Chương 190
"Diễn viên diễn vai vương tử rất anh tuấn, nhưng nét mặt của hắn quá cứng ngắc.”
"A, lại là hắn, " Roland cảm thấy ngoài ý muốn nói, "Phất hiểu thần quang, đệ nhất kỵ sĩ của Westerlands, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí giáo sư ở biên thùy, vốn không tính là diễn viên."
"Không phải diễn viên?" Nữ thương nhân kinh ngạc nói, "Vậy cũng có thể lên sân khấu?"
"Số người có hạn mà." Hắn cười, "Ngươi nhìn hai người kia đi, là diễn viên vận chuyển đạo cụ chuyển cảnh lúc trước, nếu bọn họ diễn vai vương tử, vậy đúng là. . . Căn bản không giống người có thể khiến cô bé lọ lem vừa gặp đã yêu."
". . . Ngài nói cũng phải."
Irene đã thay trang phục lộng lẫy xong đứng ở một bên, nhìn May đi đến bên cạnh Fillin. Hilt, khoác tay lên vai hắn, nhẹ nhàng nhảy múa với hắn —— không đúng, Fillin không biết khiêu vũ, hắn được kĩ thuật nhảy điêu luyện của May dẫn dắt, lắc lư theo đối phương. Lúc tập luyện, cảnh này chưa từng xuất hiện, Irene ý thức được, đây là May tự thêm diễn xuất.
"Tỷ tỷ tìm mọi cách câu dẫn vương tử, nhưng vương tử vẫn không lay động, vì lễ phép mới nói chuyện với nhau, mãi đến khi cô bé lọ lem xuất hiện trước mặt vương tử, mới khiến ánh mắt hắn dời đến trên người cô gái có dáng vẻ yểu điệu, mắt ngọc mày ngài này."
Irene biết rõ chỉ cần mình đi qua, Fillin sẽ vứt bỏ May sang một bên theo kịch bản, diễn câu chuyện xưa vừa gặp đã yêu với mình, nhưng bất kì ai cũng nhìn ra được, dáng vẻ đần độn bây giờ của mình hoàn toàn không có lực hấp dẫn bằng May, dựa vào cái gì vương tử sẽ bỏ qua người xinh đẹp động lòng người hơn mà lựa chọn người bình thường như mình?
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy Fillin nhìn về phía nàng.
Có bất đắc dĩ, có an ủi, có cổ vũ, còn có. . . Yêu thương.
Irene cảm thấy sân khấu đột nhiên an tĩnh lại, tiếng cười, tiếng hô, tiếng bình luận đã không còn nữa.
Đám bạn bè trong rạp hát cũng không còn, trên sân khấu chỉ còn lại May, Fillin và mình.
Không sai, hành động của nàng kém xa ngôi sao của Westerlands, vì vậy nàng sẽ buông tha, thừa nhận thất bại sao?
Không, đáy lòng Irene bỗng nhiên vang lên một giọng nói, không, nàng muốn diễn, đây là cơ hội khó có được, có thể nói là. . . Cơ hội cuối cùng, nếu nàng bỏ qua, rất có thể nàng sẽ không gặp được cơ hội như vậy nữa, diễn trên cùng một sân khấu với một nữ diễn viên kiệt xuất như vậy.
Nàng cũng muốn mình trở thành người giống như May, giơ tay nhấc chân là có thể thay đổi bầu không khí, khiến bản thân trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Thật xin lỗi, May.
Nàng thầm nói trong lòng.
Nếu vương tử là một vai nam trong rạp hát, thì ngay cả dũng khí cạnh tranh nàng cũng khó mà lấy ra. Bây giờ nàng muốn dựa vào hành động chiến thắng ngôi sao của Westerlands là chuyện không thể nào.
Nhưng hắn không phải. Hắn là phất hiểu thần quang, là người yêu của ta, Irene nghĩ, xin tha thứ cho ta, ta không muốn bị ngươi đánh bại trước mặt hắn.
Sân khấu biến mất, trước mặt Irene là một mảnh mạch điền, lúa mạch màu vàng đã chín, nặng trịch rủ xuống, theo gió đêm nhẹ nhàng đong đưa, chờ mọi người ngắt lấy. Xa xa, có thể nhìn thấy ánh tà dương ở cuối chân trời, phủ lên tầng mây, tạo ra màu sắc ấm. Đây là nơi bọn họ thường xuyên hẹn hò, trong nắng chiều mày vàng cam, vương tử biến thành kỵ sĩ, có lẽ là từ trước, hai người đã cảm mến nhau.
Chỉ cần thể hiện phương diện đẹp nhất của mình trước mặt hắn, có thể khiến ánh mắt hắn không thể dời đi. . . Không phải hành động, mà là chính mình, Irene nhấc làn váy vướng bận lên, đi về phía Fillin.
Một lần nữa lấy lại tự tin, nàng hành đôngh tự nhiên, đi đến bên cạnh kỵ sĩ, nàng mỉm cười với May, May không tự giác buông lỏng cánh tay khoác lên vai hắn.
"Ta có thể nhảy một điệu với ngươi không?" Nàng hỏi.
Khóe mắt Fillin lộ ra ý cười quen thuộc, "Đương nhiên có thể, tiểu thư."
Mặc dù nàng không thuần thục như May, nhưng dưới sự dẫn dắt của nàng, bước nhảy của kỵ sĩ càng tự nhiên hơn trước, sự ăn ý của hai người lây nhiễm đến khán giả ở hiện trường, mọi người bắt đầu vỗ tay, huýt sáo, sau đó bốn phía xuất hiện tiếng hoan hô.
Sự huyên náo này dẫn Irene về lại sân khấu, nàng kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên gò má của vương tử, sau đó đẩy hắn ra, chạy nhanh ra sau sân khấu. Cùng lúc đó, tiếng chuông hùng hậu vang trên quảng trường, xa xa dãy núi truyền đến tiếng vang mơ hồ, không hơn không kém, chính là mười hai giờ.
Rất nhanh, vở kịch đã dần đi đến cuối cùng.
Vương tử tìm từng nhà bên ngoài thành, cuối cùng đã đi đến nhà của cô bé lọ lem, lúc này cô gái nhỏ đã đổi lại chiếc áo xám vô cùng bẩn thỉu, cầm chổi quét dọn, bị tỷ tỷ xa lánh. Mà tỷ tỷ vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, hơn nữa cũng có thể đi vừa đôi giày thủy tinh kia.
"Điện hạ tôn kính, ngài còn do dự cái gì, ta chính là người ngài tìm kiếm."
"Không, nàng không phải."
"Ngươi. . . Ngươi câm miệng cho ta!"
Mặc dù lúc này May biểu hiện không hề kém hơn trước, thậm chí cảm giác áp bách trên mạnh hơn vài phần, nhưng Irene đã không hề sợ hãi, nàng từ trong góc đi ra, từng bước đi đên giữa sân khấu, nhìn thẳng vào đối phương, lộ ra vẻ bất khuất và phản kháng.
Tất cả mọi người vỗ tay cho một màn đặc sắc này.
Đúng lúc này, phù thủy đột nhiên xuất hiện, nàng đưa tay lên, cô bé lọ lem lần nữa mặc lên lễ phục của buổi tiệc hôm đó ——
"Vương tử điện hạ, nàng mới là người ngài muốn tìm."
Rorscha dùng sức giật áo chiếc áo xám trên người Irene xuống, phía dưới lộ ra lễ phục dạ hội, đồng thời, nàng ngẩng đầu, vuốt tóc ra sau, cô bé lọ lem đã cướp đi trái tim của vương tử đã dùng tư thái không gì sánh được xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, không khí toàn trường dâng lên.
Lúc vương tử và cô bé lọ lem ôm nhau, tất cả mọi người sôi trào, phía sau sân khấu đúng lúc vang lên tiếng pháo mừng, đẩy một màn này lên cao nhất. Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô liên tiếp vang lên mãi không dứt, đến khi lời kể kết cục vang lên, diễn viên cúi đầu lui xuống, mọi người vẫn không ngừng vô tay.
"Vở kịch này quá đặc sắc." Margaret vỗ tay cảm khái nói, "Ta còn tưởng rằng cô gái nhỏ sẽ bị May triệt để áp đảo, kết quả lại hòa nhau, hơn nữa không biết có phải ảo giác của ta hay không, tương tác của nàng và vương tử càng tự nhiên hơn May, thật giống như. . . Nàng nên ở bên cạnh vương tử như vậy."
"Đúng là khiến người ta bất ngờ. " Roland gật đầu nói. Lúc sau, Irene quả thật đã thay đổi, hẳn là diễn xuất theo bản sắc riêng, cho nên nàng có thể duy trì tự tin dưới tài năng diễn xuất của May. Trong thời gian ngắn đã biến vương tử trở thành trượng phu của mình, thoát khỏi gông xiềng sân khấu, năng lực này cũng rất cao. Đợi một thời gian nữa, chắc hẳn nàng sẽ từ một tên tân binh trở nên nổi tiếng. Mặt khác, tiếng chuông và tiếng pháo mừng được tạo ra kia có thể nói là hoàn mỹ, bởi vì chưa từng tập luyện, trước khi vở kịch bắt đầu, Roland chỉ nói để mấy người kía tự phát huy, không ngờ hiệu quả lại khiến hắn mừng rỡ không thôi.
. . .
Thua, May nhắm mắt lại.
Nàng hao hết khí lực, người sắm vai vương tử là do Fillin. Hilt đảm nhiệm, nàng nghĩ mình sẽ dùng sân khấu mình am hiểu nhất, lưu lại cho hắn một ấn tượng khắc sâu. Dùng hành động triệt để đánh bại Irene, dùng phương thức này để bay ra chênh lệch giữa mình và Irene.
Vì thế, nàng không tiếc dừng chân trong trấn nhỏ này gần một tuần, tập luyện với một đám diễn viên mà bình thường nàng sẽ không đặt vào mắt này. Chậm trễ lâu như vậy, chỉ sợ bây giờ trở về đến cứ điểm Epic, ông chủ rạp hát sẽ không nhiệt tình nâng đỡ nàng như trước. Hơn nữa, buồn cười nhất là, trên sâu khấu, nàng cũng không thể triệt để đánh bại Irene. Nàng bại bởi không phải vì hành động của đối phương, mà là tình yêu của đối phương.
Đã như vậy, nên buông tay thôi.
May hít một hơi thật sâu, đổi xong quần áo, phụng phịu chuẩn bị rời đi trước.
Vừa bước xuống bậc thang xuống sân khấu, một nam tử đột nhiên đón chào nàng.
Dáng người hắn cao ngất, vẻ ngoài anh tuấn, trên người mặc áo giáp lấp lánh ngân quang, hẳn là kỵ sĩ trấn biên thùy —— Nhưng khác với Phất hiểu thần quang, trong nụ cười của Fillin mang theo cảm giác ấm áp, còn người này nhếch đầu lông mày lên, đôi mắt hẹp dài và đôi môi mỏng tỏ ra vẻ cao ngạo mà lạnh lùng.
"Có chuyện gì không?" May cau mày nói.
"Xin chào, May tiểu thư." Không ngờ đối phương mới mở miệng, khí chất lạnh lùng bức người của hắn đã biến mất không còn một mảnh, "Ta là kị sĩ của vương tử điện hạ, Carter. Lannister. Ngươi diễn xuất thật sự quá đặc sắc, ta có thể mời ngươi uống một chén không?"