Chương 33
- Tất cả đứng lên, tứ hoàng tử đến rồi.
Mọi người vừa nghỉ ngơi chưa được một khắc (*15 phút), Iron Axe đã vỗ tay gọi mọi người đứng dậy.
Vanner nhanh chóng quay lại vị trí của mình, việc luyện tập lúc trước đã tạo cho gã phản xạ có điều kiện mỗi khi nghe thấy mệnh lệnh, chỉ trong chốc lát, hắn cầm cây gậy gỗ lên, chuẩn bị động tác vung giáo.
Hoàng tử và đoàn tùy tùng bước lên tường thành, ánh mắt của Vanner thấy được khi hoàng tử gần đến vị trí của mình thì tốc độ chậm đi vài phần.
Trong lòng Roland thở dài, người xưa nói vô cùng chính xác, dậy trễ thì mất cả buổi sáng, dậy sớm thì hủy luôn cả ngày. Vừa giải quyết xong chuyện có kẻ đột nhập cung điện, lại phải lên kiểm duyệt thành quả luyện tập gần đây của đội dân quân. Bản thân hắn cả đêm không ngủ, giờ thì mắt muốn ríu lại. Nhưng hắn không thể không đến, hiện tại đội ngũ đang bước vào giai đoạn luyện tập chiến đấu. Là người chỉ huy tối cao, nếu như hắn không thường xuyên xuất hiện sẽ khiến lòng quân trở nên bất an.
À… khi đi duyệt binh thì nên nói những gì? Roland nghĩ ngợi một hồi, có thể là “chào các đồng chí, các đồng chí đã vất vả rồi” . Nếu như sau đó không ai đáp lại, thì câu khẩu hiện này sẽ trở nên vô cùng lạc lõng. Hay là gọi bất kỳ một người nào đó đến tâm sự, thể hiện bản thân là người chiêu hiền đãi sĩ (*), tạo tầm ảnh hưởng đối với họ.
(*) chiêu mộ người hiền tài và coi trọng kẻ sĩ, nhằm thu hút người tài giỏi cho một sự nghiệp lớn lao.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn liền tiến đến vỗ vai một người đàn ông đô con lực lưỡng.
- Luyện tập vất vả rồi, có thấy mệt không? Ba bữa ăn đủ không?
Theo như kinh nghiệm cá nhân đã từng xem trên truyền thông, chắc hẳn đối phương sẽ vô cùng phấn khởi và trả lời “Không hề thưa ngài, thần cảm thấy rất tuyệt vời!”. Kết quả là gã kia tuy rằng có kích động, nhưng sau đó liền quay người quỳ xuống, dọa Roland sợ chết khiếp.
Vanner cảm thấy mình được chúa phù hộ, hoàng tử điện hạ lại quan tâm gã luyện tập có mệt hay không! Lúc bình thường đừng nói triều đình, đến cả quý tộc thông thường cũng không bao giờ nói với gã một câu. Gã tự ý thức được phải mô phỏng như hiệp sĩ mà chào hoàng tử điện hạ, cũng không quan trọng lễ nghi đó có phù hợp với gã không, trong lòng gã chỉ vọng lên một câu nói: sau này trở về thị trấn, Vanner sẽ được coi là một nhân vật quan trọng.
Đến khi được gọi đứng dậy, Vanner vẫn cảm thấy bối rối, bản thân trả lời như thế nào cũng không còn nhớ rõ nữa.
Cuối cùng khi điện hạ hỏi có ý kiến gì với việc tập luyện hay không, có thể trực tiếp trao đổi ngay lúc đó, Vanner liền bừng tỉnh, đây là một cơ hội tốt, nếu như có thể khiến cho điện hạ thấy được chỉ dựa vào mỗi đội dân quân thì không thể đảm nhiệm được trọng trách bảo vệ thị trấn, như vậy thì bản thân mình cũng không cần lo lắng nên bỏ chạy hay ở lại hay không nữa?
Gã dè dặt trả lời:
- Thưa… thưa điện hạ đáng kính, số lượng đội dân quân hiện tại là quá ít. Nếu như dựa vào cách luyện tập hiện nay, thì khi dã thú tấn công, cùng lắm chỉ có thể bảo vệ được một phần ba bức tường thành. Ngài xem…
Vanner nghĩ rằng, cho dù hoàng tử chiêu mộ thêm vài tốp dân quân, e rằng thời gian luyện tập cũng không đủ. Ngoài ra, số lượng vũ khí cần dùng đến cũng rất lớn, trong vòng hai tháng để rèn thêm được vũ khí cho hơn ba trăm người là chuyện không thể, thậm chí chỉ cho một trăm người cũng đã là cố miễn cưỡng. Vậy nên giờ họ vẫn cầm gậy gỗ để luyện tập.
Nếu như hoàng tử điện hạ có thể ý thức được điều này, không chừng ngài sẽ tuyển mộ lính đánh thuê từ những thị trấn khác làm lực lượng phòng thủ chủ lực. Ít nhất họ không cần luyện tập vẫn có thể lên chiến trường, đồng thời họ còn tự đem theo vũ khí, dù rằng giá cả sẽ rất cao.
Roland suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu và nói:
- Ngươi nói đúng lắm, nếu như chỉ dựa vào đội ngũ dân quân này thì không thể bảo vệ được tòa thành.
Trong lòng Vanner mừng rỡ, ý của điện hạ là… đồng ý với ý kiến của mình sao?
Nhưng sau đó hoàng tử không tiếp tục nói những điều mà hắn mong đợi, mà lại gọi Iron Axe đến bên cạnh:
- Theo một cách nào đó, lũ thú quỷ dẫu sao cũng chỉ là loại động vật, chúng không có khả năng suy nghĩ đúng không.
- Đúng vậy điện hạ, những loại thú quỷ thông thường không khác động vật bình thường, thậm chí thói quen cơ bản còn tương đồng… nhưng loại lai thì thần chưa gặp nhiều nên không dám khẳng định.
- Vậy thì được rồi. Tuy rằng từ sông Redwater đến núi North Slope dài gần một nghìn tám trăm thước (*đơn vị đo lường cổ = sáu trăm mét), chúng ta có thể dụ chúng đến những khu vực cụ thể.
- Ý ngài là chúng ta đặt cạm bẫy. - Iron Axe hỏi.
- Là một cái bẫy, nhưng không phải loại mà thợ săn hay dùng. Những loại bẫy thông thường dùng cách che giấu để con mồi sa vào, còn ta dự định làm ngược lại. Chúng ta sẽ thiết lập những chướng ngại vật từ phía xa tường thành, chẳng hạn như hàng rào, dốc đất, mương, buộc những con thú quỷ phải đi qua chúng. Những chướng ngại vật liên tục sẽ hướng con mồi đến nơi mà ta mong muốn, cuối cùng tập kết lại nơi chúng ta đã phòng thủ sẵn.
Nói xong, Roland nhìn về phía Iron Axe:
- Còn về việc dụ dỗ những con thú này như thế nào, thì ta nghĩ không ai giỏi hơn ngươi.
Iron Axe suy nghĩ một lúc, ông ta đáp:
- Nếu chỉ cần dụ dỗ chúng nó này thì không có vấn đề gì, loài sói có chứng sợ nước, loài heo sợ ánh sáng, các loại thú quỷ khác cũng có những tập tính riêng. Nhưng thưa điện hạ, nếu như dụ tất cả thú quỷ vào cùng trong khoảng phạm vi sáu trăm thước, thì liệu có quá nguy hiểm hay không?
- Nếu như chỉ dựa vào giáo mác và cung tên thì đúng là như vậy. - Roland tự tin trả lời:
- Nhưng, bây giờ ta có vũ kí mới.
Đến khi rời đi, Roland lại bước về phía Vanner, vỗ vào vai gã:
- Khả năng quan sát tốt lắm, tên ngươi là gì?
- Van… Vanner thưa điện hạ. – Gã run rẩy đáp lời.
- Ta sẽ đề xuất với thủ lĩnh hiệp sĩ cất nhắc ngươi lên làm đội phó đội lính giáo, ngài Vanner, hãy cố lên nhé.
----
Roland cho xây một căn nhà nhỏ trong sân phía sau lò nung, dùng để sản xuất bột tuyết – hay còn gọi là thuốc súng.
Căn phòng hơn ba trăm mét này chỉ có một cửa ra vào được canh giữ cẩn mật. Hai hiệp sĩ đứng canh bên ngoài, bất cứ kẻ nào ra vào đều phải đăng ký và bị lục soát, để tránh đem theo vật dễ cháy nổ. Trong phòng cũng loại bỏ hoàn toàn các nguồn lửa, vì vậy chỉ làm việc được vào ban ngày. Để tránh Nightingale lén lút xâm nhập, còn treo rèm ngoài cửa.
- Đây chính là thứ vũ khí mới mà ngài nhắc đến sao?
Carter vừa được gọi đến liền sờ vào đống bột màu đen, đưa lên mũi ngửi một hồi.
- Đây không phải là “bột tuyết” sao?
Iron Axe có thể không biết, nhưng Carter thường được tham gia các buổi lễ long trọng, vậy nên gã đương nhiên biết được hình dáng “bột tuyết” là thứ mà người ta hay đặt trong những chiếc thùng chúc mừng. Đây là một sản phẩm của các nhà luyện kim, cách điều chế được bảo mật với bên ngoài, nhưng nếu như hoàng tử muốn, chắc hẳn là sẽ lấy được.
- Đúng là bột tuyết, nhưng không hoàn toàn như vậy.
Roland nói:
- Đây là sản phẩm mới được cải tiến, ta gọi nó là thuốc súng.
Có thể nói, thuốc súng là vũ khí tất yếu của tất cả những kẻ du hành xuyên qua thế giới khác. Nguồn nguyên liệu dồi dào, chỉ cần có lưu huỳnh, than, quặng nitrat kali pha trộn theo tỉ lệ hoàn chỉnh 1:1.5:7.5 sẽ có được thuốc nổ. Hoàn toàn không có rào cản kỹ thuật nào.
Thuốc nổ chính là vũ khí tất yếu của bất cứ kẻ xuyên không nào. Nguyên liệu phổ biến, chỉ cần có than củi, lưu huỳnh, nitơ trộn theo tỉ lệ 1:1:7.5 là có thể điều chế mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Bột tuyết ở thời đại này có 6 phần là than, lưu huỳnh và nitrat kali chỉ chiếm 2 phần, những loại nguyên liệu khác (như thủy ngân, mỡ bò, mật ong) chỉ chiếm một lượng nhỏ, khiến tốc độ cháy chậm, giải phóng khí ít, hoàn toàn không phát huy được tác dụng vốn có của thuốc súng. Nhưng Roland biết rằng, các nhà luyện kim cũng đang không ngừng thử nghiệm cách điều chế mới, tối đa là ba mươi năm sẽ điều chế ra bột tuyết có tác dụng gần như thuốc súng.
Còn trong lịch sử, sau khi thuốc súng được phát minh khá lâu thì mới đào thải vũ khí lạnh, nguyên nhân là do công thức và công nghệ chế tạo vũ khí tương ứng không thích ứng kịp.
Tuy nhiên, nhiều người đều đã bỏ qua một sự thật, thực tế không cần dựa vào súng, bản thân thuốc súng chính là một loại vũ khí vô cùng đáng sợ rồi.