Chương 310
Mael đứng trên một sườn núi cao, nhìn thành thị xa xa phía trước.
Trước đây, lần đầu tiên đến, thành Wolfheart không có giống như bây giờ, tường thành của nó là dùng đá tuyết của vương quốc Everwinter xây thành, sạch sẽ, trắng nõn, giống như nanh sói mới sinh. Ngắn ngủi ba tháng, nó đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, chỗ hư hại dùng đá đen lớn của địa phương tu sửa, chỗ không kịp tu sửa thì dùng khung gỗ và vách ngăn đắp vào, vết máu chảy xuyên qua khe đá, khiến cho nó trở nên hồng nhạt.
Từ đằng xa nhìn lại, bây giờ tường thành thô ráp không chịu nổi, hơn nữa còn dơ bẩn, giống như răng sói già đã trải qua phong sương. Nhưng so với trước đây thì nó trở nên đáng sợ hơn, giống như là răng nanh của kẻ săn mồi chỉ trở nên đang sợ khi nó cắn xé con mồi.
Đại quân của giáo hội cắm trại ở vị trí ngoài thành Wolfheart chừng năm dặm, vì phòng ngừa nữ vương Greenwater công kích Thánh Thành cũ, lúc này, quy mô không bằng lần trước. Quân thẩm phán và đội quân nhu có chừng năm ngàn người, quân thần phạt chừng tám trăm người. Nhưng có vũ khí công thành tuyệt mật và người thuần khiết, Mael rất tự tin mình có thể công phá hang ổ của Lang Vương này.
“Chủ giáo đại nhân, thú công thành cũng đã được đưa vào đúng chỗ, có thể triển khai công kích bất cứ lúc nào.” Một tên thần quan chạy đến đỉnh sườn núi, báo cáo với hắn.
“Người thuần khiết khống chế chúng nó thì sao?”
“Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Mael giơ kính viễn vọng lên, quan sát vị trí của thú công thành, chỉ thấy hai bệ hung thú bằng sắt thép cực lớn nằm trên cánh đánh đồng cách vương thành chừng hai dặm, hai bên được che kín bằng vách ngăn, trên nóc có lều cỏ. Nếu không tới gần quan sát thì rất khó phát hiện được hình dạng quỷ dị dữ tợn của loại vũ khí này.
Hướng tầm mắt ra phía trước, chính là quân thần phạt xếp thành hàng, bọn họ đều do tín đồ thành tín nhất của giáo hội chuyển hóa thành, trong gió thu, vẫn đứng thẳng tắp không nhúc nhích. Chỉ có kẻ địch đã giao thủ với bọn họ mới có thể biết được những võ sĩ siêu phàm này có lực lượng khủng bố như thế nào. Tiếc nuối là bọn họ không thể tự chủ hành động, phải thông qua quan chỉ huy hạ đạt mệnh lệnh chiến đấu, mà những quan chỉ huy này không công khai lộ diện ở giáo hội, lúc tác chiến cũng chỉ giả vờ là một thành viên của quân thần phạt, lẫn trong đội ngũ, ngoại trừ ba đại chủ giáo và giáo hoàng thì cũng không ai biết được thân phận thật của bọn họ.
“Rất tốt.” Mael thoả mãn gật đầu: “Trở lại vị trí của ngươi, chờ đợi kèn lệnh tiến công được thổi lên.”
“Vâng, thưa đại nhân.”
Kế tiếp chính là người thuần khiết của giáo hoàng miện hạ.
Nghĩ đến hai phù thủy đó thì hắn nhịn không được cau mày, các nàng hoàn toàn không giống với các phù thủy bị giáo hội chăn nuôi lớn khác, cho dù khi hành quân tác chiến thì cũng làm theo ý mình. Nếu đổi thành người thuần khiết dưới tay mình thì chắc chắn sẽ bị phạt roi, nhưng mà so chức vị trong giáo hội, các nàng bình khởi bình tọa với chủ giáo, Mael cũng không thể sai sử hai người này, giáo hoàng miện hạ chỉ phái hai người thuần khiết hỗ trợ mình tác chiến mà không phải là để cho các nàng nghe lệnh mình tác chiến.
Nhưng mà hắn cũng biết, muốn triệt để trừ tận gốc tai hoạ ngầm, chắc chắn phải nhờ vào lực lượng của các nàng.
Chủ giáo đi xuống triền núi, đi đến trước một ngôi lêu ở ngoài doanh địa. Xốc màn cửa lên, không ngoài dự kiến, bên trong rỗng tuếch.
“Angela và Isha Bella đâu?” Hắn hỏi quân thẩm phán canh giữ ở cửa ra vào.
“Hai vị đại nhân đang thẩm vấn tù binh, hẳn là bây giờ đang ở phía đông doanh trại.” Người đó đáp: “Nơi đó có một vùng đất trống bằng phẳng, đi qua có là có thể thấy. Ngài cần ta gọi các nàng đến không?”
Nếu như người có thể gọi được các nàng thì ta đã không tự mình đến đây. Giờ này còn chơi vờn tù binh... các nàng còn chưa có chơi chán sao? Mael trầm mặc nói: “Không cần, ta đi qua đó xem thử.”
...
Hắn nhanh chóng tìm được chỗ mà thủ vệ nói.
Chỉ thấy hai người phụ nữ đứng giữa vùng đất trống, một người nghiêng về phía trước, ghé sát vào tai ba tên tù binh bị trói tay ra sau lưng, thấp giọng nói gì đó, nét mặt của nàng ôn nhu chăm chú, mái tóc dài màu trắng và vạt áo bay theo gió, giống như tinh linh thuần khiết. Một người phụ nữ khác thì có dáng người rất đẹp và một mái tóc quăn màu vàng kim, thỉnh thoảng cười lên, tiếng cười trong trẻo êm tai.
“Cho quân thẩm phán xung quanh lập tức rời khỏi nơi đây.” Mael quay qua nói với chánh án đóng vai thị vệ: “Người phụ trách trông giữ tù binh cũng như thế, bọn họ không cần xen vào chuyện này.”
“Tuân mệnh.”
Phù thủy tóc vàng cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nàng bắt chuyện với đồng bọn một tiếng, sau đó bước tới.
“Chủ giáo đại nhân.” Người tới hơi khom người nói: “Sao ngài lại đuổi người xem đi hết? Thẩm phán sắp bắt đầu.”
“Nữ sĩ Isha Bella.” Hắn gật đầu đáp lễ, nói: “Cuộc tất cả toàn diện vào thành Wolfheart cũng sắp nổ ra, thẩm vấn tù binh trong lúc này không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa những người này chỉ là thám tử bắt được trên đường đi, tình báo biết được cũng rất ít ỏi. Nếu như có thể thì ta hy vọng ngươi và Angela có thể lập tức đi tiền tuyến.”
“Yên tâm, nếu chúng ta đã đến thì sẽ không để cho bất cứ một kẻ địch quan trọng nào chạy mất.” Isha Bella giang tay nói: “Còn thẩm phán... ta không ngăn nàng được. Nếu không, ngài ở lại làm người xem một chút, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
“Giống như lúc trước?”
“Ừ, quy tắc gần như nhất trí.” Nàng cười cười: “Angela thích chơi như vậy.”
“Vậy thì bắt đầu đi.” Chết tiệt, trên mặt Mael không cảm xúc gì nhưng trong lòng lại căm tức không thôi. Nói là chơi thẩm phán chi bằng nói là chơi trò mèo vờn chuột thì đúng hơn. Tù binh phải chạy ra khỏi phạm vi mà đối phương xác định hoặc là đánh bại phù thủy mới có thể lấy được một đường sống, mà con đường sống này cũng rất xa vời, nhưng mà có thể dùng nó để làm mồi dụ dỗ con chuột ra sức đánh cược một lần, nhìn thì có vẻ dễ làm nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải.
Hắn cho quân thẩm phán phụ trách bảo vệ, giám sát người thuần khiết đi, ý nói là quá trình này đã hoàn toàn không công bằng, hành vi của đối phương cũng hoàn toàn không hợp với hai chữ thuần khiết, nhìn nhiều thì sợ sẽ khiến cho tín ngưỡng của bọn họ với giáo hội bị dao động.
Đợi đến khi mình nhậm chức giáo hoàng, chắc chắn sẽ dạy cho các nàng biết tầm quan trọng của phục tùng mệnh lệnh.
Lúc này, Angela đã cởi dây thừng trên người tù binh, đồng thời giang hai tay ra, ý bảo trên người không có mang theo bất kỳ vũ khí nào. Mà trước mặt tù binh thì có một thanh trường kiếm, một thanh loan đao và một cây nỗ nhẹ.
“Đến đây đi, chiến đấu hoặc là chạy trốn, làm theo nội tâm của mình.” Cơ mặt nàng giãn ra, nói, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Chỉ có thần linh mới có quyền phán quyết.”
Một người trong đó cắn răng, đột nhiên nhặt nỗ dưới đất lên, bắn thẳng đến người thuần khiết gần trong gang tấc, tiếp theo không cần biết có bắn trúng hay không, tay kia đã nắm trường kiếm lên, thuận thế chém ngang tới trước. Hai động tác liền mạch, hiển nhiên không phải là dân binh có thể so được.
Nhưng mà kiếm phong không có chém trúng bất kỳ thứ gì, người thuần khiết rút lui hai bước, thoải mái tránh được lần tập kích đột ngột này. Khi hắn ngẩng đầu lên thì không khỏi sững sờ, chỉ thấy mũi tên bị người đó cắn trong miệng, giống như là đang ngậm một nhánh cây không chút nguy hại gì.
Angela nhổ mũi tên ra, mỉm cười nói: “Mời tiếp tục.”
Tù binh mở to hai mắt nhìn, hai tay hơi run. Mael có thể nhìn ra, can đảm mà hắn vất vả lắm mới tụ tập được đã không còn bao nhiêu, cho dù tiếp tục đánh thì hẳn cũng chỉ đánh ra được một đòn cuối cùng.
Quả nhiên, hắn do dự một chút, sau đó hét lớn một tiếng, giơ kiếm chém thẳng tới người phụ nữ tay không tất sắt.
Nhưng một kích này quá cứng nhắc, dù cho nhắm mắt lại thì Mael cũng có thể đoán được kết quả, chỉ nửa tháng ngắn ngủi khi tiếp xúc với Angela, năng lực của người thuần khiết này đúng là sâu không thấy đáy, nàng cũng không phải là kẻ siêu phàm nhưng lại có thiên phú chiến đấu không thua phù thủy siêu phàm. Loại thiên phú này không nằm ở lực lượng hoặc kháng đánh mà là ở kỹ xảo như thần.
Dù không sử dụng ma lực thì nàng cũng là một chiến sĩ đáng sợ.
Angela hơi nghiêng người, đơn giản tránh được cú chèm của đối thủ, sau đó đôi tay nhìn như nhu nhược kẹp lấy đầu tù binh, mượn lực xung kích tới trước của hắn, nhẹ nhàng vung một cái. Chỉ nghe được một tiếng két nhỏ, đối phương giống như bị rút hết xương cốt toàn thân, lập tức xụi lơ xuống.
Nàng quay đầu nhìn hai người còn lại: “Tiếp theo đến lượt các ngươi.”
………………………………………………………………………………