Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 304

Chương 304


May không ngờ sẽ có một ngày mình lại bước lên đường về Biên Thùy Trấn, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Rừng cây hai bên bờ sông Xích Thủy đã bắt đầu ố vàng, gió nhẹ thổi tới trước mặt mang theo cảm giác man mát. Nước sông gợn sóng lăn tăn dưới chân, thỉnh thoảng có thể chứng kiến lá cây rơi rụng lướt qua bên cạnh mép thuyền.
Không có nôn nóng và bất an như lần trước, ý thu dạt dào xung quanh, cảnh sắc cũng trở nên tình thơ ý hoạ.
“Tiểu thư May.” Giọng nói sùng kính vang lên sau lưng nàng: “Ngài biểu diễn ‘Nhật ký phù thủy’ là kịch bản do tự tay điện hạ viết cho ngài sao?”
May xoay người, chỉ thấy một đám diễn viên nữ đều xúm lại, người dẫn đầu đang trưng vẻ mặt căng thẳng nhìn mình, nàng nhớ hình như đối phương tên là Swallow.
“Ha, xin lỗi.” Irene đứng ở đầu thuyền, phất phất tay với nàng, cười lớn nói: “Ta không thể trả lời câu hỏi này của họ nên chỉ có thể kêu họ đến hỏi ngươi.”
Đồ ngu ngốc này... May âm thầm liếc mắt, nếu là lúc trước thì nàng sẽ cười lạnh rồi thôi. Đại khái là ở chung với Irene lâu, rõ ràng sức chịu đựng của mình ngày càng tăng: “Không phải điện hạ viết cho ta mà là Bộ trưởng Bộ Giáo dục của Toà thị chính, đại nhân Scroll viết cho phù thủy.”
“Ặc, là như vậy sao?” Swallow mở to hai mắt: “Khi ngài tranh chấp với Bella, chúng ta đều tưởng đó là thật sự.”
Điện hạ tự tay viết và điện hạ tự tay viết cho ta, hai loại này khác nhau như trời và đất, rốt cuộc những người này nghe kiểu gì mà tưởng nửa câu đầu thành nửa câu sau?
“Nhưng mà kịch bản biên soạn và diễn xuất đều được vương tử điện hạ tán thành, cho nên Bella cười nhạo kịch bản đúng là tương đương với đang cười nhạo điện hạ. Chuyện này ta không có hù nàng.”
“Ngài từng gặp vương tử điện hạ sao?”
“Nghe nói hắn có mái tóc dài màu xám, chính là tiêu chí của vương thất, dung mạo anh tuấn phi phàm, có thật không?”
“Ta còn nghe nói hắn trời sinh tính phong lưu, có nhiều tình nhân!”
“Ôi chao, đúng là như thế?”
“...” Nhìn mấy cô gái nhỏ tính tình hoạt bát này, May không khỏi nhíu mày, quái thật, mình không nên đáp lại sự tò mò của bọn họ.
“Được rồi, đừng có quấy rầy tiểu thư May.” Rorscha đi tới, đuổi họ đi trước, sau đó quăng một ánh mắt xin lỗi cho May.
“Không sao.” Nàng nhún nhún vai, tiếp tục thưởng thức phong cảnh ven bờ: “Dù sao đây là phiền phức mà ta tự tìm.”
“Ta... không hiểu lắm.” Rorscha vò đầu nói: “Tại sao ngài phải dẫn họ theo? Trong số ba mươi lăm người, chỉ có hai người từng lên sân khấu diễn, hai mươi sáu người còn lại thậm chí còn chưa học xong tất cả chương trình học của lớp hí kịch, theo cách nói của ngài trước đó, các nàng ngay cả chim non cũng không phải, còn nằm trong vỏ trứng chưa ấp ra... dù cho lãnh chúa đại nhân không có yêu cầu cao về hí kịch thì sợ là những người này cũng rất khó được điện hạ đón nhận. Nếu như ngài muốn trả thù Bella thì có thể lôi kéo những diễn viên phụ kinh nghiệm phong phú.”
“Ta không định cho toàn bộ họ đi diễn.”
“A?” Đối phương nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Các nàng đều có thể đọc hiểu kịch bản, đúng không?” May cười cười: “Mặc dù còn lâu mới có thể lên sân khấu diễn nhưng ít nhất họ có thể đọc và ghi. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ư, bây giờ điện hạ cần có nhất chính là nhân tài như vậy.” Nàng dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi cảm thấy Roland Wimbledon điện hạ vì thích hí kịch nên mới mời chúng ta tới biểu diễn thật sao?”
“Cái này...”
“Nếu là đại nhân Pelor thì câu trả lời là khẳng định, khi còn chưa tiếp quản cứ điểm Epic, hắn có thói quen mỗi tuần vào rạp hát xem một lần. Nhưng Roland điện hạ thì ngoại trừ buổi biểu diễn đầu tiên của vở kịch mới, thời gian còn lại đều sẽ không xuất hiện ở quảng trường của thị trấn, cho nên hắn mở rộng hí kịch cũng không phải vì bản thân yêu thích mà là định mượn hí kịch tuyên dương quan điểm của hắn với quần chúng.” May nói tiếp: “So với lúc đầu cường điệu phản kháng áp bách và phù thủy cũng không phải là tà ác, kịch bản mới ‘Ánh rạng đông’ và ‘Tân thành thị’ đã hướng gần tới mục tiêu chiêu mộ dân cư và cần lao làm giàu, ta chỉ dựa theo ý của hắn, làm hết sức mình thôi.
“Hóa… hóa ra là như vậy, cho tới bây giờ ta vẫn không có nghĩ tới những chuyện này...” Rorscha nói không nên lời.
“Suy tính một kịch bản, ngoại trừ đặt mình vào nhân vật để suy nghĩ thì còn phải hiểu được hàm nghĩa mà toàn bộ câu chuyện muốn biểu lộ ra, đây là tố chất mà một diễn viên vĩ đại phải có.”
“Vâng, cảm ơn ngài chỉ đạo!” Nàng khom người nói.
“Yên tâm.” May nhếch khóe miệng lên: “Nếu như ngươi không muốn diễn thì cũng có thể tìm được một công việc không tệ ở Biên Thùy Trấn, nói không chừng còn có thể đi vào Toà thị chính, trở thành một quan viên hành chính. Dù sao điện hạ cũng không yêu cầu thân phận, cũng không quan trọng gia thế, con đường này dễ dàng hơn so với diễn viên nhiều.”
...
Khi đội thuyền đến thị trấn, May nhìn thấy Fillin Hilt đến đứng ở bên cạnh bến tàu nghênh đón.
Đương nhiên, hắn đến vì Irene.
Thấy cô gái chạy vội nhào vào trong lòng ngực của hắn, nàng khe khẽ thở dài.
“Người đó không phải là Dawn sao?”
“Hóa ra hắn không có bị điện hạ phán xử đi đày...”
“Đệ nhất kỵ sĩ ở Tây cảnh, thật tốt.” Swallow hâm mộ nói: “Ta còn tưởng rằng hắn sẽ bầu bạn với ngôi sao rạp hát.”
“Nói bậy bạ gì đó?” May quát lạnh một tiếng khiến cho mọi người lập tức ngậm miệng lại: “Tranh thủ đem hành lý rời thuyền, Gate và Rorscha sẽ dẫn các ngươi đi Toà thị chính đăng ký thân phận, chuyện còn lại nghe bọn họ sắp xếp là được.”
“Vâng.” Mọi người tất cung tất kính đáp.
Đi xuống bến tàu, Fillin dắt thê tử đi tới, che ngực chào nàng: “Tiểu thư May, Irene vừa kể lại xung đột trong rạp hát cho ta biết, cảm ơn ngươi đã chăm sóc nàng.”
“Không cần cảm ơn.” May không tán đồng, nói: “Đối phương nhìn như đang gây sự với nàng nhưng thật ra thì là nhắm vào ta.”
“Cho dù là như vậy thì ta vẫn phải cảm ơn ngươi.” Kỵ sĩ cởi mở cười nói: “Nếu không có ngươi thì chắc chắn nàng sẽ khóc lên ngay đó.”
Sau khi hai người rời đi, May bĩu môi, tự đeo hành lý đi đến nơi ở của mình ở cư xá.
Tuy đã buông xuôi phần tình cảm này nhưng thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng nàng vẫn có chút xúc động, hơn nữa, bóng dáng quen thuộc đó cũng xuất hiện, vậy mà thề thốt nói sẽ mang niềm vui bất ngờ tới cho mình.
Được rồi, dù sao đối phương cũng là nhân vật trọng yếu bên người điện hạ, cũng không thể tùy ý hoạt động như Dawn chứ?
Về đến nhà, May thả hành lý xuống, cảm giác thoải mái đã lâu không gặp xuất hiện. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lấy rượu đế trong tủ ra, đang định uống một ly thì tiếng đập cửa vang lên ngoài phòng.
Mở cửa, rõ ràng người đứng bên ngoài là Carter Lannister.
“Không ngờ các ngươi mới tới được nửa canh giờ.” Hắn lau mồ hôi trên trán: “Nghe tin thuyền từ cứ điểm Epic đã đến, ta từ quân doanh chạy tới.”
Chẳng biết tại sao, rõ ràng không phải nhìn thấy hắn ở bến tàu, rõ ràng không có đến đón mình, nhưng khi nhìn thấy hắn, trong nháy mắt tâm tình May trở nên vui vẻ: “Muốn tới uống một chén không?”
“Không được, buổi chiều ta còn có nhiệm vụ.” Carter khoát khoát tay.
“Ừ!” Nàng gật gật đầu: “Chuyện điện hạ giao quan trọng hơn.”
“Ta tới đây là có một món quà muốn tặng cho ngươi.” Thủ tịch kỵ sĩ móc một cái hộp gỗ màu trắng trong túi ra đưa cho nàng.
“Đây là thương phẩm mới nhất ở chợ?” May tò mò cầm lấy hộp gỗ, mở cái nắp ra, chỉ thấy một chiếc nhẫn màu vàng cam nằm trong hộp, trên đỉnh nó có một viên bảo thạch trong suốt sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ chiếu rọi, nó tỏa hào quang bảy màu.
Chắc chắn cái nhẫn này có giá trị xa xỉ, khả năng là vật phẩm bán ở chợ không lớn. Hơn nữa quý tộc tặng nhẫn, ý nghĩa... nàng kìm lòng không được che kín miệng.
“Tiểu thư May, ngươi có đồng ý gả cho ta không?” Carter chăm chú hỏi.
………………………………………………………………………………...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất