Chương 28
Nhưng đến khi trực tiếp tiến hành thì Roland mới biết rằng thực tế không đơn giản như những gì bản thân nghĩ.
Sau bốn năm ngày bận rộn ở sau vườn, Roland đã thuận lợi chế tạo ra mũi khoan có độ cứng cao, với sự giúp sức của Anna, hắn có thể dễ dàng có thể nung chảy sắt trên 1500 độ. Không bị hạn chế về nhiệt độ nung nên có thể nhanh chóng nung được một số lượng khoan thép. Nung chảy thanh sắt ở nhiệt độ cao để khử carbon và các tạp chất oxy hóa dư thừa, sau vài lần nung chảy và để nguội sẽ có thành phẩm thép chất lượng cao.
Vấn đề nằm ở chiếc động cơ hơi nước.
Chiếc máy nguyên thủy này khi hoạt động gây ra tạp âm và tần suất rung động rất cao, không thể dùng mũi khoan cố định xuyên qua cả khối sắt đặc cứng được. Trong những lĩnh vực lao động thô sơ, độ rung này sẽ chẳng ảnh hưởng gì mấy, nhưng dùng để gia công nòng súng thì không thể.
Nếu muốn cải thiện điểm này, đầu tiên hắn phải tạo ra một bộ điều tốc ly tâm để điều khiển công suất đầu ra của động cơ hơi nước, giảm độ rung bằng cách lắp thêm tổ hợp bánh răng, điều chỉnh tốc độ quay của mũi khoan. Nhưng việc gia công bánh răng thì phải dùng đến máy tiện, nếu cứ như vậy thì Roland nhận ra mình không thể hoàn thành được mục tiêu trước Tháng của Quỷ.
Cuối cùng chỉ có thể dùng phương pháp cũ, dùng đôi tay thợ rèn để gò nòng súng. Kế hoạch chế tạo súng hàng loạt phá sản, với số lượng lò rèn hiện nay của thị trấn Bentham, một tháng chỉ có thể sản xuất nhiều nhất ba đến bốn cây súng, với điều kiện là hắn phải tạm hoãn quá trình chế tạo động cơ hơi nước thứ hai.
Tin tốt lành duy nhất là không cần lo lắng đến chất lượng của súng. Thợ rèn chỉ cần tạo ra một ống trụ tròn, sau đó Anna sẽ làm công đoạn hàn, hiệu quả tạo hình ống sắt rỗng ruột gần tương đương dao tiện lỗ (*boring tool), về cơ bản có thể loại bỏ nguy cơ phát nổ.
Roland không còn lựa chọn nào khác đành phải thay đổi kế hoạch lúc trước. Hắn vốn dự định chiêu mộ thợ săn của thị trấn, tập hợp thành một đội quân dùng súng do họ đều đã tinh thông ngắm bắn, dù là cung hay nỏ đều là những vũ khí họ đã thông thuộc như lòng bàn tay. Chỉ cần thêm một khoảng thời gian đào tạo về cơ học là họ có thể sử dụng súng để chiến đấu.
Nhưng bây giờ đến Tháng của Quỷ chỉ có thể tạo ra tối đa bốn khẩu Flintlock (súng hỏa mai), nếu như vậy chỉ có thể lựa chọn những thợ săn kiệt xuất nhất để tạo ra một đội quân tinh anh. Chuyện này hắn giao cho Iron Axe đảm nhiệm, dẫu sao ông ta đã ở thị trấn Bentham mười lăm năm, cũng là một trong những thợ săn tốt nhất.
------
Brian đã không vui suốt nửa tháng nay rồi.
Đặc biệt là những khi bắt gặp đội dân quân trên phố, cảm giác buồn bã gia tăng gấp bội... thậm chí trong lòng còn có chút không cam tâm.
Gã cảm giác mình đã bị tứ hoàng tử điện hạ lãng quên.
Vào một tháng trước, khi vị đội trưởng hiệp sĩ cho triệu tập gã, trong thân tâm gã lúc đấy tràn đầy hưng phấn. Được tiếp cận điện hà và trả lời câu hỏi là chuyện vinh quang đến cỡ nào.
Gã sinh ra và lớn lên tại thị trấn Bentham, tuy rằng chỉ xuất thân trong một gia đình thợ săn thông thường, nhưng với năng lực của bản thân hắn tự tin có thể đảm nhận chức vụ đội trưởng đội tuần tra. Hắn biết rằng không thể dựa vào xuất thân để trở thành hiệp sĩ, chỉ có thể đợi cơ hội lập công rồi được phong thưởng.
Những câu hỏi của hoàng tử cho gã thấy một cơ hội, hiển nhiên tứ hoàng tử Roland không muốn bỏ đi lãnh địa của mình và đang thử tìm kiếm phương pháp chống lại thú quỷ. Sau đó trắng trợn khởi công xây dựng tường thành cũng chứng minh điều này rõ ràng, năm nay bọn họ quyết định ở thị trấn Bentham vượt qua Tháng của Quỷ.
Muốn ngăn cản sự xâm phạm của thú quỷ thì nhất định phải tập hợp một đội ngũ tác chiến dũng cảm. Brian vốn cho rằng bản thân là một sự lựa chọn hàng đầu do gã rất thành thạo trong việc do thám, kiếm thuật và cưỡi ngựa. Hàng năm đều ở lại đến khi ngọn lửa cuối cùng được đốt lên đã chứng tỏ sự gan dạ của gã, nhưng gã không ngờ rằng điện hạ lại có ý định lựa chọn một đội ngũ từ dân thường để chiến đấu với dã thú.
Không sai, một đội ngũ toàn bình dân, không chỉ có gã mà toàn bộ mười người trong đội tuần tra đều không qua được bài sát hạch của thủ lĩnh hiệp sĩ. Điều này nằm ngoài dự tính của gã, lẽ nào hoàng tử cho rằng những kẻ chưa từng động đến gươm đao sẽ có khả năng chiến đấu tốt hơn gã sao? Chỉ e rằng khi gặp thú quỷ đáng sợ kia, họ sẽ bỏ chạy tán loạn mất thôi!
Nhưng điện hạ có vẻ vô cùng nghiêm túc... Ngài không chỉ huấn luyện đám ô hợp đó, mà còn phát đồng phục cho họ. Mỗi ngày Brian đều thấy đám người này mặc bộ áo giáp màu nâu xám, chia thành hai hàng đi trên phố. Lúc đầu đội ngũ này còn lộn xộn, gần đây đã đi theo hàng thẳng lối.
Còn bản thân gã thì hàng ngày vẫn tiếp tục công việc nhàm chán, không nhìn thấy hi vọng thăng quan tiến chức.
Buổi tối gã trằn trọc không thể ngủ được, có âm thanh vang lên, cửa bị đẩy ra, một kẻ nào đó lặng lẽ bước vào.
- Này, dậy cả đi nào.
Người bước vào thẩm thì. Brian nhận ra giọng nói của đối phương, là một thành viên trong đội tuần tra, có biệt danh là Fierce Scar (*Vết sẹo ác liệt).
Trong phòng có tất cả năm người đang ngủ, ngoại trừ Brian và Greyhound, ba người còn lại nhanh chóng bật dậy. Họ giống như đã chuẩn bị từ trước, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi ra.
- Đội trưởng, dậy nhanh đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ngài đây.
Fierce Scar có người thân thích là quý tộc tại Epopee, nghe nói còn là một người có danh tiếng, vì vậy có địa vị cao trong đội, Brian không dám coi thường, chỉ ngồi dậy hỏi.
- Có chuyện gì?
Greyhound cũng bị đánh thức.
- Đã... đã muộn như vậy, mấy... mấy người không... không ngủ sao?
- Ta có chuyện tốt muốn nói với các ngươi, các ngươi muốn được trở thành hiệp sĩ không? - Fierce Scar nói.
- Cái... cái gì? Hiệp sĩ sao? - Greyhound kinh ngạc hỏi.
Trong lòng Brian cũng thấy hào hứng, vội vàng hỏi lại:
- Rốt cuộc là công việc gì?
- Mọi người biết chú Hills của tôi chứ, chú ấy được sắc phong là Bá tước, cũng là người thân cận của Công tước. Tin tức này cũng là do chú ấy kể cho tôi biết. - Fierce Scar nói thì thầm.
- Tứ hoàng tử sắp tới sẽ không làm ăn với pháo đài Epopee nữa, điều này khiến Công tước vô cùng bực tức. Ngài ấy muốn cho tứ hoàng tử biết rằng ai mới thực sự là chủ nhân của biên giới phía tây.
- Lẽ nào... lẽ nào... mấy người định... ám, ám sát...
Greyhound càng lo lắng thì càng lắp bắp hơn, nói nửa ngày không được một câu.
- Không phải như vậy.
Fierce Scar cười nói:
- Dù thế nào thì ngài ấy cũng là hoàng tử, nếu như ngài ấy chết thì Công tước cũng không bảo vệ được chúng ta. Ta đã nói rồi, đây là một chuyện khá ngon lành đấy.
Brian cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như những gì Fierce Scar nói, nhưng sự cám dỗ từ chức danh hiệp sĩ quá lớn, gã không kìm nén được bèn nói:
- Nói thử nghe coi.
- Lương thực, nếu như không có lương thực thì hoàng tử sẽ phải ngoan ngoãn về pháo đài Epopee. Công tước cho phép chúng ta hành động, nếu như có thể phá hủy kho lương thực của tứ hoàng tử, ngài ấy sẽ tiến hành sắc phong cho chúng ta, hơn nữa còn ban cho chúng ta đất đai ở thành Epopee. Đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta. Đội trưởng, ngài thấy thế nào?
- Mày, mày điên hả? Điện, điện hạ đã nói rồi mà, năm nay... Tháng của Quỷ của năm nay có thể... kéo dài trên bốn tháng, ngươi phá, phá lương thực, thì mọi người ăn gì? - Greyhound liên tục lắc đầu nói liên tù tì:
- Chuyện... chuyện hai năm trước, mọi... mọi người quên rồi sao?
- Liên quan gì đến bọn tao chứ? - Một người khác bực bội nói:
- Dẫu sao tao cũng không định ở lại đây, hoàn thành trách nhiệm Công tước giao cho thì chúng ta có thể an nhàn sống ở pháo đài rồi.
- Không sai, lẽ nào tụi bây định ở lại nơi quái quỷ này cả đời sao? – Những người khác vội vàng a dua.
Khốn kiếp thật, chúng đã thỏa thuận ngầm với nhau cả rồi, trong lòng Brian thấy hoang mang, ngoại trừ gã và Greyhound sinh ra và lớn lên ở thị trấn Bentham thì những kẻ khác đều đến khắp nơi trên vương quốc, không hề có chút lưu luyến nào đối với thị trấn này. Thấy rằng không thể ngăn cản ý đồ của chúng, gã liền chuyển chủ đề:
- Nhưng tất cả chỗ lúa mạch đó đã được chuyển vào trong tòa thành của hoàng tử rồi, bên ngoài lại có hiệp sĩ thân cận trông coi, các người sao có thể lẻn vào bên trong được?
- Vậy nên tao mới gọi mày. - Fierce Scar cười đắc ý:
Mày đã sống ở đây từ nhỏ, nên không ai có thể hiểu rõ nơi này hơn mày cả. Tao nhớ mày từng khoe, ở thung lũng sau núi có một giếng bỏ hoang lâu năm nối liền với đường dẫn nước trong lâu đài. Qua lối đi đó có thể dễ dàng lọt vào hậu hoa viên. Không phải mày đã từng đi vào đó từ lúc còn nhỏ sao. Thế nào, cùng tao hoàn thành chuyện này thì sau này mày sẽ trở thành hiệp sĩ rồi, hơn nữa lại là hiệp sĩ do chính Công tước sắc phong.
Không… hiệp sĩ phải là người dũng cảm, tranh đấu vì lẽ phải, không sợ cường quyền, bảo vệ kẻ yếu! Chỉ vì ân oán cá nhân mà Công tước không quan tâm đến sự sống chết của cư dân thị trấn. Như vậy hiệp sĩ chỉ là hư danh, đâu có gì vẻ vang!
Gã vừa định mở miệng từ chối thì Greyhound đã la lên.
- Một... một lũ điên! Tụi… tụi bay dự định phá hoại lương thực, tao, tao quyết không để chúng bay rời… rời khỏi đây! Tao phải báo… báo cáo cho… Khụ…
Greyhound vừa nói đến nửa câu chợt im bặt, gã sững sờ quay đầu, một tên đồng đội ngày xưa đang đứng sau cười thầm. Con dao găm đen đâm vào lưng Greyhound từ phía sau, con dao cắm sâu vào cơ thể. Gã run rẩy một hồi, mở miệng định nói nhưng không thốt ra được gì, chỉ phát ra tiếng hít thở nặng nề.
Đối phương rút dao găm ra rồi lại xoắn thêm hai cái, Greyhound liền loạng choạng ngã xuống đất.
- Thế nào? - Fierce Scar tiến gần về phía Brian, đến mức Brian cảm nhận được còn ngửi thấy mùi hôi từ miệng gã:
- Tao tin là mày đã đưa ra quyết định rồi nhỉ, đội trưởng?