Chương 32
Khi Brian tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt gã chính là trần nhà màu xám trắng.
Ánh dương chói chang chiếu qua cửa sổ có đôi chút gay gắt, gã nhíu mày, rồi lại mở mắt, cảnh vật trước mặt vẫn không thay đổi.
Không phải mơ sao, gã nghĩ, mình… vẫn còn sống sao? Gã thử cử động, nhận ra bản thân chỉ có thể cử động một vài ngón tay, toàn thân dường như mất hết sức lực.
Sau đó gã nghe thấy có người hét lên.
- Anh ta tỉnh rồi, nhanh đi thông báo cho điện hạ.
Điện hạ? Tâm trí Brian chưa bao giờ lộn xộn như vầy, dòng suy nghĩ chậm hơn so với bình thường rất nhiều. Đúng rồi, tại sao bản thân lại hôn mê? Có vẻ là do Viper đâm trúng ngực, vết thương suýt nữa lấy mạng gã, sau đó có một cô gái như một bóng ma xuất hiện, tiêu trừ hết kẻ địch xung quanh bằng một thứ kiếm thuật kì lạ…
Có một nàng hầu nhanh chóng đỡ gã ngồi dậy dựa vào đầu giường. Lại thêm một người khác bê thau nước giúp gã rửa mặt. Brian chưa từng nhận được sự chăm sóc chu toàn đến như vậy, hơn nữa bên cạnh đều là hầu gái trẻ tuổi, điều này khiến gã cảm thấy đôi chút bối rối.
May mắn là cảnh tượng này không diễn ra quá lâu, khi tứ hoàng tử bước vào bên trong, tất cả mọi người đều cúi chào lui ra bên ngoài.
Brian cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, có quá nhiều chuyện gã muốn hỏi, nhưng không biết nên mở lời từ đâu. Thay vào đó, Roland gật đầu và nói:
-Ta đã biết rõ chuyện của ngươi rồi, Brian, ngươi đích thực là một anh hùng.
Hai chữ “anh hùng” được đích thân hoàng tử nói ra, Brian liền cảm thấy đôi mắt cay cay, không thốt lên lời:
-Không… điện hạ, bạn của thần mới là anh hùng thực sự.
Roland vỗ bờ vai của gã, tỏ vẻ an ủi.
Đúng như những gì Nightingale dự đoán, sau khi Fierce Scar bị đưa vào phòng tra khảo, giám ngục trưởng chưa cần hành hình gã liền khai ra chân tướng sự việc.
Hóa ra người chủ mưu của đám người này không phải là hoàng huynh hay hoàng tỷ của Roland, mà là gia tộc Elk của pháo đài Epopee. Bá tước Elk đã liên hệ với tên bà con xa, Hills Meade, cũng chính là Fierce Scar, dụ dỗ những thành viên trong đội tuần tra. Ngoài ra ông ta còn phái một tay sai trà trộn vào đội ngũ để ngăn chặn những rủi ro xảy ra trong kế hoạch. Mục đích của chúng không phải là đến ám sát mà là muốn hủy kho lương thực để Roland ngoan ngoãn quay về pháo đài Epopee.
Âm mưu lần này làm một người vô tội mất mạng – Greyhound. Gã muốn ngăn cản kế hoạch phạm tội của nhóm Fierce Scar nhưng đã bị một thành viên trong đội tuần tra giết chết. Thành viên được thay thế bởi Viper cũng không rõ tung tích, có lẽ phát hiện buổi sáng không có lửa cháy trong cung điện, Fierce Scar cũng không trở về đúng hẹn, biết rằng kế hoạch bại lộ liền bỏ trốn.
Đến khi tâm trạng Brian bình ổn trở lại, Roland mới nói:
- Bạn của ngươi Greyhound cũng sẽ được chôn cất tử tế. Ta sẽ sắp xếp chăm sóc cho gia đình hắn, sau này không cần phải lo về cái ăn nữa.
- Cảm ơn ngài, thưa điện hạ. - Brian hít một hơi dài.
- Cho thần hỏi là… Fierce Scar đã chết hay chưa?
- Hiện tại, hắn vẫn còn sống.
Đội trưởng đội tuần tra nặng nề nhắm mắt lại, gã ước rằng mình không được cứu, mà cùng với Fierce Scar cùng đi xuống địa ngục. Nhưng giờ thì mong muốn đó đã tan thành mây khói. Tuy rằng Fierce Scar có tội chứng rành rành, nhưng quý tộc phạm tội thì có thể dùng tiền chuộc. Chỉ cần chú của Fierce Scar đồng ý bảo lãnh… thì tên kia có khả năng thoát chết rất lớn. Thậm chí còn không phải ngồi tù.
Đương nhiên Roland đoán được suy nghĩ của gã.
- Hills Meade, hay còn gọi là Fierce Scar là một thành viên trong dòng dõi nhà Elk của thành Epopee. Người đứng đầu gia tộc tên là Lockkin Meade, được Công tước Ryan phong làm Bá tước, cũng chính là chú của Fierce Scar.
Nói đến đây Roland ngừng lại một chút:
- Nhưng tất cả sẽ không ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng, Fierce Scar đã bị phán xử treo cổ, ba ngày sau sẽ hành hình. Nếu như ngươi có thể kịp thời bình phục thì có thể đến chứng kiến.
Brian trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Nhưng… điện hạ. Quý tộc có thể dùng những đồng Rồng Vàng để mua sự tự do, ngài làm như vậy e rằng sẽ…
Roland phẩy tay, ra hiệu cho gã không cần lo lắng.
- Đám quý tộc đó à? Có thể đối với các ngươi thì hắn xuất thân quý tộc, địa vị cũng cao quý hơn các ngươi. Nhưng trên thực tế hắn không được phong tước cũng không có đất đai, không được coi là quý tộc. Thứ hai, cho dù hắn là quý tộc, tự tiện xâm phạm cung điện của hoàng tử, mưu đồ đốt kho lương, không màng đến sự sống chết của hơn hai ngàn người tại thị trấn Bentham, ba tội ác đó là không thể tha thứ.
Nếu như cái chết của Tyre còn khiến lòng Roland còn chút ít do dự thì trường hợp của Fierce Scar là không thể dung tha. Nếu như kế hoạch của gã thành công, thì Roland sẽ không còn cơ hội xoay chuyển tình hình , điều này còn đáng sợ hơn cả việc ám sát.
Còn hành động này có chọc giận thành Epopee hay không, Roland không hề quan tâm. Nếu như đối phương không đồng ý làm ăn kinh doanh tốt với mình, mà lại muốn hạ độc thủ để uy hiếp thị trấn Bentham, thì Roland cũng không thể nhượng bộ. Sự kiện này cũng là một lời cảnh báo cho Roland, cuộc đấu tranh chính trị ở thế giới này không như những gì bản thân đã biết trong quá khứ, trước đây phần lớn là cạnh tranh ngầm, nhưng càng ngày sự cạnh tranh càng rõ rệt, máu tanh cũng đổ nhiều hơn.
- Hãy nghỉ đi, ngươi đã mất quá nhiều máu, đừng rời khỏi cung điện. Công việc của đội tuần tra ta đã giao cho người khác, đợi sau khi Tháng của Quỷ kết thúc, ta sẽ tiến hành lễ sắc phong cho ngươi.
- Điện hạ.
Sau khi nghe xong câu cuối cùng, Brian không tin nổi, bèn nhìn về phía Roland:
- Ý của ngài là?
- Đúng vậy, ngươi sẽ trở thành hiệp sĩ của ta, ngài Brian ạ. - Roland cười trả lời.
----
- Chuẩn bị, đâm!
Vanner cắn răng cầm cán gỗ trong tay, dùng lực và góc độ đâm giống hệt những lần trước.
Lần này gã đã đâm ra một trăm nhát.
Cả hai tay gã đều mỏi nhừ, Vanner cứ ngỡ rằng mình không thể chịu nổi loại tập luyện này thêm nữa. Dù hắn đã muốn bỏ cuộc từ lần vung thứ 50, nhưng một phản xạ có điều kiện đã được hình thành trong gã sau một tuần huấn luyện, khiến gã luôn phải tuân theo mệnh lệnh. Thật ra mà nói có thể chịu đựng được đến giờ phút này cũng khiến gã cảm thấy kinh ngạc.
- Tất cả, nghỉ ngơi!
Sau khi Iron Axe ra lệnh, toàn bộ những người có mặt thở hắt ra, Vanner cũng thở phào, hạ cây giáo xuống, ngồi bệt ra đất.
Đến bây giờ, gã đã hoàn toàn hiểu được trách nhiệm của đội dân binh không phải chỉ là hậu cần cho vệ binh và hiệp sĩ. Sau một tuần rèn luyện, những bài tập của họ cũng đã dần dần trở nên quy củ. Giống như hiện tại, đứng trên tường thành, mỗi khi thợ săn đưa ra hiệu lệnh sẽ giương giáo lên hoặc thu lại, mặc dù những cây giáo đã được thay thế bằng thanh gỗ, nhưng Vanner có thể hiểu được vai trò và nghĩa vụ của đơn vị này.
Đội hậu cần chắc chắn sẽ không luyện tập như vậy, điều này có nghĩa rằng, họ sẽ đứng trên tường thành trực tiếp chống lại lũ thú quỷ. Chuyện này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, Vanner từng có ý định đào ngũ, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy chiến hữu luyện tập, rồi nghĩ đến một ngày ba bữa ăn đầy đủ cùng với tiền công đáng mơ ước thì gã đã dần dần bỏ ý định này.