Chương 326
“Đây là nơi lần trước các ngươi cập bờ?” Tilly nhìn vách núi cao ngất trước mặt, hỏi.
Khi nhìn thấy đường ven biển, The Pretty Beauty vẫn chạy dọc theo bờ về phía tây, cho đến khi nhìn thấy bãi cát này, Ashes mới hô ngừng.
“Ừ, ngươi xem.” Nàng chỉ lên đỉnh dãy núi.
Tilly nhìn theo hướng nàng chỉ thì thấy hai lá cờ màu cam tung bay theo gió.
“Tuy lần trước khi đến đây thì nơi này còn là bãi cát, nhưng mà hai lá cờ đó chứng minh chúng ta không có đi sai.”
“Ta cũng nhớ mang máng là vậy.” Jack ngậm tẩu thuốc, nói: “Nhưng mà lần trước họ còn đem theo một chiếc khinh khí cầu cực lớn mới có thể chở toàn bộ phù thủy qua được dãy núi, các ngươi sẽ đi qua đó như thế nào?”
“Khinh khí cầu cực lớn?” Tilly hiếu kỳ nói.
“Ừ, thổi đầy khinh khí thì có thể bay lên.” Ashes gật gật đầu: “Nghe nói là do Roland điện hạ phát minh ra, nguyên lý là lợi dụng khả năng bốc hơi của khinh khí để kéo cả người và khinh khí cầu bay lên trời.”
Sắc mặt ngũ vương nữ nhất thời có chút phức tạp: “Đạo sư cung đình không có dạy mấy thứ này.” Sau đó nàng thở ra một luồng khói trắng: “Dù sao cũng sắp gặp được hắn rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được kết quả. Chúng ta lên bờ đi.”
“Ngài xác định không ở trên thuyền chờ hắn đến đón ngài?” Thuyền trưởng gạt tàn thuốc: “Vậy dãy núi này phải làm sao?”
“Giao cho Shavi là được.” Tilly cười cười.
Bởi vì nơi này là bờ biển tự nhiên hình thành, không ai biết được hải trình sâu hay cạn, The Pretty Beauty không dám tới gần quá, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ đưa mọi người đến chỗ nước cạn.
Đoàn người giẫm lên đất tuyết dày đặc, Tilly quay qua nhìn Jack One-Eyed: “Thuyền trưởng, phiền ngươi đợi ở đây ba bốn ngày, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ đưa mấy người Lian về Đảo Trầm Thụy.”
“Đương nhiên.” Thuyền trưởng đáp: “Không có các ngươi trên thuyền, ta cũng không dám theo đường cũ về, có trời mới biết những quỷ nước biến dị đó có tìm tới nữa hay không.”
Tilly đi đến bên cạnh vách đá, lợi dụng năng lực của ma thạch bay thẳng lên đỉnh núi, quan sát tình huống xung quanh, địa thế sau lưng núi cao hơn chỗ nước cạn nhiều, gần như ngang với đỉnh núi, nói cách khác, chỉ cần trèo lên, không cần đi xuống. Độ cao của vách núi chừng năm mươi bước, nếu dùng lá chắn để nâng vật thì ma lực sẽ tiêu hao nhiều, nhưng mà chỉ chút khoảng cách này cũng không có khó gì với Shavi. Nàng chậm rãi hạ xuống, đi đến bên cạnh bốn người: “Shavi, ba người họ nhờ vào ngươi.”
“Vâng, thưa đại nhân Tilly.” Người sau cười vỗ vỗ ngực, sau đó triệu hồi ra lá chắn vô hình, trải qua hai ngày nghỉ ngơi, nàng đã khôi phục lại sau đợt ngăn cản cự thú dưới đáy biển đụng mạnh vào, đợi khi mọi người đều bước lên lá chắn trong suốt thì nàng mới điều động ma lực, khiến cho nó chậm rãi bay lên, chỉ chốc lát thì đã bay qua đỉnh núi.
Tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của Ashes, đoàn người tốn nửa ngày, rốt cục cũng đến được Biên Thùy Trấn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Tilly là một cây cầu sắt có hình dạng đặc biệt. Nó dạng chân ở trên dòng sông rộng lớn, dưới đáy chỉ có hai trụ cầu, ngoại trừ những thanh xà và cột sắt được sắp xếp gọn gàng, không có bất kỳ trang trí hay hoa văn nào thêm. Tuyết phủ trên mặt cầu và thân cầu màu đen tạo thành sự tương phản rõ nét, nhìn sẽ cảm thấy nó có một khí thế khó tả.
“Cầu đó... ghê gớm thật.” Zephyr cảm thán: “Rốt cuộc bọn họ phải nấu chảy bao nhiêu thỏi thiết mới có thể xây dựng được một cây cầu như vậy?”
“Đúng là lãng phí tài liệu, rõ ràng chỉ làm một cây cầu nổi là có thể giải quyết được vấn đề đi lại, cần gì phải xây cao như vậy?” Ashes không đồng ý, nói: “Bản thân Biên Thùy Trấn là trạm sau cùng của các đoàn lữ hành và thương đội, chẳng lẽ còn có đội thuyền muốn đi tới đầu nguồn sông làm ăn buôn bán?”
“Kiến thức nông cạn.” Andrea duyên dáng lắc lắc ngón trỏ: “Cho dù ta không phải là người của Greyfort thì cũng có thể nhìn ra cánh rừng phía tây đó rất có giá trị khai khẩn. Bây giờ không có thành trấn không có nghĩa là từ nay về sau cũng không có, nếu như muốn tiếp tục mở rộng phạm vi lãnh địa, mở rộng ra khu vực không người là lựa chọn không tồi. Đến lúc đó cầu nổi sẽ thành chướng ngại cho việc vận chuyển ở đường sông, rõ ràng ca ca của đại nhân Tilly suy tính sâu xa hơn ngươi nhiều.”
Ashes nhíu mày: “Trước đó còn nói là quý tộc thô tục thích nấu nướng dã man, bây giờ lại đổi giọng kêu ca ca của đại nhân Tilly?”
“Quý tộc thô tục là ngươi tự thêm vào.” Phù thủy tóc vàng khinh thường liếc một cái: “Mặt khác, suy tính sâu xa không liên quan gì đến nấu nướng dã man, ngươi đừng có bàn lộng thị phi trước mặt đại nhân Tilly.”
Tilly cũng không có để ý đến cuộc tranh chấp thường thấy của hai người, đưa mắt nhìn bên kia bờ sông.
Nàng nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Lúc này, tuy không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ không khác gì trời đông giá rét, theo lý thuyết thì ở thời điểm này, dân trấn hẳn nên ở trong nhà của mình hoặc vây quanh lò lửa, hoặc là co rút trong chăn. Cho dù ở vương đô thì khi mùa đông đến, trên đường cũng không thấy được vài người, rét lạnh sẽ khiến cho thể lực trôi nhanh hơn, muốn để cho thân thể ấm áp thì phải ăn nhiều hơn bình thường vài lần, chứ đừng nói chi ra khỏi nhà còn sẽ có nguy cơ bị nhiễm phong hàn. Bởi vậy, ngoại trừ nhu cầu ăn uống thiết yếu thì đa số bình dân sẽ tránh tới lui trong mùa đông.
Nhưng mà bờ sông của thị trấn lại không ngừng có người lui tới, trong số bọn họ có người phụ đẩy xe, có người gánh túi lớn, bước chân vội vàng, nhìn giống như là đang làm việc. Tilly không nhìn thấy giám sát cầm roi da bên cạnh bọn họ, nói cách khác, những người này hoàn toàn tự nguyện làm việc tay chân.
Chuyện này... sao có thể như vậy được?
Đi qua cầu sắt, lập tức có hai vệ binh cầm trường thương kỳ lạ trong tay đi tới, bọn họ mặc quần áo thống nhất, thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, thần thái hoàn toàn không giống như đội tuần tra thông thường trong thành thị lớn: “Đứng lại, sao các ngươi lại từ phía nam tới?” Một người trong đó cẩn thận quan sát các nàng một lát: “Chờ một chút, các ngươi là... phù thủy?”
Vấn đề này khiến cho Tilly nao nao, tuy đã biết trước là thị trấn này công khai sự tồn tại của phù thủy nhưng khi nàng tự mình nghe được người bình thường dùng giọng điệu bình thản hỏi ra mấy lời này thì trong lòng không khỏi rung động một hồi.
“Không sai, chúng ta là phù thủy.”
“Muốn đến gia nhập Hội Cộng Trợ sao.” Vệ binh nở nụ cười: “Phiền chờ ở đây một chút, ta lập tức báo cáo cho cấp trên.”
“Chờ? Không, vị này chính là…”
“Được, chúng ta sẽ chờ ở đây.” Tilly đưa tay ngắt lời Ashes: “Mặt khác, ta có thể hỏi mấy người này đang làm gì không?”
“A, bọn họ đang sửa ụ tàu gấp, bởi vì trận tuyết lớn này tới quá đột ngột, rất nhiều chuyện đều rối loạn. Về phần cụ thể phải làm những gì thì ta không biết rõ.”
Khi vệ binh trở lại cương vị, Ashes khó hiểu hỏi: “Tại sao không nói cho bọn họ biết thân phận của ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hiếu kỳ sao? Sao hắn lại tiếp nhận phù thủy đến từ thành thị khác.” Tilly dí dỏm trừng lớn hai mắt.
Cũng không lâu lắm, một người phụ nữ có dáng người cao gầy, mặc một bộ áo trắng đi tới phía này, nàng có một mái tóc xoăn dài màu vàng kim, dung mạo rất đẹp. Dù không nhìn ra được ma lực nhưng Tilly cũng có thể cảm nhận được khí thế phong duệ từ trên người nàng phát ra, giống như một thanh kiếm sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ.
Không hề nghi ngờ, người đến là một phù thủy chiến đấu, hơn nữa còn là thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Ta còn tưởng là có phù thủy đến gia nhập Hội Cộng Trợ thật, không phải ngươi đã trở về Đảo Trầm Thụy sao?” Nàng nhìn Ashes trước, sau đó đảo qua mọi người. Khi ánh mắt rơi vào trên người Tilly, nàng đột nhiên sững sờ, trong nháy mắt, cảm giác phong duệ biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp.
“Xin chào, ta tên là Nightingale.” Nàng gật đầu hỏi thăm: “Chắc chắn ngươi chính là Tilly Wimbledon, muội muội của Roland điện hạ?”
………………………………………………………………………………...