét trong thành, đội hộ vệ thành cũng làm như không thấy, dân chúng không cách nào chấp nhận được, tự nhiên sẽ phản ứng ngược lại."
"Không phải kế hoạch của ta, đại nhân Heather, " Mael không vui nói, "Đây là ý chỉ của giáo hoàng bệ hạ. Bởi có như vậy chúng ta mới dùng thời gian ngắn nhất thâu tóm toàn bộ vương quốc này, mà không phải cùng bọn quý tộc đó phân cao thấp, trong bọn chúng cũng không thiếu nhân tài kiệt xuất, lôi kéo họ đối với chúng ta có lợi ích rất lớn. Về phần những sâu mọt kia, không có đặc quyền thừa kế, chỉ cần một thế hệ thôi sẽ bị đào thải."
"Được rồi, ngươi đã mang giáo hoàng bệ hạ ra đây, ta cũng không nói thêm gì nữa." Heather nhún vai, "Bất quá những tên làm bại hoại thanh danh giáo hội kia nhất định phải giao cho ta."
Maeal nhìn về Tafron, sau đó trầm ngâm nói, "Ta đề nghị tạm thời đừng xử lý chúng, sau khi trấn áp hết thảy náo động có thể đem chúng giam lỏng, dù sao mới gia nhập giáo hội không lâu, nếu mà hiện tại động thủ với chúng sẽ khiến cho tầng lớp quý tộc bất an."
"Không được!" Heather vỗ bàn nói, "Điều lệ trong giáo hội nhất quyết không được vi phạm, bất luận là cái gì dùng danh nghĩa giáo hội để đánh cướp đều là trọng tội, hơn nữa người quản lý pháp luật là ta!"
"Loại thời điểm này nên lấy đại cục làm trọng..."
"Việc ta đang nói đúng là đại cục." Heather trực tiếp cắt lời Tafron nói, "Đừng quên chúng ta dựa vào cái gì mới có thể tạo dựng hình tượng chính nghĩa và công bằng ở Everwinter, nếu như thời điểm này không đả kích nghiêm khắc những thứ bại hoại kia, nhân dân Everwinter sẽ mất tin tưởng đối với chúng ta! Đây mới là căn cơ của giáo hội chứ không phải đám quý tộc chết tiệt kia. Nếu các ngươi không ủng hộ, ta sẽ trực tiếp xin chỉ thị của giáo hoàng bệ hạ!"
Giáo hoàng không rảnh quân tâm đến chuyện này, căn cơ của giáo hội cũng không phải trên người dân chúng, mà là có trong tay lực lượng cường đại. Mael thở dại, đưa tay bảo Tafron không cần phải kích động, "Việc này để đại tế ti Coburn đem bọn họ áp giải về thánh thành tiếp nhận thẩm phán?"
"Không cần, ta tự mình đi đến đó một lần là được rồi, " Heather nói, "Gần đây sự tình bề bộn ở chỗ này cũng xong rồi, dự tính hai ba tháng là có thể trở về. Loại xét xử này, càng để cho nhiều người chứng kiến càng tốt, đài băng tuyết ở vương đô Everwinter là lựa chọn tốt nhất."
"Ngươi chắc chứ?" Mael cau mày nói, "Hiện tại cũng không có dư người bảo vệ ngươi đi Everwinter, lỡ gặp phù thủy siêu phàm, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không có nhiều phù thủy siêu phàm như vậy,” Heather không cho là đúng nói, “Cho ta một đội thẩm phán quân là đủ rồi.”
“Nếu ngươi đã kiên trì như thế.” Mael không dây dưa đề tài này nữa, “Chỗ ta có một tin tức xấu. Quân đội giáo hội tấn công vương quốc Wolfheart ở thành Broken gặp đả kích ngoài ý muốn, tổn thất hơn hai mươi thần phạt quân cùng hơn một trăm thẩm phán quân. Đến bây giờ thành Broken vẫn chưa bị công phá.”
“Hơn hai mươi vị thần phạt quân?” Tafron trợn mắt nói, “Ai là người chỉ huy”?
“Bell, nàng đã chết rồi.”
“Người chỉ huy chết trận? Xem ra bọn họ không phải là đối thủ.” Heather hứng thú nói.”Thoáng cái tổn thất nhiều thần phạt quân như vậy, đại nhân Orien sẽ đau đầu đây.”
“Không thể trách hắn, thành Broken có địa hình đặc thù, cửa thành đặt trong núi, cao hơn mặt đất gần ba mét. Bọn họ lại phá hủy cầu gỗ, còn mượn nhờ một ít thứ của luyện kim sư.” Mael giải thích, “Theo như thư cấp báo, bọn họ bắc thang lên, thần phạt quân vừa leo lên liền bị ngọn lửa kì dị công kích, đầu tiên là cái ống to trên cửa thành phun ra một đống vật chất màu trắng, sau đó liền bùng phát lửa cháy, dập không được, mãi đến khi đốt thân thể thành than mới ngừng. Hiện tại bọn hắn đang liên lạc với giáo đồ trong thành, xem có thể nội ứng ngoại hợp hay không.”
“Ta dám cá rằng giáo đường trong thành đã bị huyết tẩy rồi, “ Heather bĩu môi, “Muốn công phá vào, phái thêm nhiều người hơn mới đúng. Những thứ kia của luyện kim sư khẳng định cũng không thể chế tạo số lượng lớn, chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.”
“Đó là thần phạt quân!” Tafron tức giận đến nỗi râu mép run lên, “Ngươi biết chuyển hóa một tên thần phạt quân có bao nhiêu khó khăn không? Hiện tại còn chưa tới ngàn người, nếu vì thống nhất lục địa mà tổn thất hơn phân nửa thần phạt quân thì chúng ta dùng cái gì ngăn cản Tà Nguyệt? Đừng nói là ma quỷ.”
“Không cần phải cãi,” Mael lên tiếng, “Ta đem tin tức nói cho các ngươi biết,không phải để các ngươi tranh luận thủ đoạn tiến công. Giáo hội trước mắt cần thêm nhiều thần phạt quân hơn, bây giờ Everwinter đã bị giáo hội khống chế, có một số việc có thể làm danh chính ngôn thuận hơn.
Hàng năm đều vận chuyển “Hạt giống” hai lần, nhưng hiện tại, ta yêu cầu tăng thêm một lần, mùa xuân và mùa thu bị Tà Nguyệt ảnh hưởng, thời gian dài ngắn không đồng đều, cho nên tính theo mùa hè, từng quý cũng phải có một đám hạt giống mang tới thánh thành, nghi thức chuyển hóa cũng sẽ tương ứng cử hành nhiều lần. Chuyện này sẽ giao cho ngươi phụ trách, đại nhân Tafron.”
“Chỉ là, cũng không có nhiều cô nhi như vậy để thu dụng,” lão vuốt râu, “Không phải tất cả mọi người sẽ đem con nít bị bỏ rơi tới giáo đường.”
“Cho nên ngươi đi tranh thủ tìm biện pháp. Everwinter là nơi giáo hội thẩm thấu lâu nhất, giáo đồ nhiều nhất trong các vương quốc, nếu như cả mảnh đất này đều không cung cấp đủ nhân lực, thời gian tiêu hóa ba vương quốc khác càng chậm hơn. Đừng quên thống nhất đại lục đều phải dựa vào thẩm phán quân và thần phạt quân đi dẹp loạn.”
“Người cũng không phải là không có, “ Heather nhếch miệng lên, “Trên đường, con nít lang thang nhiều như chó mèo hoang. Ta nghe nói có những con chuột trong thế giới ngầm chuyên môn mời những đứa bé này gia nhập, bồi dưỡng thành kẻ móc túi, buôn lậu hoặc làm người chịu tội thay. Quý tộc nhiều lúc còn đem những con chuột này ra che gió che mưa, hiện tại được Mael đại nhân ban tặng, bọn họ đã trở thành một phần tử của giáo hội. Cống ngầm không có nắp, con chuột còn chạy đi đâu? Nếu như phái ra thẩm phán quân đem thế lực ngầm đưới mặt đất hốt gọn, ta nhớ rằng ngươi có thể thu lấy không ít đứa bé, lại được dân chúng hài lòng và ấn tượng, ngoài ra còn gây sợ hãi cho những quý tộc đang rục rịch kia, một tên bắn ba con chim, không phải sao?”
Đúng là thủ đoạn tốt, Mael nghĩ, không quản tính tình nàng cực đoan cỡ nào, khi đối mặt với vấn đề nàng đều có thể nghĩ ra đối sách, ngoại trừ có vài lời mình tận lực muốn xem nhẹ ra. “Dựa theo phương pháp này thi hành đi. Tóm lại, trước trời thu, chúng ta muốn chiếm được toàn cảnh vương quốc Wolfheart, ngoại trừ một bộ phận thẩm phán quân ở lại duy trì trật tự, toàn bộ đội quân phải triệu hồi về Hermes, phòng ngự Tà Nguyệt năm nay, địch nhân cũng càng lúc càng cường đại hơn.”
Tafron tuy không tình nguyện, nhưng cũng gật đầu, “Đến lúc đó lợi ích của quý tộc bị hao tổn nhảy ra kháng nghị cũng đừng bảo ta không nói trước với các ngươi. Mặt khác vương quốc Dawn cũng đang chú ý đến tình huống của quốc gia lân cận, không ít quý tộc thành thị đã chĩa đầu mâu vào giáo đường, có địa phương cá biệt còn xảy ra tình trạng cướp bóc rồi thiêu cháy giáo đường. Ta đề nghị cho tín đồ tạm thời rút lui khỏi đó, không cần lãng phí bọn họ ở những nơi xung đột thế này.”
“Không, bọn họ phải chống cự, “ Mael phủ quyết nói, "Giáo đồ hy sinh càng nhiều, chúng ta sau này triển khai trả thù mới có lý do càng thêm đầy đủ. Đây không phải là lãng phí, là nhóm lên một ngọn lửa, đối với vương quốc có tín đồ không nhiều lắm, căn cơ không sâu, lui lại chỉ khiến cho giáo hội có vẻ càng thêm suy yếu.”
“Được rồi, ta cũng chỉ nhắc tới như vậy thôi, “ Tafron buông tay nói, “Cuối cùng là Greyfort… Ừ, các ngươi tự xem đi, “ hắn rút từ trong tay áo ra một lá thư ném đến trước mặt Mael.
Mael quét hai mắt qua, bức thư này rõ ràng là nữ vương Garcia Wimbledon ở cảng Greenwater tự tay viết. Rất nhanh, lông mi hắn nhíu lại.
“Nàng treo cổ đại tế ti Deckard?”
“Còn một đám giáo đồ đều bị mang đi nuôi cá, “ Tafron bổ sung nói, “Giáo đường cũng bị san thành bình địa. Nàng hẳn đã phát hiện được tác dụng phụ của viên thuốc.”
Heather tặc lưỡi, “Ta cũng đã sớm nói, loại thuốc đó bổ sung không ngừng, tác dụng sẽ càng ngày càng thấp, cuối cùng suy yếu mà chết. Cầm loại vật này để làm suy giảm quân đội đối phương là không sai, khi hiệu quả hiển thị ra, đối phương cũng biết được chủ ý của giáo hội. Hơn nữa càng phiền toái hơn là, ta nhớ tình báo trước đó, thủ hạ của nàng không có mấy người dùng thuốc viên? Lại cho đám người phương Nam dã man kia ăn không ít.”
“Không hơn một ngàn người, nàng nói cái bút sổ sách này ghi trên đầu chúng ta.” Mael buông bức thư xuống, “Quả thực buồn cười, không có giáo hội trợ giúp, nàng có thể thành nữ vương cảng Greenwater? Timothy Wimbledon đang làm cái gì? Thu được thuốc viên của chúng ta, vì sao chậm chạm không tấn công phương Nam?”
“Hắn hiện tại đang cướp đoạt đất Bắc, đưa lý do là phía Bắc làm phản, cần ngăn lại trước tiên để tránh hậu phương không ổn. Đại khái là hắn muốn đem địa bàn của vài vị công tước đều gom vào trong túi, sau đó mới cùng Garcia tử chiến.” Tafron hồi đáp, ”Cũng không biết vị tân vương này sau khi nắm được phương Bắc thì có tiến thẳng đến phương Tây không.”