Chương 311
Nhìn thấy cảnh này, một tù binh khác xoay người bỏ chạy về phía sau, điều này khiến cho Angela có vẻ hơi thất vọng.
Nàng hóa thành một đám u quang, chui vào trong cơ thể tù binh, đối phương lập tức ngừng bước, hai mắt trắng dã, tiếp theo thân thể xảy ra biến hóa quỷ dị, cũng không phải là lần đầu tiên Mael chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhưng cho dù xem bao nhiêu lần thì trong lòng cũng nhịn không được mà ớn lạnh.
Chỉ thấy u quang từ trong cơ thể tù binh bay ra, thân thể vặn vẹo biến hình, cuối cùng biến thành hình dạng của người thuần khiết.
Hắn biết rõ cái này cũng không phải là thay thế hoặc là giết chóc đơn giản, nhưng mà trong quá trình chuyển biến, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì sợ là chỉ có giáo hoàng và người trong cuộc mới có thể hiểu rõ.
Angela hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh tên tù binh cuối cùng.
Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số ba tên thám tử bị bắt được, chừng mười bốn mười lăm tuổi, trong ánh mắt trẻ trung tràn đầy sợ hãi, giống như hoàn toàn không tin được những gì vừa diễn ra trước mắt mình.
“Bây giờ, chỉ còn lại ngươi.” Nàng nói khẽ: “El.”
Nghe nói như vậy, thiếu niên vốn nơm nớp lo sợ muốn nhặt loan đao lên lập tức ngẩn người: “Tại, tại sao...”
“Thần linh nói cho ta biết tất cả, ngươi chỉ là con của một nhà nông ở vùng ngoại ô, lại vì mệnh lệnh của Lang Vương, người trong toàn bộ thôn đều bị cưỡng chế dời vào trong thành, nhận sửa chữa tường thành, chế tạo quân nhu, vận chuyển lương thảo và các loại lao động cưỡng bức. Bọn họ cũng không vì ngươi tuổi còn nhỏ mà tha cho ngươi một mạng mà mộ binh ngươi vào đội điều tra, thực tế lại để cho các ngươi tự sanh tự diệt.” Nàng đưa tay vuốt ve gò má của đối phương: “Chứng cứ tốt nhất là khi các ngươi đưa tin tình báo đầu tiên về hành động của đại quân của giáo hội, đội trưởng vệ binh ngay cả cửa thành cũng không cho các ngươi đi vào mà là nghe báo cáo xong thì lại ra lệnh cho các ngươi tiếp tục đi theo chúng ta, đúng không?”
“Ta...” El há to miệng, không nói nên lời.
“Đương nhiên bọn họ sẽ không để cho ngươi đi vào, bởi vì người nhà của ngươi cũng đã không tồn tại, cha mẹ cũng được, huynh đệ cũng được, đều giống như ngươi, chỉ là vật phẩm tiêu hao của Lang Vương, nếu như cho ngươi đi về, vậy chẳng phải là sẽ khiến cho mọi người trong đội trinh sát đều biết?” Angela tiếp tục nói: “Khi phụ thân của ngươi tu sửa tường thành thì sơ ý ngã chết, mẹ của ngươi tìm đội giám sát thì lại bị xử phạt roi, bây giờ nguy cơ sớm tối. Không có thần linh quan sát tất cả, tà ác ở nhân gian sẽ giống như nước bẩn tùy ý chảy, ngươi xác định mình nên cống hiến cho người thống trị như vậy sao?”
Hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn, trên mặt hiện ra vẻ bi thống ức chế không nổi: “Chuyện này... không thể nào, ngươi đang gạt ta!”
“Thần linh cũng không nói dối.” Người thuần khiết lắc đầu: “Trong lòng ngươi cũng biết, ta nói đều là thật. Nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều là do cho tới bây giờ quý tộc cũng không có xem các ngươi như đồng loại, chỉ là súc vật cần thì lấy thôi. Chuyện chúng ta muốn làm là kết thúc tất cả tà ác và bất công, thành lập một một thế giới mới được thần linh trông coi, giám sát.”
El quỳ rạp xuống đất, vùi đầu khóc rống, nói: “Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Làm theo sự mách bảo của lòng ngươi, chỉ có thần linh mới có quyền phán quyết.”
Hắn nghẹn ngào nói: “Ta sai rồi, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết cho các ngươi biết, chỉ cần có thể cứu mẫu thân, cái gì ta cũng làm.”
“Bé ngoan.” Angela vỗ vỗ đầu của hắn, lấy một nhánh cây mọc đầy những chiếc lá dài mảnh từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt hắn: “Ăn cái này, ngủ một giấc. Nó có thể giúp ngươi ổn định tâm tình.” Nàng kéo nửa mảnh lá xuống, bỏ vào trong miệng: “Giống như ta. Đợi ngày mai, khi thành Wolfheart bị công phá thì nói không chừng ngươi có thể gặp lại mẫu thân của mình.”
Mael nhíu mày, nhánh cây đó là dương xỉ an thần, dùng để phối trí Aquadream, phù thủy ăn sống nó thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với người bình thường thì nó là một loại độc dược cực mạnh, phải dùng Tussilago farfara để trung hoà độc tính. Quả nhiên, tù binh ăn nó không bao lâu thì sắc mặt trở thành xanh đen, hắn bóp chặt cổ họng của mình, không dám tin nhìn vẻ mặt vui vẻ của Angela, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè. Không lâu sau thì móng tay cào rách da và mạch máu, huyết dịch tung tóe ra nhuộm cổ thành màu đỏ tươi. Hắn thống khổ vùng vẫy nửa khắc đồng hồ, sau đó thân thể dần dần xụi lơ xuống, ngừng thở.
“Rất tiếc, thần linh không có tha thứ cho tội của ngươi.” Angela nhếch khóe miệng lên, đi đến trước người đại chủ giáo, khom mình hành lễ, nói: “Đại nhân, ngài cảm thấy lần thẩm phán này như thế nào, có phong thái của đại nhân Heather hay không?”
“Tại sao ngươi lại gạt hắn ăn dương xỉ an thần?” Mael trầm giọng hỏi: “Nếu đổi thành Heather, chúng ta sẽ có thêm một tín đồ thành kính mà không phải là để cho hắn lạc đường mà biết quay lại, sau đó xử tử hắn.”
“Nếu như thân nhân của tù binh đúng như lời ta nói thì đúng là có thể mời chào thành giáo đồ, đáng tiếc ta không có biết rõ tình huống thật sự của phụ mẫu hắn, mấy lời đó đều do ta bịa ra.” Nàng lơ đễnh nhún nhún vai: “Một khi hắn phát hiện những điều này là nói dối, hiển nhiên sẽ bất lợi cho giáo hội. Tin tưởng ta, ta toàn tâm toàn ý vì giáo hội.”
Toàn tâm toàn ý thì nên ở yên trong lều chờ mệnh lệnh, Mael không kiên nhẫn quay đầu: “Sắp bắt đầu tấn công rồi, các ngươi lập tức chuẩn bị đi, dựa theo kế hoạch, Lang Vương và nữ vương Greenwater.”
“Phải chết, thưa đại nhân.” Người thuần khiết cười nói: “Nếu như chỉ có một mình ta thì có thể sẽ không làm được, nhưng mà nếu Isha Bella cũng đến đây, bọn họ tuyệt đối chạy không khỏi Wolfheart.”
Ô --- ô ---
Kèn lệnh tấn công vang lên trên không trung, trong mây đen áp đỉnh và trong gió thu lạnh lẽo, trận chiến công thành lần hai cũng mở ra tấm màn che nó.
Cách đó hai dặm, cái giá dùng phóng mâu thiết của thú công thành tỏa ra hào quang ma lực, khi tia sáng này sáng lên như mặt trời, mâu thiết giống như bị cự nhân ném mạnh, trong sát na bộc phát ra tiếng nổ vang điếc tai, bắn ra với tốc độ mà mắt thường khó có thể phân biệt rõ, bay thẳng đến tường thành.
Vượt qua cự ly dài dòng buồn chán như thế, uy năng của nó không giảm chút nào, tường thành do đá tuyết xây thành hoàn toàn không thể ngăn cản nó chút nào, nó chấn đá cản đường vỡ thành bột mịn, ngay cả đội dân binh ngồi chồm hổm canh giữ ở sau lưng tường thành cũng gặp nạn. Chỉ ba lượt xạ kích, cửa thành đã bị đánh nát hoàn toàn, tường thành xung quanh cũng rách tung tóe.
Tuy tốc độ phóng ra của khí giới công thành đến từ tay ma quỷ tương đương với máy ném đá nhưng tầm bắn lại xa hơn mấy lần, dưới thế công như thế, đội phòng vệ hoàn toàn không thể đánh trả, bởi vì không nhìn thấy được quỹ đạo bắn ra, thậm chí bọn họ còn không biết công kích tiếp theo sẽ rơi vào chỗ nào. Đại quân của giáo hội còn chưa hành động thì phòng tuyến bên ngoài đã tràn đầy nguy cơ.
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên sau tường thành!
Chỉ thấy một quả cầu lửa cực lớn bay lên trời, tất cả mọi người cảm nhận được chấn động dưới chân, nương theo lửa và khói đen, đoạn tường đá này sụp đổ ầm ầm, rốt cục nanh sói loang lổ cũng xuất hiện một lỗ thủng.
Tiếng kèn dồn dập lại được thổi lên, quân thẩm phán và quân thần phạt tạo thành đội ngũ hỗn hợp bắt đầu công kích tường thành. Từ xa nhìn lại, giống như là một dòng biển hai màu vàng hồng, bất kỳ người nào có can đảm cản trở đều bị bọn họ vô tình nuốt hết.
Bây giờ, quân phòng giữ của Wolfheart phải dùng thân thể huyết nhục của mình để đối kháng những chiến sĩ không thuộc về nhân gian này.
………………………………………………………………………………