Chương 189
Không có màn sân khấu, không có đọc diễn văn, chỉ có một tấm ván gỗ ngăn cách sân khấu và phòng chuẩn bị, một đám người diễn hí kịch trên một sân khấu đơn sơ như vậy, đây cũng là lần biểu diễn chính thức đầu tiên trong đời bọn họ.
"Chuyện xưa xảy ra trong vương đô của một vương quốc nọ, ở ngoại thành, có một cô gái xinh đẹp và thiện lương. . ."
Theo lời bộc bạch vang lên, Irene chậm rãi đi đến giữa sân khấu. Nàng mặc một chiếc áo bào xám vô cùng bẩn thỉu, tóc tai rối loạn bối trên đỉnh đầu, trên mặt cũng đầy tro bụi.
Đong đưa cái chổi trong tay, nàng cẩn thận quét sạch mặt đất, thỉnh thoảng cúi người, dùng vạt áo chà lau vết bẩn khó có thể lau sạch.
Trải qua vài ngày luyện tập, Irene đã rất quen thuộc với nội dung của vở kịch. Câu chuyện xưa này rất đơn giản, một nữ tử bình dân mất mẹ, ở trong nhà chịu đủ khi dễ, nhưng vì có lòng tốt cứu được một vị phù thủy, phù thủy đã thi triển ma lực để nàng tham gia cuộc vũ hội do vương tử tổ chức, cùng vương tử vừa gặp đã yêu. Nhưng thời gian ma lực có hạn, nàng phải vội vàng rời khỏi vũ hội, trong lúc bối rối đã đánh rơi một chiếc giày thủy tinh. Mà vương tử muốn tìm kiếm cô gái xinh đẹp này, không tiếc huy động toàn thành tìm tòi, cuối cùng đã tìm được nàng ở ngoại thành, sau đó hai người sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Chuyện xưa đơn giản đễ hiểu, nội dung vở kịch cũng thay đổi từ tình yêu của công chúa và hoàng tử bình thường, trở thành nữ tử bình dân có bản tính thiện lương được phù thủy trợ giúp, mới được vương tử ưu ái. Vai chính của bộ kịch là cô bé lọ lem, bị ức hiếp nhẫn nhịn, sau đó lấy dũng khí phản kháng, yêu cầu diễn viên phải biểu diễn cường điệu hơn.
Nhưng Irene không nghĩ tới là, May rõ ràng đã nhường vị trí nữ chính cho mình.
Ngôi sao của Westerlands lại nguyện ý lên sân khấu diễn xuất với mình, khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, hơn nữa là nhân vật trụ cột của rạp hát, May có đủ kiêu ngạo và năng lực đóng vai chính trong bất kì vở kích nào, nhưng trong vở kịch《 cô bé lọ lem 》 này, nàng lại chủ động muốn đóng vai tỷ muội cùng cha khác mẹ với vai chính.
Điều này khiến Irene có chút khó có tin.
Mãi đến khi đối phương luôn cường điệu, đây là buổi diễn xuất thuộc về người mới, Irene mới nhận nhân vật cô bé lọ lem này.
Trong những ngày tập luyện, nàng cũng lên tinh thần, không chỉ nhiều lần luyện tập từng cảnh, sau khi tắt nến còn quấn lấy May cùng giường, để nàng truyền thụ kỹ xảo diễn cho mình, chỉ vì không muốn cô phụ tâm ý của đối phương.
Cũng may, Irene không phải là người không có kinh nghiệm, nhìn qua vô số đôi mắt dưới đài, nàng buông lỏng thân thể, tái hiện từng nội dung vở kịch mà nàng đã tập luyện nhiều lần, cho tới bây giờ, nàng vẫn cảm giác trạng thái của mình không sai, không phạm bất cứ sai lầm gì. Rorscha sắm vai phù thủy khẩn trương đến quên lời, nàng còn dùng ánh mắt cổ vũ đối phương.
"Ta phân cho ngươi một nửa bát cháo lúa mạch của ta, không cần ăn quá nhanh, rất dễ bị bỏng."
"Cám ơn sự thiện lương của ngươi, tiểu cô nương, ta sẽ báo đáp ngươi."
Lúc Rorscha còng lưng đi về phía hậu trường, quần chúng đều vỗ tay —— điều này khiến Irene nhẹ nhàng thở ra. Phải biết, nếu lúc biểu diễn chính thức lại quên lời, đây tuyệt đối là sai lầm không thể dễ dàng tha thứ được, các quý tộc sẽ âm thầm cười nhạo diễn viên này, mà không phải dùng tiếng vỗ tay thiện ý.
Đúng lúc này, May ra trận.
Nội dung đoạn này là tỷ tỷ cay nghiệt xung đột với cô bé lọ lem, bị tỷ tỷ ức hiếp và vũ nhục, sau đó chỉ có thể rưng rưng chống đỡ, trốn trong tầng hầm âm thầm buồn bực, ôm ảnh của mẹ khóc.
Mà bây giờ đối phương đứng ở trước mặt mình, Irene đột nhiên phát hiện, bầu không khí đã chuyển biến.
Nàng không còn là người ít nói ít lời lúc tập luyện nữa, mà thành người thống trị võ đài. Thần thái của nàng, động tác của nàng và sự miệt thị không chút nào che dấu trong ánh mắt nàng, khiến Irene cảm nhận được áp bách mãnh liệt.
"Ơ, nhìn xem ai đây? Giữa ban ngày, lại đang vọng tưởng cái gì?"
"Kẻ đáng thương không ai muốn như ngươi, còn không nhanh đi giặt sạch lễ phục cho ta!"
"Đừng có vụng về, đây chính là lễ phục chính thức cho yến hội, làm hỏng một chút ngươi cũng không đền nổi đâu."
May hung hăng đẩy nàng, lúc này Irene giả vỡ ngã sấp xuống, dưới ánh mắt lạnh như băng của đối phương, nàng kìm lòng không được lui về sau vài bước, vô ý trượt chân, ngã nhào trên mặt đất không có giảm xóc, khuỷu tay đập lên sàn sân khấu, một cơn đau đớn truyền đến.
"Đúng là phế vật vô dụng. . ." May không hề nhìn nàng, mà là đi đến giữa sân khấu, hướng mắt xuống đám người lặng ngắt như tờ bên dưới, bắt đầu độc thoại.
"Không hổ là May tiểu thư, " Margaret hạ giọng, tán thưởng không thôi, "Đơn giản mấy câu đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, nhân vật này được nàng diễn như hoàn toàn sống lại."
"A, đúng là lợi hại, " Roland gật đầu, nhưng người này cũng quá lợi hại đi. Sự chán ghét và khinh miệt mà nàng biểu thị ra với Irene, đúng là như thật, ngồi ở đây, cũng có thể cảm thấy nàng lãnh khốc vô tình. Tâm tình cuốn hút toàn bộ người xem. . . Nhưng, nàng không phải vai chính. Irene vốn diễn xuất coi như không tệ, bây giờ ở trước mặt nàng đã thất sắc hơn rất nhiều, tiếp tục như vậy, chỉ sợ người phối hợp diễn còn giỏi hơn vai chính.
Irene có chút sững sờ.
Nàng biết mình phải nhanh chóng đứng lên, đoạn độc thoại này của May chủ yếu là biểu đạt khao khát đối với vương tử và dẫn ra chuyện vũ hội cung đình, sẽ không kéo dài quá lâu, sau đó nàng sẽ rời đi sân khấu. Nhưng cảm giác quen thuộc lúc luyện tập trước kia đã biến mất, lần đầu tiên Irene lại cảm thấy sân khấu lạ lẫm như thế.
Ngươi chỉ có trình độ này thôi sao?
Đến khi May hoàn thành biểu diễn, đi qua bên cạnh nàng, mép váy tung bay vỗ lên mặt nàng, nàng mới hồi phục tinh thần. Đối phương không mở miệng, Trong ánh mắt lạnh lẽo của ngôi sao Westerlands, Irene như đọc được câu nói này. Irene biết rõ May tuyệt đối không thể kéo mình đứng lên, nhân vật hai người bọn họ diễn như nước với lửa, một khi đưa tay, vở kịch này sẽ xong đời. Nàng cắn chặt môi, mùi tanh nồng từ môi tràn ra, nhìn bóng lưng May biến mất sau vách ngăn, nàng muốn đứng lên rời đi theo, nhưng Gate và Sam đã mang đạo cụ chạy chậm lên, Sam còn nhân cơ hội đặt thùng gỗ trước mặt nàng, thấp giọng nói, "Hạ màn vẫn là của ngươi, tiếp theo là diễn thôi, cố gắng lên!"
Irene biết rõ như vậy không hợp quy củ, nhưng xác thực. . . Nàng đã bỏ lỡ cơ hội kết thúc đi vào trong.
Vì vậy người xem nhìn thấy một màn biến ảo kì diệu, cô bé lọ lem vẫn không nhúc nhích, ngồi ở giữa sân khấu, mà cảnh tượng xung quanh đã thay đổi từ phòng khách thành tầng hầm, bàn tròn và chiếc ghế xinh đẹp đã hóa thành thùng rượu và giỏ dây leo, người vận chuyển đạo cụ đi tới đi lui, cô gái vẫn luôn duy trì một tư thế, giống như thời gian bị đóng băng.
Nội dung tiếp theo của vở kịch là cô bé lọ lem bị nhốt dưới tầng hầm, được phù thủy hiện thân cứu, không chỉ cho nàng quần áo xinh đẹp, còn triệu hồi ra một chiếc xe ngựa, trực tiếp đưa nàng vào cung điện.
"Nhớ kỹ, thời gian chỉ có thể duy trì đến nửa đêm, trước khi đồng hồ báo thức vang lên, ngươi phải rời cung điện. Nếu không, quần áo và xe ngựa sẽ biến mất."
"A. . . Được. Ta đã biết, cám ơn ngài."
Lúc này, Irene đã thoát khỏi mờ mịt, núp sau sân khấu vụng trộm quan sát May diễn xuất, nàng chỉ cảm thấy cô gái đang mỉm cười này rất lợi hại, hành động tự nhiên trước ngàn khán giả đang quan sát, mà khi mình đứng ở trên sân khấu, đối diện với vị minh tinh sáng chói này, nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, thực lực diễn xuất của đối phương rất kinh người.
Đây là khoảng cách giữa tinh và hoa sao?
Sau lời kịch nhạt nhẽo của Rorscha, tiếp theo chính là màn quan trọng nhất của vỡ kịch: Vũ hội cung đình. Vì muốn đạt tới hiệu quả long trọng của vũ hội, một màn này tất cả mọi người cùng lên sân khấu —— ngoại trừ nàng và May, Gate, Sam, Rorscha, Dina đều đeo mặt nạ, mặc trang phục quý tộc tham gia vũ hội. Mà người mặc trang phục vương tử điện hạ chính là người yêu của nàng, Fillin. Hilt.