Chương 187
Khi mùa hè đến, hạm đội nội hà của Margaret đến Biên Thùy Trấn.
Roland cố tình tiếp nữ thương nhân ở bến tàu và tiện thể kiểm tra hàng hóa mà nàng mang theo.
Quan trọng nhất là ba chiếc thuyền chưa quặng kali nitrat, bây giờ thuốc súng ở Biên Thùy Trấn đã gần như cạn kiệt, ngay cả việc luyện tập bắn súng của Đệ Nhật Quân cũng phải dừng lại. Mặc dù súng trường ổ quay đã bắt đầu được trang bị cho quân đội với quy mô nhỏ nhưng nó mới chỉ dừng lại ở việc thực hành nạp đạn, bảo dưỡng súng và nạp đạn. Giờ đây, có số quặng kali nitrat này, rốt cuộc cũng có thể khôi phục việc huấn luyện bắn đạn thật.
Ngoài trừ quặng kali nitrat ra thì nàng còn mang theo hai thuyền khoáng, chủ yếu là sắt và đồng, cũng như một số muối sắt(II) sunfat, chỉ tháo dỡ những hàng hóa này thôi thì đã mất tới hai ba ngày.
Roland cũng đặt hai động cơ hơi nước ở vị trí dễ thấy trên sân kho, phủ vải sa tanh đỏ lên chúng như thường lệ, buộc những bông hoa hồng lớn lên đó, để cho Margaret nghiệm thu. Thật ra thì công ty công nghiệp Tây cảnh va vấp gần một tháng trời mới chắp vá được một chiếc máy hơi nước, hơn nữa còn làm hỏng trên trăm linh kiện, cho nên Roland đành để Anna phụ trách, tiến hành gia công những linh kiện hư hỏng không quá nặng mới có thể để cho hai chiếc máy chạy bằng hơi nước được hoàn thành và giao trước thời gian dự kiến.
Roland cảm thấy bất ngờ là lần này Margaret không đến một mình, nàng còn dẫn theo cả đoàn thương nhân ở vương đô tới.
Sau khi giao hàng xong, Margaret và nhóm của nàng theo Roland trở lại tòa thành và thưởng thức bữa trưa thịnh soạn trong hội trường.
“Điện hạ, đây là Hogg, bạn cũ của tôi và là một trong những thương gia khai thác mỏ hàng đầu ở vương đô.” Margaret giới thiệu từng người một: “Đây là Gamore, cùng thuộc Thương hội Crescent Bay với Marlan. Họ chủ yếu là tham gia vào hoạt động buôn bán xuyên biển giữa Grayfort và Fiordland. Họ rất quan tâm đến động cơ hơi nước. Ta quen biết với họ nhiều năm, cũng ngại bán giá cao cho họ, vì thế ta dẫn bọn họ đến giới thiệu cho ngài."
“Kính chào điện hạ tôn kính.” Hogg, người có cái bụng phệ và khuôn mặt bóng bẩy, nói: “Ta nghe Margaret nói rằng loại máy này có thể thay thế sức người, nhanh chóng bơm nước từ các giếng mỏ và vận chuyển mỏ, cực kỳ mạnh mẽ, làm cả ngày cũng không cần nghỉ ngơi? Ta có thể tận mắt chứng kiến sao?"
“Tất nhiên rồi.” Roland nhấp một ngụm rượu, lúc đầu hắn không thích ứng được với vị chua, giờ thì quen rồi: “Nhưng muốn nó chở quặng thì phải lắp hệ thống đường ray. Sau khi ăn trưa, ta có thể đưa ngươi đến mỏ ở sườn núi phía Bắc để xem nó. "
"Thưa điện hạ, ta rất tò mò về cộng dụng của động cơ hơi nước mà ngài đã mô tả, liệu nó thực sự có thể lắp được trên một chiếc thuyền buồm thay vì những cánh buồm để đưa con thuyền tiến về phía trước không?" Marlan mở miệng nói: “Nếu là thuyền biển lớn loại có ba đến bốn cột buồm thì sao? Ta e là nó còn không đủ mạnh!"
"Động cơ hơi nước cũng giống như ngựa, có loại mạnh, có loại yếu, tùy thuộc vào kiểu máy tại thời điểm sản xuất. Tất nhiên, máy mạnh hơn thì sẽ đắt hơn một chút. Và một chiếc thì chưa đủ, ngươi có thể sử dụng hai chiếc, bốn chiếc.” Roland cười đáp.
Đặt một động cơ hơi nước lên một con thuyền, thậm chí là thô sơ nhất thì cũng là một hệ thống phức tạp liên quan đến động lực, truyền động và điều khiển. Ngoài Biên Thùy Trấn, không có nơi nào khác ở Greyfort có sức mạnh kỹ thuật để sửa đổi nó. Mà chi phí để cải tại một con thuyền như vậy thì nhiều hơn là máy chạy bằng hơi nước nhiều.
“Nếu như vậy thì thương đội Crescent Bay cũng muốn đặt mua loại máy móc này từ ngài.” Gamore xiên một cái bánh bao mới ra lò để vào miệng, bị nước thịt thơm lừng nóng bỏng đến phải nheo mắt lại.
Quả nhiên là vật họp theo loài, người sống theo bầy, bạn bè của nhà giàu cũng là nhà giàu. Thậm chí họ còn không nhìn vào hiệu quả thực tế mà đã đặt hàng rồi, giống như là hoàn toàn không xem một ngàn kim long ra gì.
Roland lắc đầu: "Thật không may, ở Biên Thùy Trấn đang thiếu nhân lực và động cơ hơi nước chế tạo rất phức tạp. Ta e rằng trước khi hoàn thành đơn hàng của Margaret thì sẽ khó mà gấp rút sản xuất thêm máy được."
“Ta có thể cung cấp nhân lực cho ngài, thưa điện hạ tôn kính.” Gamore vỗ ngực nói: “Cho dù là thợ mộc hay là thợ rèn, thậm chí là công nhân tạo thuyền thì cảng của ta cũng có không ít, hơn nữa còn không cần trả tiền công!”
“Sau đó cho bọn họ học được cách chế tạo và mang về cho ngươi sử dụng?” Hogg ngắt lời.
"Không! Đương nhiên không phải!" Hắn trợn to hai mắt: "Sao ta dám chơi thủ đoạn như vậy trước mặt vương tử điện hạ. Mười năm, điện hạ." Hắn xòe hai lòng bàn tay ra: "Ta chấp nhận để cho bọn họ làm việc cho ngài mười năm. Tiền lương là do ta trả, chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là động cơ hơi nước do họ chế tạo sẽ được bán cho thương đội Crescent Bay trước."
Roland nghĩ, đây là một đề xuất thú vị, tương tự như quan hệ đối tác công nghệ của đời sau, hắn chỉ cung cấp công nghệ và kiếm được nhiều tiền. Đương nhiên, đối phương cũng có thể nhanh chóng nhận được động cơ hơi nước, hơn nữa mười năm sau bọn họ còn có được một nhóm nhân viên kỹ thuật, mười năm lương này tương đương với chi phí mua công nghệ.
“Đừng vội đưa ra quyết định. Chúng ta có thể nói về những chi tiết này sau khi quan sát thực tế.” Roland giơ tay ra hiệu: “Hơn nữa ta cũng không chỉ có một thứ đáng mua duy nhất là máy chạy bằng hơi nước. Có một số thứ mà ngươi sẽ quan tâm, chẳng hạn như cái này.” Hắn búng tay, những thị vệ lấy từ thùng gỗ dưới chân ra một đống lớn nhiều thứ, để từng cái lên bàn.
Roland nói: “Đây đều là những sản phẩm mới ở Biên Thùy Trấn. Dù là sản phẩm gì đi nữa thì chúng đều có chất lượng cao và giá cả hợp lý, chẳng hạn như chiếc cốc đơn giản nhất này.” Roland nói và chỉ vào chiếc cốc sặc sỡ trên bàn: “Nhẹ và đẹp, không dễ vỡ như một chiếc cốc pha lê. Hoa văn trên đó có thể làm theo ý và không thấm nước nên rất dễ lau chùi. "
“Không thấm nước?” Margaret cầm một chiếc cốc lên và xem xét cẩn thận.
"Ngươi có thể thử nó với rượu vang." Vương tử cười nói: "Uống xong thì ngươi có thể giả vờ say và ném nó xuống đất, nếu nó vỡ thì ta chịu."
“Tay nghề này, chậc chậc, thực sự rất tinh xảo… ta e rằng không phải chiếc cốc nào cũng có thể đảm bảo chất lượng này, phải không?” Hogg bụng bự đã đổ đầy rượu vào và uống một hơi cạn sạch: “Ơ, trong này thật sự khô. "
Tất nhiên là khô rồi, bản chất nó là một chiếc cốc gỗ bình thường nhưng được phủ một lớp phủ của Soraya, các họa tiết trên đó đều do chính ta thiết kế.
"Nó không mâu thuẫn với cốc pha lê. So với một bữa tiệc trang trọng trong cung đình thì nó thích hợp để xuất hiện trong khuê phòng của các tiểu thư hơn." Roland nói: "Theo ta biết, các nàng hoàn toàn không có sức chống cự với những thứ có màu sắc và ngoại hình đẹp đẽ.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Margaret gật đầu thích thú.
“E hèm.” Vương tử ho hai cái: ”Nhìn cái này nữa, giáp ngực có độ dày hoàn toàn đồng đều. Có hai miếng trước và sau, tất cả đều được làm bằng sắt rèn. So với áo giáp tấm của kỵ sĩ thì nó nhẹ nhàng hơn, một người là có thể mặc được, sau khi khép lại thì không có kẽ hở nào, thích hợp cho vệ binh đi theo thương đội không có hỗ trợ. Điều quan trọng nhất là nó rẻ hơn áo giáp tấm ... "
...
Sau khi giới thiệu hết sản phẩm, các thương nhân không khỏi xuýt xoa, caahu đầu ghé tai. Roland để lại cho họ một khoảng thời gian thảo luận, đứng dậy rời khỏi hội trường và đi dạo trong vườn.
“Điện hạ, đã một tháng không gặp, ở chỗ ngươi có rất nhiều thứ mới.” Margaret cũng đi theo ra ngoài.
“Ngươi không muốn trao đổi ý kiến với bọn họ sao?”
"Không. Ta không cần lắng nghe suy nghĩ của người khác về những gì ta thích. Không cần biết đó là sản phẩm hay con người." Nàng lắc đầu cười và nói: "Có lẽ thương đội sẽ ở lại đây ba bốn ngày, ngài có thể để cho ta gặp Lightning một lần nữa không?”
"Tuy rằng nàng không nhận ra ngươi nhưng ít nhất lần trước nàng cũng không lộ ra vẻ chán ghét, cho nên ta nghĩ là không có vấn đề gì."
“Cảm ơn!” Margaret cảm kích nói.
"Chuyện nhỏ thôi." Roland mỉm cười: "Nhân tiện, nếu các ngươi ở lại đây lâu như vậy thì tại sao không đến xem kịch? Ba ngày sau, Biên Thùy Trấn sẽ tổ chức buổi biểu diễn kịch đầu tiên."
“Trong một tháng, ngươi đã xây xong nhà hát?” Nàng ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên là không. Đây là một buổi biểu diễn ngoài trời, ngay trên quảng trường ở trung tâm thị trấn, ta nghĩ chắc chắn nó sẽ không giống như bình thường.”
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, thưa điện hạ.” Margaret đặt tay lên ngực, cúi đầu nói.
………………………………………………………………………………...