Chương 186
Ngay từ khi bắt gặp cái nhìn đầu tiên của người kia, May ngay lập tức gác lại kế hoạch trở về sớm.
“Chúa ơi, May… May!” Sau khi đến gần, Irene thốt lên đầy hoài nghi, sau đó nắm lấy tay nàng và kéo tới trước mặt kỵ sĩ: “Thân ái, ngươi có biết nàng ấy là ai không? Nàng ấy là diễn viên nổi tiếng nhất trong nhà hát ở cứ điểm, tiểu thư May! Người muốn xem nàng biểu diễn xếp hàng dài từ đại sảnh của nhà hát cho đến ngoài đường đi!"
Mặc dù hai chữ ‘thân ái’ đó khiến cho tim May loạn nhịp nhưng thói quen diễn xuất lâu năm khiến nàng nhếch khóe miệng theo phản xạ và khẽ gật đầu: "Xin chào."
“Đương nhiên là ta biết, các ngươi đều nói nàng ấy là diễn viên nổi tiếng nhất, là ngôi sao của nhà hát mà không ai trong giới quý tộc của Tây cảnh mà không biết.” Hắn thở dài xin lỗi May: “Là vợ tôi thất lễ, ta tên Fillin, xin chào!"
Hắn không có nói danh hiệu, không có nói thân phận ra, thậm chí ngay cả dòng họ cũng không nói. Tuy trong lòng May có một chút đau thương nhưng ngoài mặt nàng vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã nhất: "Ta biết ngươi. Đệ nhất kỵ sĩ của Tây mà mọi người hay nói – Dawn Fillin Hilt. Vì lịch trình dày đặc nên thật tiếc khi không thể tham dự lễ cưới của ngươi và Irene lúc đó. "
“Đều là chuyện đã qua hết rồi.” Kỵ sĩ mỉm cười và lắc đầu, nói: “Bây giờ ta là một vị giáo viên, không còn là người của gia tộc Hilt nữa, ngươi không cần khách sáo như vậy.” Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với những người khác: "Đi về rồi nói sau đi, đã xin được tạm trú cho các ngươi.”
Giáo viên? May giật mình, ý là đạo sư trong cung đình sao? Quả nhiên vị lãnh chúa của thị trấn nhỏ này là một vương tử, nhưng dù vương tử có chán nản đến đâu thì cũng sẽ không tìm một kỵ sĩ để đảm nhận vị trí này. Hơn nữa xin tạm trú là gì? Không phải là Irene nên đưa bọn họ đến một khách sạn an toàn và đáng tin cậy ở lại hay sao?
Còn chưa kịp suy tư những vấn đề này thì Irene đã tiến lại gần hơn: "Trời ơi, không ngờ ngươi lại đến đây. Nếu để cho ngươi đóng "Cinderella” thì chắc chắn sẽ gây xúc động hơn!"
"Thật không?" May không dám khẳng định, một vở kịch chưa từng nghe nói tới tên, đại khái là do một kịch gia mới nào đó viết. Hơn nữa, nàng cũng không có thời gian để tập kịch, nàng lại đây... là chỉ muốn xem xem Dawn sống như thế nào thôi, có lẽ mình có thể giúp được hắn cũng không chừng.
Sau khi vào thị trấn, May phát hiện có điều gì đó không ổn, đây rõ ràng là một thị trấn cằn cỗi nằm ngoài biên giới và đóng vai trò như một tiền đồn của cứ điểm. Tại sao nó lại giống một thành phố mới? Con đường rải đầy đá vụn xám đen, nhìn không thấy một chút bùn đất nào, đường phố quá rộng, gần như có thể để cho hai chiếc xe ngựa chạy song song với nhau.
“Đây là đường gì?” Sam nghi ngờ hỏi nàng: “Đi trên này thật là bằng phẳng.”
"Hắc hắc." Irene cười đắc thắng: "Lúc ta mới đến đây thì nơi này còn lầy lội, bây giờ đã trở nên như thế này. Và đây không phải là đường, ta nghe những người thợ đá nói rằng đây chỉ nền của con đường. "
“Bọn họ lừa ngươi thôi.” – Rorscha vặn lại: “Chỉ có nhà mới cần nền móng. Những thứ nằm trên mặt đất sẽ không sụp đổ, không cần phải có nền móng.”
"Thực sự, họ đã dùng một loại bột màu xám trộn với đá trải đều ra, và sau khi tưới nước, họ dùng trục đá lăn đè xuống cho đến khi mặt đất bằng phẳng. Mới đầu ta nghĩ đây là một cách làm đường mới nhưng những người thợ đá cho biết đây là những gì mà vương tử điện hạ dặn dò bọn họ làm, hình như tên là... thủy tầng gì gì đó, tóm lại, cái này chính là nền!" Irene chắp hai tay sau lưng dẫn đường, bím tóc dài đung đưa: "Từ nay về sau, đợi khi người và xe đi nhiều thì còn sẽ trải một lớp đá lên, đó mới là con đường thực sự. "
Trải đá? May thầm chế giễu, ngoại trừ vương đô ra thì làm gì có tghanhf thị nào có thể trải đá lên toàn bộ một khu vực. Chỉ cần có một con đường rộng rãi và êm ái như vậy là đủ tốt rồi, trong cứ điểm Epic vẫn còn có nhiều chỗ còn là bùn đất.
Khi đi sâu vào thị trấn, nàng thấy nhiều ngôi nhà hai bên đường đang bị phá bỏ, có nhà ngói, có nhà gỗ, tuy không phải là nhà mới nhưng còn lâu mới hư hỏng tới mức không thể ở lại được nữa: "Có phải là vì bọn họ chặn đường nên bị lãnh chúa đuổi đi không? "
"Không, tất cả đều dọn đến cư xá."
"Cư xá?" May hỏi: "Đó là gì?"
Irene giải thích: “Khu dân cư mới xây, trong đó đều là những ngôi nhà gạch giống hệt nhau. Tất cả dân bản địa đều được chia cho một căn, đến lúc đó, thị trấn sẽ không còn có mấy ngôi nhà gió lùa, mưa dột nữa.”
Tất cả mọi người đều nhận được nhà gạch? May không thể tin vào tai mình, điều này còn khoa trương hơn cả trải đá. Nhưng vì không muốn lộ điểm xấu trước mặt Fillin nên May đành nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Có rất nhiều người trên đường phố, và thỉnh thoảng họ dừng lại để chào Irene và Fillin. May phát hiện ra hình như Irene cũng là một giáo viên.
“Không phải ngươi diễn kịch ở đây sao?” Nàng ấy hỏi: “Tại sao dân trong thị trấn lại gọi ngươi là giáo viên Irene?”
"Đó là công việc của ta, diễn kịch chỉ là công việc bán thời gian. Không có nhà hát trong thị trấn." Irene giảng lại lệnh triệu tập của vương tử một lần: "Tuy là biểu diễn ngoài trời, khán giả cũng là thường dân nhưng lương thì tính theo tiêu chuẩn của cứ điểm. Tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt, ít nhất cũng có thể rèn luyện bản thân."
“Vâng, vâng, ta rất hài lòng khi được đứng trên sân khấu.” Gate và Sam gật đầu liên tục.
Diễn xuất ngoài trời cho bình dân xem! May cũng cạn lời, so với Irene, nàng không hiểu vị vương tử nảy ra ý tưởng như vậy để làm gì. Liệu những người mỗi ngày đều phải bận rộng kiếm sống này có hiểu được tình yêu và sự tréo ngoe trong vở kịch hay không ?
Cứ như vậy, đoàn người đã đến một tòa nhà hai tầng.
"Đây là khu nhà của giáo viên, nhưng bây giờ chỉ có chín giáo viên ở trong đó nên còn lại không ít nhà trống. Fillin đã xin cấp quyền tạm trú hai căn nhà cho các ngươi. Trong thời gian biểu diễn, các ngươi sẽ sinh sống ở đây."
Irene đưa hai chiếc chìa khóa ra: “Gate và Sam một nhà, Rosha và Tina một nhà, ừm, còn tiểu thư May... "
“Ta ở với ngươi…” May nói.
"Nhưng……"
“Ta đến đây là vì muốn xem xem các đồng nghiệp trong nhà hát sống như thế nào.” Nàng cười nói: “Dù gì thì chúng ta cũng đã làm việc cùng nhau trong nhà hát lâu như vậy rồi, hơn nữa, rất có thể ngươi sẽ không trở lại cứ điểm nữa. Ta muốn tâm sự với ngươi nhiều một chút, ngươi sẽ không coi thường ta đó chứ?”
“Đương nhiên là không!” Irene vui vẻ nắm tay nàng: “Ta chỉ lo nhà quá nhỏ và ngươi ở không quen. Ta cũng có rất nhiều vấn đề về diễn suất muốn hỏi ngươi!” Sau đó, nàng quay đầu lại nói với bốn người kia: "Mọi người, cất hành lý trước, sau đó đến nhà của ta, chúng ta đọc kịch bản.”
May leo lên tầng hai, đi theo Irene và Fillin vào ngôi nhà mới của họ.
Niềm hi vọng cuối cùng của nàng cũng tan tành.
Mặc dù không muốn thừa nhận điều đó nhưng căn nhà nhỏ này cho mang đến cảm giác thoải mái và sạch sẽ. Khăn trải bàn và rèm cửa rõ ràng là mới mua. Tất cả đều là vải cotton mỏng màu đỏ và trắng, sàn nhà được quét rất sạch, trong phòng khách còn có thảm trải sàn. Có một vài chiếc cốc kỳ dị trên bàn thấp trong phòng khách hấp dẫn ánh mắt của May. Nàng bước tới và cầm một chiếc lên để xem xét kỹ hơn, nhìn một lúc, nàng không thể nhận ra chất liệu của nó, khối lượng nhẹ hơn, hơi giống gỗ nhưng bề mặt nhẵn bóng, màu sắc đầy đặn, lộng lẫy, không giống như một sản phẩm rẻ tiền mà dân thường có thể mua được. Trên cốc còn có hoa văn, dường như hai con búp bê đang âu yếm nhau.
“Đó là một chiếc cốc đẹp, đúng không?” Irene nghiêng người nói: “Chỉ là quá đắt. Ở chợ tiện lợi bán tới năm miếng ngân lang một cái, một bộ bốn cái, tư thế của những búp bê trên đó đều không giống nhau, Fellin nói là để kỷ niệm ngày lĩnh lương, nhất quyết mua nó và tặng cho ta, kết quả là lập tức dùng hết tiền lương của mình, đúng là ngốc.”
“Đi chợ tiện lợi không?” May cố ý bỏ qua câu nói sau của đối phương.
“Ừ!” Nàng gật đầu, nói: “Lãnh chúa đại nhân mở một cái chợ ở quảng trường thị trấn, bán một số đồ dùng hàng ngày rất tinh xảo, nhưng giá cả cũng không thấp chút nào. Ngày mai ta có thể dẫn ngươi đi xem.”
Trong lòng May ngũ vị tạp trần, mọi thứ hoàn toàn khác với những gì nàng mong đợi. Nàng vốn nghĩ rằng là một kỵ sĩ bị đánh bại và bị bắt mà không có tiền chuộc thì ngay cả khi hắn được lãnh chúa thả ra thì chắc chắn cuộc sống của hắn cũng sẽ rất khó khăn. Bình thường Irene cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, vì vậy nàng không thể giúp hắn ngoại trừ việc đồng hành chịu khổ với hắn.
Vào lúc này, bất cứ sự trợ giúp nào từ mình đều có tác dụng như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho Fillin Hilt. Nếu như có thể tiến xa hơn một bước, dựa vào sức ảnh hưởng của mình để thuyết phục lãnh chúa ở địa phương cho mình chuộc lại đệ nhất kỵ sĩ, như vậy nói không chừng mình có thể hoàn toàn thay đổi trái tim của kỵ sĩ.
Nhưng ... nàng thấy rằng mọi ý tưởng của mình đều thất bại. Đối phương hoàn toàn không cần tới sự giúp đỡ của nàng, họ vẫn có thể sống rất tốt ở Biên Thùy Trấn.
Như vậy thì giờ mình phải quay về sao? Lựa chọn rời khỏi đây, lãng quên Fillin và Biên Thùy Trấn.
May chìm trong bối rối.
………………………………………………………………………………...