Chương 185
Thuyền Swan đi về phía tây dọc theo sông Xích Thủy, May đứng trên mũi thuyền, nhìn thẳng về phía trước. Nàng không phải vì thưởng thức phong cảnh mà vì muốn nhìn thấy bến tàu ở Biên Thùy Trấn sớm một chút.
“Bao lâu nữa thì chúng ta có thể đến đích?” Nàng sốt ruột hỏi.
"Gần đến rồi, tiểu thư May. Ở đây nắng chói chang, tốt hơn hết là ngươi nên quay trở lại khoang thuyền và nghỉ ngơi." Gate đứng sau lưng nàng, nói. Không cần nhìn cũng biết rằng lúc này chắc chắn hắn đang nở một nụ cười nịnh nọt.
Nhìn lại thì Mey phát hiện ra đúng là như vậy: "Lúc trước ngươi nói với ta là sắp rồi nhưng bây giờ vẫn còn sắp? Rốt cuộc thì ngươi đã từng đến Biên Thùy Trấn chứa?”
"Ưm..." Hắn ngẩn người hồi lâu, cuối cùng vò đầu bứt tai nói: "Lần cuối cùng ta đến là mười năm trước."
"Một năm cũng có thể khiến cho cứ điểm Epic đổi chủ chứ đừng nói chi là mười năm?" May tức giận nói: "Nhưng vẫn có ngoại lệ, ta thấy ngươi cũng không có thay đổi nhiều, mười năm như một, vĩnh viễn không thể treo lên được sân khấu.”
Nhìn thấy người kia nở nụ cười cứng ngắc rồi lùi lại, cuối cùng nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nếu không có tin tức của Irene thì nàng thực sự không muốn ngồi chung thuyền với đám diễn viên làm việc vặt này đến Biên Thùy Trấn.
Là diễn viên ngôi sao của nhà hát ở cứ điểm, nàng nổi tiếng khắp lãnh thổ Tây cảnh, lần này nàng được Nhà hát Tower mời đến vương đô của Greyfort biểu diễn vở "Hoàng tử đi tìm tình yêu". Vở diễn rất thành công, thậm chí ngay cả bậc thầy kịch nghệ là Cajun Fez cũng tán dương nàng diễn nhân vật công chúa sống động như thật, tuy nhân vật của nàng không phải là vai chính nhưng cũng ấn tượng để lại cho người xem không kém hơn nhân vật nữ chính một chút nào.
Nhưng khi nàng ôm hào hứng trở lại cứ điểm Epic thì mới phát hiện nơi này đã xảy ra những thay đổi chấn động. Công tước Lane chiến bại và chết, cứ điểm rơi vào tay tứ vương tử Roland Wimbledon. Bây giờ, nó tạm thời được tiếp quản bởi Pelor Hormones của gia tộc Lonicera... mình đi chưa đến một năm mà Tây cảnh đã trở nên lạ lẫm, cũng may là cục diện chính trị ở tầng lớp cấp cao rung chuyển cũng không ảnh hưởng nhiều đến nhà hát.
Nếu chỉ như vậy thôi thì chỉ tăng thêm một chút đề tài nói chuyện cho May và các tỷ muội sau bữa cơm, tuy nhiên tin tức kỵ sĩ đệ nhất Tây cảnh là Dawn bị bắt làm tù bình khiến cho nàng chấn động.
May vội vàng đến nhà hát ngay lập tức, tìm Irene để hỏi thăm tình hình, nhưng phát hiện ra nàng ấy cũng đã đi tới Biên Thùy Trấn nửa tháng trước, chắc là để đoàn tụ với chồng. Tin tức này khiến cho May cảm thấy thất vọng đồng thời cũng có chút hâm mộ.
Đều làm việc trong nhà hát, nàng hoàn toàn xứng đứng đầu bảng, còn Irene là người mới chưa ra mắt. Danh hiệu Flower of Tomorrow xuất phát từ sự khen ngợi lẫn nhau của nhóm diễn viên phụ, xét về ngoại hình thì nàng tự tin rằng mình sẽ không bao giờ thua đối phương, về lý lịch gia đình thì mặc dù nàng xuất thân bình dân nhưng Irene chỉ là một đứa trẻ mồ được nhà hát nhận nuôi, so ra thì kiểu gì cũng thấy nàng hơn đối phương không ít.
Tuy nhiên, điều khiến May khó mà chấp nhận được là Dawn Fillin Hilt lại thích vẻ ngây thơ của Irene, thậm chí hắn còn từ bỏ quyền thừa kế của gia tộc chỉ để cưới nàng.
"Nhìn kìa, đồng ruộng." Ai đó hét lên: "Chúng ta cách Biên Thùy Trấn không xa nữa."
May nhìn về phía mép thuyền bên trái, thấy những hàng cây lúa mì cao không quá đầu gối đang bay trong gió, những người nông dân đội mũ rơm bận rộn trên cánh đồng, như thể họ đang ở trong đại dương xanh như ngọc. Cánh đồng lúa mì trải dài về phía tây với nước sông lấp lánh, nhìn không thấy điểm cuối.
“Khung cảnh này đẹp thật đấy, tiểu thư May.” Rorscha bước tới, gật đầu nói với nàng: “Không ngờ ở nơi xa xôi này mà lại có thể nhìn thấy đồng ruộng lớn không thua kém gì cứ điểm Epic.”
"So với vương đô thì điều này chẳng là gì cả." May không đồng ý, nói: "Ở đó, thậm chí những cánh đồng lúa mì có thể nối liền hai thành phố, trên đường đi ngoài lúa mì ra thì không còn gì khác, khiến cho người ta nhìn đến chán phèo.”
"Phải không." Nàng cười ngượng ngùng: "Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ đi đến chỗ xa như vậy."
May nghĩ rằng nếu Irene nghe thấy nói như vậy thì chắc chắn nàng ấy sẽ tỏ ra ghen tị và yêu cầu mình phải kể thêm: "Đừng lo lắng, tương lai ngươi sẽ có cơ hội đi."
"Hi vọng là như vậy." Rorscha vỗ ngực: "Cảm ơn vì đã động viên."
Ý ta là ngươi có thể dùng vài miêng ngần lang lên thuyền của thương đội đi đến vương đô, chứ không phải là nói người có thể đến vương đô diễn kịch, May trợn mắt một cái. Nhưng dù sao đối phương cũng là bạn của Irene, May cũng lười nói mấy câu này ra.
Rorscha gia nhập vào nhà hát sớm hơn nàng và cũng trạc tuổi nàng, nhưng do ngoại hình tầm thường và trí nhớ kém nên nàng không bao giờ có cơ hội được biểu diễn chính thức trên sân khấu. Ngoài Irene, rất ít người trong rạp quan tâm đến nàng.
“Irene có biết hôm nay chúng ta đến đây không?” May hỏi.
"Ta hẹn ngày trong thư hồi âm gửi cho nàng, nàng sẽ đến bến tàu đón chúng ta.”
"Thật tốt." Nàng gật đầu: "Ta không muốn tự mình tìm một khách sạn ở lại ở một thị trấn xa lạ.”
"Ta có thể hỏi ngươi một câu không? Tiểu thư May." Rorscha ngập ngừng: "Tại sao ngươi muốn đến thị trấn với chúng ta, hơn nữa còn là bí mật trốn khỏi nhà hát mà đi? Trong thư của Irene nói ở đây có cơ hội biểu diễn, nhưng người hoàn toàn không thiếu cơ hội chứ. "
“Nếu ta nói thật thì ngươi nghĩ nhà hát sẽ chịu để cho ta đến chỗ quỷ quái như thế này sao?” May bĩu môi: “Còn tại sao ta lại đến đây… ta chỉ muốn xem thử xem những đồng nghiệp trong nhà hát sống có tốt không thôi.”
Nàng không biết tại sao mình lại có quyết định bốc đồng này, hai ngày tới nhà hát ở cứ điểm Epic sẽ biểu diễn một vở kịch lớn, nàng rời đi ngày lúc này, sợ là chủ nhà hát sẽ đau đầu. Tuy rằng vẫn có một ít nữ diễn viên dự bị nhưng nếu không có nàng thì các quý tộc sẽ không mua vé, nghiêm trọng hơn thì còn có thể kháng nghị với nhà hát.
Nói thật, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt, trong lòng May biết rõ điều này, dù nổi tiếng đến đâu thì cũng phải dựa vào nhà hát để tồn tại. Nếu khiến cho chủ nhà hát khó chịu, dứt khoát cho nàng xuống đài, nâng đỡ một nữ diễn viên mới lên, lúc đó nàng cũng hết cách. Nếu không nhân nhượng và thừa nhận lỗi lầm của mình thì phải rời khỏi đó, đi cạnh tranh với những trụ cột của những nhà hát khác.
Nếu không... sau khi gặp Fillin thì lập tức lên thuyền quay về cứ điểm? May nghĩ.
"Thì ra là vậy." Rorscha gật đầu: "Irene sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngươi.”
Cảnh vật bên bờ sông dần trở nên phong phú hơn, bên cạnh dãy núi tuyệt cảnh có rất nhiều lều và nhà gỗ. Đã gần trưa, mấy nữ nông dân đang bận nấu cháo và nấu canh, khói bốc lên nghi ngút, thỉnh thoảng May có thể ngửi thấy mùi lúa mì. Những đứa trẻ tụ tập chơi đùa bên bờ sông, những đứa có kỹ năng bơi lội tốt thì sẽ cởi sạch, sau đó lao xuống sông giữa tiếng hò reo của những đứa trẻ khác, sau đó đắc thắng bơi vào bờ.
Cuối cùng thì May cũng nhìn thấy bến tàu mà mình mong đợi từ lâu.
Sau khi thuyền Swan cập bến, Gate và Sam xung phong xử lý hành lý cho tất cả các nữ sĩ. Ngay khi cả nhóm bước ra khỏi cầu tàu, Rorscha đã hét lên đầy phấn khích: "Irene!"
May nhìn theo tiếng hét của đối phương, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng đang vẫy tay chào họ bên cầu tàu, có một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh nàng ấy, dù khoảng cách rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy dang người cao ngất, oai hùng bất phàm của hắn.
Dawn, Fillin Hilt.
Hình bóng trong trí nhớ của May trở nên rõ ràng.
………………………………………………………………………………...