Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 339

Chương 339


Khi Dude cởi áo khoác vá chằn vá đụp ra, thay đồng phục mới tinh, cảm giác toàn thân đều trở nên ấm áp.
Mặt ngoài quần áo là da dày, bên trong còn có một lớp áo lót vải bông, đã có tính năng giữ ấm của áo da mà lại không làm mất tính mềm mại của áo vải, chỉ với những tài liệu này thì sợ giá trị cũng đã mấy miếng ngân lang.
Mặc dù hình dạng của nó tương tự như đồng phục của Tòa thị chính nhưng màu sắc lại một trời một vực —— quần áo lót đều có màu đen nhánh, hai vai, cổ áo và ống tay áo có đường vân màu trắng, nhìn rất bắt mắt. Mười lăm người mặc đồng phục mới, đứng thành một hàng, đều kìm lòng không được ưỡn ngực cao hơn một chút.
"Không tệ." Carter thỏa mãn cười một tiếng: "Bây giờ các ngươi đi theo ta."
Lúc này, bầu trời vẫn có những bông tuyết nhỏ tung bay, đây là lần đầu tiên Dude nhìn thấy cảnh tượng tuyết rơi không ngừng trong mùa thu. Goldenear City thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi nhưng nhiều lắm là một hai ngày thì sẽ dừng lại, bọn nhỏ thường đắp người tuyết bên đường phố hoặc là xoa thành bóng tuyết ném tới ném lui, bởi vậy mới có câu nói khi tuyết lớn là lễ thiếu nhi. Nhưng mà đối với người lớn thì cực kỳ bất tiện, tuyết đọng sẽ khiến cho giày ẩm ướt mốc meo, đường đi nửa bước khó đi, cửa hàng buôn bán nhưng không ai đến, thỉnh thoảng còn đè sập nóc nhà.
Đến thời điểm này, đội tuần tra chắc chắn sẽ không ra cửa, muốn đi ra ngoài cũng sẽ tìm quán rượu, mọi người ngồi vây quanh lò sưởi, vừa uống rượu mạch ấm áp vừa liếc mắt đưa tình với thị nữ.
Mà tất cả những thứ này không có ở Biên Thùy Trấn.
Mỗi ngày đều có người dọn dẹp tuyết đọng trên đường, quét chúng nó qua hai bên —— đây là công việc mà Tòa thị chính chiêu mộ thường xuyên, có thể tính tiền theo ngày, cũng có thể tính tiền theo tháng, xem như là một loại công việc lương thấp nhưng có tiền nhanh.
Trên đường có rất nhiều dân trấn lui tới, bọn họ có đội mũ rơm, có khoác áo choàng, đều đang bận rộn lấy việc của mình. Nếu như không tính tuyết rơi trong trấn thì nói đây là mùa hè hoàn toàn không có vấn đề.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Dude hoàn toàn không tin tưởng, một thị trấn ở biên giới vương quốc còn bận rộn hơn cả Goldenear City, nếu như không phải trong trấn không có giáo đường và gác chuông cao ngất thì hắn thật sự cho là mình đang ở trong một thành phố lớn nào đó.
Rất nhanh, một nhóm người đi tới bên cạnh bến tàu, có hơn mười chiếc thuyền buồm ngừng trên sông Xích Thủy, bên bờ đã tụ tập mấy trăm người, cảnh tượng như vậy giống như đã từng quen biết... đúng, Dude nhớ lại, khi mình và những dân chạy nạn Đông cảnh khác đến thị trấn cũng là cảnh tượng như vậy.
"Báo cáo! Những người này là..."
"Nạn dân đến từ phía nam và phía bắc, vì điện hạ muốn cho bọn họ bình yên vượt qua mùa đông, cố ý phái người gọi bọn họ đến Biên Thùy Trấn. Nhiệm vụ của các ngươi chính là hỗ trợ Tòa thị chính duy trì trật tự, để cho mấy người này xếp thành hàng, từng người thông qua kiểm tra, sau đó tiến hành kiểm dịch, đăng ký." Carter dặn dò: "Bây giờ cảnh sát còn ít, cho nên sẽ có binh sĩ Đệ Nhất Quân hỗ trợ giúp đỡ bọn ngươi, chờ sau này, công việc này sẽ do các ngươi tự mình hoàn thành."
"Rõ!"
Nghe cũng không khó, không khác gì chỉ huy nạn dân xếp hàng nhận cháo cứu tế. Dude đi đến trước cửa kiểm trả, gào to, để cho người xung quanh nghe theo lời chỉ huy của mình, từng người đi tới.
"Tên của ngươi? Từ đâu tới đây? Có nghề nghiệp gì không, có biết chữ không?"
Mỗi một nạn dân thông qua cửa đều sẽ bị nhân viên Tòa thị chính hỏi thăm một lần, sau đó ghi chép sơ lại. Dude biết đây chỉ là thống kê bước đầu, chờ tất cả mọi người thu xếp tốt thì sẽ có bước xét duyệt và xác thực tiếp theo, những người có nghề nghiệp thì sẽ được ưu tiên đưa vào thành —— quá trình này hắn đã đích thân trải nghiệm một lần.
Bỗng nhiên, sau lưng rối loạn, Dude quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc trường bào lông tơ được một đám vệ binh bảo vệ, đi tới khu bến tàu. Mái tóc dài màu xám bay bay đã chứng minh thân phận của hắn —— lãnh chúa nơi này, Roland Wimbledon điện hạ. Trừ ra thì bên cạnh hắn còn có mấy nhân viên ăn mặc hoa lệ, đều là nhân vật đứng đầu Tòa thị chính.
Không ngờ giữa trời gió tuyết mà vương tử điện hạ lại đến xem mấy nạn dân này, chuyện này khiến cho Dude cảm thấy hơi bất ngờ, mùa giá lạnh thì có rất ít quý tộc lớn chịu sáng sớm đã rời khỏi lớp chăn ấm áp, đặc biệt là trong tình huống đã có người hầu chuẩn bị hết tất cả.
"Ta tên là Mane, người phương bắc, ừm... ta am hiểu, am hiểu trồng trọt. Không biết chữ."
"Trồng trọt?" Quan viên Tòa thị chính đánh một dấu tích vào ô tương ứng trên ghi chép: "Được, ngươi đi qua đi."
Đúng lúc này, Dude chú ý tới khi đối phương đi qua cửa, lúc nhìn vương tử điện hạ thì trong ánh mắt không có một chút vẻ kính sợ nào, ánh mắt hoàn toàn không giống với bình dân.
"Chờ một chút." Hắn vô thức mở miệng nói.
"Sao, thế nào?"
"Ngươi là nông phu? Mùa đông lúa mì gieo hạt vào tháng mấy?"
Quan viên Tòa thị chính cũng nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ hơi không kiên nhẫn: "Bây giờ chỉ là đăng ký sơ bộ, ta cũng không có rảnh phân biệt từng người trong số bọn họ có nói thật hay không. Carter đại nhân không có nói cho ngươi biết quá trình sao? Ngươi chỉ giúp ta duy trì trật tự là được."
Nghe đối phương nói như vậy, người đó lập tức ngậm miệng lại.
Đúng là ngu xuẩn! Dude nhíu mày, không để ý tới, nói: "Cách nói chuyện của ngươi không giống như là cư dân phương bắc, ngược lại khẩu âm có chút giống với Trung bộ vương quốc, ngươi đến từ thành trấn nào ở phương bắc? Ta rất rành bên đó."
Mane do dự một chút, vẫn không có trả lời.
"Còn quần áo của ngươi nữa, kiểu ăn mặc này ở phương bắc, cho dù không có chết cóng thì ngón tay cũng sẽ bị lạnh hư, chỗ ấy ngay cả lâu dài cũng bị dìm trong băng." Dude chụp lấy tay phải của hắn: "Găng tay của ngươi đâu? Đừng nói cho ta ngươi đến Biên Thùy Trấn, phát hiện nhiệt độ không khí bên này tương đối ấm áp nên vứt găng tay bỏ."
Lần này, nhân viên ở cửa cũng nghe được có chút không đúng, nếu như nói dối là mình có nghề gì đó thì còn có thể là vì muốn lấy được đãi ngộ tốt hơn, nhưng mà hành vi giấu diếm lai lịch của mình thì rất kỳ quái: “Rốt cuộc ngươi đến từ đâu?"
Mane khẽ cắn môi, bỗng nhiên móc một viên thuốc màu đỏ từ trong ngực ra, nhét vào trong miệng, rống to: "Các ngươi cút hết cho ta!"
Dude lập tức cảm nhận cổ tay đối phương trở nên nóng hổi, hắn phản xạ có điều kiện muốn đè Mane xuống đất nhưng lại phát hiện cho dù mình dùng hết toàn bộ sức lực thì đối phương vẫn không nhúc nhích. Sau đó Mane giương cánh tay lên, Dude cảm thấy toàn thân mình bay lên.
Hắn ngã xuống đất, sau lưng đau rát như bỏng. Đáng chết, vết thương rách ra, hắn phun một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu có chút choáng, xoay người bò lên, Mane đã không còn ở nguyên chỗ.
Trong đám người lại có bốn năm nạn dân chạy ra, động tác của bọn họ nhanh nhẹn như tà thú ngoài tường thành, bước mấy bước, nhảy qua lan can mà Tòa thị chính dựng lên Tòa thị chính tạm thời dựng lên, vọt thẳng tới chỗ vương tử điện hạ.
Mục đích của đám người này đã quá rõ ràng, chính là nhắm vào quan viên cấp cao và lãnh chúa Biên Thùy Trấn.
Nghĩ đến quái lực mà Mane bạo phát đi ra, trong đầu Dude gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh thân vệ của vương tử điện hạ bị bọn họ xé nát tại chỗ, thậm chí ngay cả bản thân vương tử cũng khó thoát nạn được.
Nhưng mà mấy chuyện này cũng không có xảy ra.
Hắn nhanh chóng nghe được tiếng vang binh binh bang bang —— tình hình giống như khi các binh sĩ trên tòa thành chống lại tà thú.
Trước người vương tử xuất hiện từng đám khói trắng.
Trong sương khói, đầu Mane phun máu.
………………………………………………………………………………...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất