Chương 358
Đây cũng không phải là phỏng đoán lung tung, lịch sử phát triển văn minh của nhân loại chính là minh chứng tốt nhất.
Từ thời kì đồ đá đến thời đại đồ sắt tốn gần một trăm vạn năm của nhân loại, mà từ thời đại đồ sắt đến thời đại hơi nước thì nhanh chóng rút ngắn còn ba ngàn hai trăm năm. Tiếp theo, từ thời đại hơi nước bước vào thời đại đồ điện thì chỉ dùng chừng một trăm năm mươi năm, qua năm mươi năm sau thì đến thời đại tin tức.
Từ tin tức Akesha lộ ra thì có thể biết được ma quỷ không phải là một tộc đàn không có thay đổi chút nào. Hơn tám trăm năm trước, phương thức tác chiến của bọn chúng tương tự với nhân loại, cầm đao thuẫn chế tạo từ đồng xanh và sắt trong tay, cận thân bác đấu, vì đối kháng phù thủy, một chút ma quỷ cấp cao còn đeo Thần Phạt Chi Thạch lên. Mỗi khi công thành chiến, đối mặt với mấy loại vũ khí cự ly xa như cung nỏ đầu tường, máy ném đá công kích, ma quỷ gần như không lấy ra được thủ đoạn hữu hiệu gì để đối phó, thường thường phải trả giá thương vong thảm trọng mới có thể đánh được một tòa thành kiên cố. Nếu như không phải trời sinh quái lực thì sợ là trong Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất, nhân loại mới là người thắng cuối cùng.
Nhưng ở Trận Chiến Thần Ý lần thứ hai, đối phương đã phát triển tới mức có thể sản xuất ma thạch với số lượng lớn, tộc đàn cũng phân hoá, ma quỷ có hình thái khác nhau thì đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến khác nhau, ngay cả Cuồng Ma với số lượng đông đảo cũng có được thủ đoạn tấn công cự ly xa. Nghe Akesha nói, thậm chí bọn chúng còn mò ra được cách lợi dụng ma thạch để khu động phương tiện chuyên chở và công trình khí giới! Bây giờ đã qua hơn bốn trăm năm, bọn chúng đã tiến hóa đến mức nào?
Roland vốn cho rằng Akesha có thể mang khoa học kỹ thuật ma thạch của tổ chức Quest ở Taqira đến cho mình, từ đó mở ra một con đường phát triển kỹ nghệ mới, nhưng không ngờ loại kỹ thuật này lại đến từ kẻ địch. Kể từ đó, trong cuộc đọ sức với ma quỷ, rất có thể sẽ diễn biến thành một trận chiến tranh giữa khoa học kỹ thuật công nghiệp và khoa học kỹ thuật ma thạch.
Ai phát triển càng nhanh hơn thì mới là người thắng lợi cuối cùng.
Nghĩ như vậy, Roland không khỏi thở dài, xem ra phải bàn lại với Tilly một chút.
...
Sau khi ăn cơm tối xong, Roland ở văn phòng chờ Tilly Wimbledon.
Nhìn thấy đối phương một thân một mình đến, trong lòng của hắn cảm thấy vui mừng —— ít nhất về mặt tin tưởng thì hai vùng đã có được bước tiến dài.
"Nghe Nightingale nói ngươi có chuyện muốn tìm ta thương lượng." Sau khi ngồi xuống, nàng nói ngay vào điểm chính.
"Không sai." Roland tự tay rót một ly trà đưa tới trước mặt nàng: "Chủ yếu là làm sao đối phó Trận Chiến Thần Ý lần thứ ba, và tương lai của chúng ta."
Tilly cầm ly trà, chớp chớp mắt, có vẻ như đang chờ hắn nói tiếp.
"Từ trong lời nói của Akesha thì có thể biết được, bốn vương quốc lớn chỉ là một góc của Dawning Realm, ngay cả man hoang trước kia cũng là bình nguyên màu mỡ phồn thịnh, lần thứ hai nhân loại bại dưới tay ma quỷ mới không thể không lui đến đây. Dựa theo thời gian cửa đá mở ra thì Trận Chiến Thần Ý lần thứ ba đã cách chúng ta không xa." Roland do dự một lát, nói thẳng: "Ta hi vọng ngươi có thể ở lại."
Tilly nao nao, sau đó không khỏi cười khẽ nói: "Ta không nghĩ tới ngươi sẽ nói như vậy."
"Thực lực của ma quỷ khó mà dự đoán được, chúng ta phải tụ tập tất cả lực lượng có thể tụ tập được mới có cơ hội thắng trong chiến tranh. Mặc dù Akesha nói Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất là do người bình thường và phù thủy hợp tác, nhưng rất có thể chỉ là biểu hiện bên ngoài là cùng nhau tác chiến, bản chất không khác gì Trận Chiến Thần Ý lần thứ hai." Hắn dùng giọng điệu thành khẩn nói: "Ngươi cũng nhìn thấy, một phần trí nhớ dư ra trong đầu ta có vũ khí đủ để chiến thắng ma quỷ, một khi những thứ đó được chuyển hóa thành thật, người bình thường cũng có thể bộc phát ra lực lượng vượt qua tưởng tượng. Phù thủy phụ trách vận chuyển cỗ máy chiến tranh, người bình thường gia nhập vào chiến tranh mới là lựa chọn chính xác. Bây giờ đại chiến sắp tiến đến, có thêm một người thì chẳng khác nào có thêm một phần lực lượng."
"..." Tilly nhấp một hớp trà, chậm chạp không có trả lời, tình huống này khiến cho Roland cũng hồi hộp theo.
Nhưng mà bây giờ có sốt ruột cũng vô dụng, mặt ngoài hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi đối phương lên tiếng.
Qua chừng nửa khắc đồng hồ, Tilly mới thở dài, lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Nếu như ta ở lại, phù thủy trên Đảo Trầm Thụy phải làm sao?"
Ý là... đồng ý? Roland kềm chế cảm xúc hưng phấn: "Kêu gọi họ đến Biên Thùy Trấn đi, ở đây sẵn sàng đón nhận họ. Ta sẽ cắt một phần lãnh địa, tạo điều kiện cho phù thủy của ngươi ở lại, đồng thời đãi ngộ của mỗi người đều ngang bằng với Liên Minh Phù Thủy —— a, cũng không phải ta muốn gộp toàn bộ họ vào Liên Minh Phù Thủy, các nàng vẫn do ngươi lãnh đạo, tương đương với một khu tự trị ở Tây cảnh. Như vậy vừa thuận lợi cho việc hợp tác, cũng có thể tăng cường hiểu biết giữa hai bên."
"Đãi ngộ như nhau?" Nàng không nhịn được cười khẽ, nói: "Ngươi không chê năng lực của họ, phải biết đa số mọi người đều không thể chiến đấu cho ngươi."
"Không không." Roland liên tục khoát tay: "Dưới hình thức hợp tác mà ta nghĩ, phù thủy phụ trợ có tác dụng lớn hơn phù thủy chiến đấu, bởi vì bọn họ không phải cường hóa bản thân mình mà là ngàn ngàn vạn vạn người bình thường —— trong giới tự nhiên không thiếu lực lượng, chỉ thiếu người phát hiện, lợi dụng nó, chỉ một điểm này thì năng lực của phù thủy phụ trợ mạnh hơn quá nhiều."
"Cho nên nói, đây mới là mục đích thật sự của ngươi?" Nàng tinh ranh hỏi lại.
"Ặc —— "
"Đúng là một điều kiện rất tốt." Tilly cười lắc đầu: "Xét về công thì ta không thể từ chối chuyện cùng ngươi đối kháng ma quỷ xâm lấn, về tư thì ta cũng rất hi vọng có thể ở lại đây, học tập những tri thức thú vị đó... nhưng bây giờ ta không thể đồng ý với ngươi."
Roland giật mình, vô thức hỏi: “Tại sao?”
"Nếu ta là lãnh tụ do phù thủy của Đảo Trầm Thụy đề cử ra, vậy thì ta không thể dùng vấn đề yêu thích của cá nhân để quyết định tương lai của bọn họ. Một khi di chuyển đến Tây cảnh, chắc chắn tổ chức này sẽ mất đi tính độc lập, nếu như đến lúc đó lại có biến cố gì thì họ cũng không có sức chống cự. Nếu như tương lai có một ngày chúng ta xảy ra xung đột, chẳng lẽ tất cả phù thủy còn có thể thu dọn hành lý, trở về Đảo Trầm Thụy hay sao?"
"Không, sao ta lại —— "
"Ta không thể phó mặc tương lai của họ cho lời cam kết miệng được.” Tilly ngắt lời hắn, nói: "Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ vì quan hệ minh hữu mà giao tất cả mọi thứ của mình cho đối phương sao?"
Roland lập tức cứng họng, câu trả lời gần như là không cần suy nghĩ, nếu như mình gặp trường hợp phải lựa chọn như vậy thì mình tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đồng ý với người khác. Đa số thời gian, càng ở gần nhau thì càng dễ xảy ra mâu thuẫn, cái gọi là xa thân gần đánh cũng là vì như thế. Giữa hai thế lực cũng như thế, ngay cả giữa tình nhân với nhau cũng như thế.
"Thấy chưa, ngươi cũng có nỗi băn khoăn giống như ta."
"Nhưng mà... ngươi là muội muội của ta, ta sẽ không hại ngươi." Roland phải cố gắng hết sức khuyên.
"Thật sao... nhưng những lý do ngươi nói, ta vẫn khó mà tin được." Tilly có chút ưu thương nhắm mắt lại: "Có lẽ đây là nguyên nhân ta không thể nào lập tức đồng ý với ngươi được." Nàng dừng một chút, tựa như muốn dứt bỏ những suy nghĩ này: "Trước mắt chúng ta vẫn nên dùng thân phận minh hữu ở chung —— ta sẽ toàn lực ủng hộ xây dựng Biên Thùy Trấn, nếu như ngươi có cần dùng đến phù thủy thì ta sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngươi trước... nếu như khó mà ngăn cản được thế công của ma quỷ thì ngươi còn có thể đi tới Đảo Trầm Thụy, bình yên sống hết quãng đời này. Đây cũng là những chuyện mà ta có thể làm được bây giờ!”